Ba ngày sau Mộ Cẩn Y hẹn gặp Chung Cửu Long, Quan Đại, Cố Thiên Lạc và những người khác, những người này tuy chưa đến hai mươi lăm tuổi nhưng xem có vẻ rất chín chắn và thận trọng, ắt hẳn là sau khi tốt nghiệp thì được trau dồi trong hai năm nay mà thành.
Mà Mộ Cẩn Y nhỏ hơn bọn họ hai tuổi, nhưng bản thân thì đã có năng lực, không ai dám xem thường cô, đặc biệt là sau khi biết lý lịch của cô.
“Mọi người thật sự muốn vào Mộ thị làm việc sao?.” Mộ Cẩn Y nhìn những người này rồi hỏi nghiêm túc.
Chung Cửu Long là người trả lời đầu tiên: “Đúng vậy, tôi muốn gia nhập tập đoàn Mộ thị, tôi muốn cống hiến tất cả những gì tôi đã học cho công ty mà ân nhân tôi thành lập.”
Chung Cửu Long học phát triển phần mềm, về lĩnh vực này anh ấy rất giỏi, nếu anh được tham gia vào thì chắc chắn triển vọng của công ty sẽ càng phát triển.
Quan Đại cũng nhanh chóng bày tỏ ý định: “Tôi cũng nghĩ như Chung Cửu Long, tôi cũng muốn gia nhập tập đoàn Mộ thị.”
Cố Thiên Lạc cũng không muốn thua kém bạn bè: “Mong tổng giám đốc Mộ hãy tin tưởng, chúng tôi sẽ không để cô thất vọng đâu.”
“Thôi được, vậy tôi rất hoan nghênh mọi người cùng tham gia.” Mộ Cẩn Y nhìn họ nói khẽ.
Sự nhanh gọn của Mộ Cẩn Y khiến bọn họ sửng sốt, thậm chí Chung Cửu Long còn có chút lắp bắp: “Mộ… Tổng giám đốc Mộ, cô thật sự… đồng ý rồi sao? Cô chắc chắn là không cần kiểm tra gì chúng tôi sao?.”
“Tôi tin vào thực lực của mọi người.”
Làm sao lại không tin thực lực của bọn họ? Kiếp trước cô đã được biết đến tất cả rồi, những chuyện tốt có người mang đến cửa như thế này thì làm sao cô có thể đóng sập cửa được chứ?.
“Cám ơn Tổng giám đốc Mộ đã tín nhiệm.” Những người này đứng lên cùng lúc và cúi đầu thật thấp để chào Mộ Cẩn Y.
“Tiểu Quách, anh dẫn họ đến bộ phận nhân sự, dựa theo yêu cầu của bọn họ để sắp xếp vị trí cho bọn họ.”
“Vâng, thưa Tổng giám đốc Mộ.”
Chung Cửu Long và những người khác ngơ ngác nhìn nhau với vẻ mặt không dám tin, bà chủ này cũng dễ bàn bạc đến vậy à? Như vậy là đã trực tiếp được nhận rồi à? Thật sự là ngay cả sát hạch bọn họ cũng không hề luôn?.
“Các vị, xin mời các vị đi theo tôi.” Tiểu Quách làm ra một động tác tay xin mời.
Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của Mộ Cẩn Y, mọi người nhìn Tiểu Quách dè dặt hỏi: “Trợ lý Lương, có phải Tổng giám đốc Mộ thấy chúng tôi không khả quan phải không?”
Bọn họ có lúc cũng hoài nghi, Mộ Cẩn Y là vì ông ngoại cô đã tài trợ cho bọn họ nên cô mới sắp xếp vị trí cho bọn họ, còn Mộ thị thì không cần.
Tiểu Quách lắc đầu: “Không phải, ngược lại là Tổng giám đốc Mộ rất xem trọng mọi người, Tổng giám đốc Mộ nói rồi, các người đều là nhân tài, những nhân tài như thế này nhất định phải giữ lại.
Hơn nữa cô ấy cũng đã dặn dò qua với bộ phận nhân sự rồi, mọi người cứ yên tâm mà tham gia.”
Lời nói của Tiểu Quách như một viên thuốc an thần khiến bọn họ vững dạ hơn, đồng thời có chút cảm kích, bọn họ không ngờ Tổng giám đốc Mộ lại tín nhiệm họ như vậy, đến cả sát hạch cũng không hề, cứ như thế mà được tuyển dụng.
Trước khi đến, tất cả bọn họ đã nghĩ ra cách làm thế nào để thể hiện được mặt xuất sắc nhất của bản thân, ai mà biết được toàn bộ đều không được dùng tới, thôi đành vậy, không được thể hiện trước mặt Tổng giám đốc Mộ thì thể hiện ở trong công việc sau này.
Nơi ở của Trang Đông Quân là tầng 28, anh ta thích đứng trên ban công nhìn đèn đuốc của hàng ngàn ngôi nhà ở phía đằng xa, đứng ở trên cao nhìn xuống mặt đất các sự vật giống như bị thu nhỏ lại vô số lần, có cảm giác như là nhìn xuống chúng sinh.
Anh ta rất tận hưởng loại cảm giác này, cứ như thể với cách này thì đã có thể mang tất cả những người anh ta không thích đều bị giẫm đạp dưới chân.
Đứng trên ban công được một lúc, anh ta quay vào trong nhà, khi đi ngang qua cửa phòng của mẹ, có tiếng khóc thút thít vọng ra nên Trang Đông Quân đẩy cửa bước vào.
Anh ta nhìn thấy một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi ngồi ở trước giường, bà thấy Trang Đông Quân đi vào thì vội vàng lau nước mắt, nhìn Trang Đông Quân thất thần: “Diệu, sao con vẫn chưa ngủ?.”
Đây là Trang Xuân Thủy mẹ của Trang Đông Quân, cơ thể của Trang Xuân Thủy gầy gò, có dáng vẻ là nếu như một cơn gió thổi qua cũng sẽ bị ngã nhào.
Vì vừa khóc xong nên đôi mắt bà đỏ hoe, trông càng thêm tiều tụy.
Vì để nuôi lớn Trang Đông Quân, bà đã lao lực quá sức nên thành bệnh, bây giờ chưa được năm mươi tuổi, mà nhìn bà ấy giống như đã sáu mươi tuổi vậy.
Mấy năm trước sau khi Trang Đông Quân ra đi làm, bà mới được trải qua cuộc sống không lo cơm ăn áo mặt, chỉ đáng tiếc cơ thể của bà đã yếu quá rồi, cho dù dùng thuốc gì đi nữa, cũng không thể chữa khỏi mầm bệnh.
“Mẹ, mẹ lại nhớ đến người đàn ông đó nữa sao?” Trang Đông Quân trầm giọng hỏi.
Trang Xuân Thủy lắc đầu: “Không có, không có, mẹ làm sao có thể nhớ đến ông ta chứ, bây giờ chúng ta như thế này rất tốt rồi.”
“Mẹ, người đàn ông đó không xứng đáng để cho mẹ mong nhớ, con sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, để cho mẹ có cuộc sống thật tốt.” Đợi anh ta có tiền, anh sẽ khiến cho người đàn ông kia phải trả giá.
“Khụ khụ khụ…” Trang Xuân Thủy muốn trả lời, nhưng lại bắt đầu ho, sức khỏe của bà càng ngày càng xấu, Trang Đông Quân cũng đã đưa bà đi nằm viện, nhưng có dùng cách nào đi nữa, thì cũng không thấy có chuyển biến tốt.
Trang Xuân Thủy không thích nằm đợi ở bệnh viện, nên bà nhất quyết đòi Trang Đông Quân đưa về nhà, Trang Đông Quân hết cách nên chỉ đành chiều theo ý bà.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya nữa.” Trang Đông Quân giúp mẹ cởi giày và để bà nằm thẳng xuống giường.
Trang Xuân Thủy gật đầu, nằm xuống giường, giọng nói yếu ớt: “Diệu, mẹ không sao, con cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
“Mẹ, mẹ nhanh ngủ đi.”
“Được.”
Ra khỏi phòng mẹ, bàn tay của Trang Đông Quân nắm chặt thành nắm đấm, một sự oán hận mãnh liệt bộc phát trong đôi mắt của anh ta.
Tất cả là do người đàn ông vô trách nhiệm kia, nếu không mẹ đã không suy yếu đến nước này, đợi đến khi anh ta đủ mạnh, anh ta nhất định sẽ khiến cho người đàn ông kia sống không bằng chết.
Quay trở về phòng mình, Trang Đông Quân rút điện thoại ra gọi: “Long Gia, bố trí hành động vào tối mai.”
Anh ta không thể tiếp tục đợi được nữa, anh ta cần phải tranh thủ trước khi Mộ Cẩn Y vẫn chưa được gả cho Lãnh Cao Tuấn, phải làm cho Mộ Cẩn Y rung động, chỉ có cách nắm giữ được tập đoàn Mộ thị, anh ta mới có thể đối phó được tên đàn ông tư bản đó.
“Vâng”
Ngày hôm sau khi Mộ Cẩn Y đi làm thì nhận được điện thoại của Đậu Chấn Hưng: “Tổng giám đốc Mộ, tối qua Trang Đông Quân đã liên lạc với Long Gia rồi, e là bất lợi với cô, cô cẩn thận một chút.”
“Tôi biết rồi, cám ơn anh Đậu.”
“Không cần khách sáo, tôi chỉ là được trả tiền để làm việc thôi.”
Cúp máy, Mộ Cẩn Y gọi điện cho Lãnh Cao Tuấn: “Có thể cho em mượn Trần Lương dùng một lúc được không?.”
Lãnh Cao Tuấn rất bất ngờ: “Nhóc con, xảy ra chuyện gì vậy?.”
“Em đã thuê một thám tử tư, anh ta đã điều tra ra có người muốn đối phó với em, bản lĩnh của Trần Lương rất tốt, có anh ta bên cạnh khiến em yên tâm.”
Lãnh Cao Tuấn nghe những lời của Mộ Cẩn Y nói thì vui đến mức khóe môi nhếch mép nở ra một nụ cười rất tươi, ừ, nhóc con này có rắc rối thì biết tìm anh để giúp đỡ, không tồi, giác ngộ rất nhanh, anh thích.
Anh cố gắng không để cho khóe miệng của mình không cần phải hả to ra như thế, Lãnh Cao Tuấn hỏi: “Có biết đó là người nào không?.”
“Nghe nói, trên giang hồ có một người tên là Long Gia.”
“Long Gia? Chuyện này cứ giao cho anh, em không cần lo lắng, anh sẽ không để anh ta tìm em làm phiền đâu.”
“Được” Mộ Cẩn Y trả lời rất dứt khoát.
Lãnh Cao Tuấn ngây ra một lúc, đây là đồng ý rồi sao? Hơn nữa ngay cả hỏi cũng không hỏi anh phải làm thế nào để giải quyết, như thế cũng tin tưởng anh quá rồi nhỉ?.
“Em còn phải làm việc, tắt máy trước đây.” Mộ Cẩn Y thấy Lãnh Cao Tuấn khá lâu không nói, nên cô lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Được, em làm việc đi, hết giờ anh đến đón em.” Lãnh Cao Tuấn nói xong thì chỉ sợ Mộ Cẩn Y từ chối nên gác máy luôn.
Mộ Cẩn Y nhìn vào màn hình điện thoại hiển thị hình ảnh cuộc gọi đã kết thúc, thì nơi khóe miệng của cô khẽ cong lên..