“Ngọc Nhi, em đi chuẩn bị đồ đi.
Tàu sắp đến đất liền rồi đấy!” Bạch Nhược Phong dặn dò Tô Ngọc Nhi.
Bạch Nhược Phong bế Tiểu Bảo đi về phòng, anh thu gọn đồ để chuẩn bị di chuyển về nhà.
Khi tàu cập bến ở cảng, Bạch Nhược Phong đưa tay ra xách đồ của Tô Ngọc Nhi mặc kệ sự có mặt của Từ Bảo Tú và ông bà Bạch.
“Ba mẹ, con đưa cô ấy và Tiểu Bảo đi trước.” Bạch Nhược Phong nói rồi đưa hai người đến xe.
Từ Bảo Tú bị Bạch Nhược Phong phớt lờ cô rất tức giận và ghen tỵ với Tô Ngọc Nhi.
Cứ như vậy lửa hận trong lòng Từ Bảo Tú đối với Tô Ngọc Nhi ngày càng lớn thêm.
“Bảo Tú, xe đến rồi chúng ta đi thôi!” Bạch phu nhân nói với Từ Bảo Tú.
“Dạ.”
Mặc dù Từ Bảo Tú đang rất tức giận và ganh ghét với Tô Ngọc Nhi nhưng cô đang đứng trước mặt Bạch phu nhân và Bạch lão gia nên cô không thể làm được gì khác.
Khu chung cư Phú Mỹ.
Bạch Nhược Phong đã đưa Tô Ngọc Nhi về lại khu chung cư, anh xách đồ đem lên phòng sau đó mới yên tâm rời đi.
“Ngọc Nhi, giữ gìn sức khỏe.
Có chuyện gì cứ gọi cho anh.” Bạch Nhược Phong dặn dò.
“Sếp Bạch, cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi.” Tô Ngọc Nhi khách sáo nói lời cảm ơn.
“Tạm biệt!”
Chào tạm biệt xong xuôi, Bạch Nhược Phong đưa Tiểu Bảo trực tiếp đến thẳng công ty để giải quyết một số công việc đang còn giang dở.
Tập đoàn Bạch gia.
Bạch Nhược Phong đi thẳng lên phòng làm việc của mình.
Đám nhân viên nhìn thấy sắc mặt u ám và giận dữ của anh như vậy.
Cũng không ai ngu ngốc mà tự đâm đầu vào chỗ chết.
Không khí trong công ty cực kỳ căng thẳng và rất ngột ngạt, khiến mọi người có mặt ở đây rất khó thở.
Sau khi ổn định ở trong phòng làm việc, anh lấy điện thoại và gọi cho Bạch Nhược Đồng.
“Chuyện tối qua anh nhờ em sao rồi?” Bạch Nhược Phong đang rất nóng lòng biết được người đứng đằng sau đã thuê người lăng mạ và quấy rối Tô Ngọc Nhi vào hôm qua.
“Anh trai, em điều tra được rồi.
Em đang trên đường đến công ty.
Anh đợi em một lát.” Bạch Nhược Đồng nghe máy và trả lời qua điện thoại.
Bạch Nhược Phong ngột ngạt, anh châm một điếu thuốc rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ, anh hút một hơi thật sâu rồi lại thở ra những làn khói mờ ảo.
Những lúc như vậy vẻ đẹp của anh càng trở nên điển trai hơn, anh chau mày và nghĩ đến những lời nói của Từ Bảo Tâm tối qua.
Cốc! Cốc! Cốc!
Bạch Nhược Đồng đã đến công ty, anh đứng trước phòng làm việc của Bạch Nhược Phong gõ cửa.
“Vào đi!” Bạch Nhược Phong lạnh lùng nói.
Bạch Nhược Đồng mở cửa bước vào, ngồi xuống ghế sofa đối diện với bàn làm việc của Bạch Nhược Phong.
“Tiểu Đồng, sao rồi?” Bạch Nhược Phong vội vàng hỏi.
“Những lời Từ Bảo Tâm khai hôm qua, toàn bộ là nói dối.
Em đã cho kiểm tra camera trên du thuyền lúc đó nhìn thấy cô ta và gã say rượu có gặp nhau trao đổi một lúc lâu.” Bạch Nhược Đồng báo cáo tình hình cho anh.
Bạch Nhược Phong im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Ngọc Nhi đã gây thù gì với Từ Bảo Tâm sao? Nhưng trước giờ hai người họ có quen biết đâu? Như vậy…”
“Ý anh là Từ Bảo Tú?” Bạch Nhược Đồng liền hiểu được suy nghĩ của Bạch Nhược Phong.
Bạch Nhược Phong gật đầu và nói: “Đúng vậy! Em điều tra thêm về phía Từ Bảo Tú.
Còn cô gái kia, hãy xử phạt cô ta thật nặng.
Mặc kệ là ai, bất kỳ ai đụng đến Ngọc Nhi, anh sẽ không tha cho họ.”
“Được! Em sẽ làm theo lời anh.
Nhưng về Ngọc Nhi, ba mẹ chắc chắn sẽ không chấp nhận cô ấy, anh tính như thế nào?” Bạch Nhược Đồng quan tâm đến mối quan hệ của Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi.
“Tiểu Đồng, anh sẽ làm mọi cách để ba mẹ có thể chấp nhận cô ấy.
Em yên tâm, lo công việc của mình đi.” Bạch Nhược Phong nói với vẻ chắc chắn.
Sau một lúc trò chuyện, hai người họ quay trở lại với công việc của mình.
Tô Ngọc Nhi đã đến bệnh viện để thăm người mẹ đang bất tỉnh của cô.
Cô không kìm được nước mắt khi nhìn thấy người mẹ đang nằm im lìm trên giường bệnh, không biết khi nào mới tỉnh dậy.
Cô cầm tay mẹ, trao đổi với bác sĩ để biết thêm về tình trạng của mẹ.
Tô Ngọc Nhi đã ngồi bên giường mẹ và khóc nhẹ, nói với bà: “Mẹ, con thật sự rất thích Bạch Nhược Phong và con rất muốn ở bên anh ta và Tiểu Bảo.
Mẹ à, con biết dù ở bên nhau thật sự rất khó khăn, nhưng con sẽ cố gắng hết sức để giữ được mối quan hệ của con với anh ấy.”
Sau đó, cô đã mua rất nhiều đồ ăn và chờ đợi sự xuất hiện của Lâm Phong Chân và Mạnh Bảo.
Thăm mẹ xong, Tô Ngọc Nhi đi đến một cửa hàng tiện lợi gần đó, cô mua rất nhiều đồ ăn và quay trở về nhà đợi Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo.
Kim đồng hồ cứ như vậy mà xoay, hết 7 giờ, 8 giờ rồi lại 9 giờ.
Kỳ lạ đáng lẽ bây giờ ba người bọn họ đang ở bên nhau ăn uống mới đúng chứ.
Tô Ngọc Nhi có chút thất vọng và buồn cười, sau đó âm trầm suy nghĩ.
“Ngọc Nhi, mày là ai mà hai người họ phải đến với mày chứ?”
“Mày nghĩ những lời nói đêm qua của anh ta là thật sao? Mày tin người quá mức rồi đấy!”
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại của Tô Ngọc Nhi làm cắt đứt dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu của cô, trên màn hình hiển thị dòng chữ ‘Giám đốc Bạch’.
Cô nhanh chóng nghe máy.
“Sếp Bạch, anh gọi tôi có chuyện gì sao?” Tô Ngọc Nhi thắc mắc hỏi.
“Ngọc Nhi, anh đang bận giao tiếp, nên không thể đến được.
Nhưng anh quan tâm đến sức khỏe của em và muốn biết mọi thứ có đang ổn không?”
Tô Ngọc Nhi cảm thấy rất ấm áp khi nghe giọng nói của Bạch Nhược Phong.
Cô trả lời: “Cảm ơn anh, tôi không sao.
Anh tiếp tục công việc của mình đi.”
Bạch Nhược Phong cũng cảm thấy rất ấm áp khi nghe lời nói của Tô Ngọc Nhi.
Anh nói: “Ngọc Nhi, em tự chăm sóc cho bản thân mình.
Anh sẽ cố gắng để chúng ta có thể gặp nhau trong thời gian sớm nhất.
Hãy cố gắng giữ vững tinh thần của mình.”
Sau khi nói chuyện, Tô Ngọc Nhi đã cảm thấy rất vui và đầy hy vọng.
Nhưng bên trong, cô vẫn cảm thấy lo lắng và bối rối.
Cô không biết điều gì đang xảy ra với cô.
Ngày hôm sau.
Công ty Sáng tạo Mới.
Sau khi hoàn thành công việc sáng, Tô Ngọc Nhi chuẩn bị ra ngoài để tìm nơi ăn trưa.
Cô tìm thấy một nhà hàng gần công ty và quyết định dừng lại để ăn.
Khi cô ngồi xuống, bỗng nhiên một người phụ nữ lớn tuổi bước tới và hỏi cô: “Cô có phải là Tô Ngọc Nhi không?”
“Vâng, tôi là Tô Ngọc Nhi.
Cho hỏi bà là…” Tô Ngọc Nhi hỏi.
“Tôi là mẹ của Bạch Nhược Phong.
Mới gặp hôm qua, mà cô quên nhanh thật đấy!” Người phụ nữ trả lời với giọng nói khá cứng rắn.
Lúc này, Tô Ngọc Nhi mới biết người phụ nữ trước mặt cô chính là Bạch phu nhân, cô không hiểu bà đến đây tìm cô để làm gì.
Nhưng Tô Ngọc Nhi không chủ động đặt câu hỏi mà chờ đợi Bạch phu nhân tiếp tục..