Chương 69: Ngoan, Đừng Nháo

69

Phiên bản convert 24127 chữ

Trên ghế sô pha trong phòng khách, Trần Thiếu Ngang đang sấy tóc cho Khúc Kỳ, cô ngồi thẳng lưng, cả người dường như rất căng thẳng.

Trần Thiếu Ngang tìm chủ đề nói với cô: “TV đang chiếu gì thế?”

“Cái này hả.” Cookie nói: “Đây là bộ phim cổ trang ra mắt năm ngoái có tên là ‘Đại Đường Trường An Ca’, Mậu Tuyết cũng nhờ bộ phim này mà nhận được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Đợt đấy em chưa có thời gian xem, hôm nay chợt nhớ ra liền bật lên.”

“Hay không?”

“Hay ạ, còn rất thú vị nữa.”

“Phim nói về cái gì thế em?”

“Nói về cô con gái thứ ba của Đường Cao Tổ, Công chúa Bình Dương và Nương Tử Quân của cô ấy.

Em phát hiện một chuyện, mặt của Mậu Tuyết rất thích hợp với phim cổ trang.”

Dần dần, Cookie dường như không còn câu nệ như trước nữa, cô bất giác nghiêng người về phía Trần Thiếu Ngang, tiếp tục kể cho anh nghe tình tiết trên TV: “Em mới xem đến tập hai, là cảnh năm cuối của nhà Tùy, nữ chính là Lý Ba Nương Tử đóng giữ Phủ Thái Nguyên, phải thành thân cùng Sài Thiệu.”

Đang nói, cô đột nhiên ngẩng đầu: “Anh học khối tự nhiên nên chắc không biết nhiều về lịch sử đúng không?”

Trần Thiếu Ngang nhìn cô, cười: “Cũng biết một chút.

Đại Đường Bình Dương công chúa, thụy hào Vi Chiêu, là chị gái của Đường Thái Tông, cô ấy có công rất lớn trong việc thành lập nhà Đường.

Khi cô ấy qua đời, quân đội đã tổ chức tang lễ cho cô ấy, tuy là một cô gái không thua gì đám mày râu.”

Cookie có hơi nhụt chí: “Đúng vậy, anh là học bá, có gì mà anh không biết chứ.

Thứ anh biết được chắc chắn nhiều hơn em.”

Trong lúc nói chuyện, Cookie chợt phản ứng lại, không biết từ lúc nào mái tóc cô đã được anh sấy khô.

“Không phải anh đang viết báo cáo sao, em không quấy rầy anh nữa, anh mau đi di, em sẽ cho tiếng nhỏ xuống.”

“Không sao, anh xem với em một lát.”

Anh ôm cô vào lòng, nhìn đồng hồ trên cổ tay nói: “Không còn sớm nữa, xem xong tập này thì đi ngủ đi.”

“Vậy lát nữa anh định thức khuya à?”

“Không đâu, anh sắp xong rồi.”

Bởi vì hôm nay trường học có lãnh đạo đến lớp dự giờ nên đêm qua Cookie phải thức khuya chuẩn bị bài, sáng nay ại dậy sớm, bây giờ bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, vô thức dựa vào lòng Trần Thiếu Ngang.

Trần Thiếu Ngang thấy vậy liền cho nhỏ tiếng xuống, một lúc sau Khúc Kỳ ngủ thiếp đi.

Anh cũng không đánh thức cô mà đưa cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó đắp chăn cho cô lên.

Cô ngủ rất an tĩnh, hơi thở đều đều, không biết cô mơ thấy gì, khóe môi hơi nhếch lên.

Thỉnh thoảng, đôi lông mi dài khẽ run run, mang theo vài phần hoạt bát.

Trần Thiếu Ngang và Khúc Kỳ yêu đương từ thời đại học đến giờ, cũng đã chín năm rồi.

Nhưng trên thực tế, tình yêu của hai người có một chút khác biệt so với những cặp đôi bình thường.

Khi còn là sinh viên, hai người không học cùng trường, anh lại học rất nặng, nên hai người không có nhiều cơ hội gặp nhau.

Khi đó cô vẫn rất cẩn thận, sợ làm phiền anh, nếu không có việc gì gấp, cô sẽ không bao giờ chủ động đến tìm anh.

Mỗi khi cô lấy hết can đảm gọi điện cho anh, câu đầu tiên luôn là: “Anh có bận không, em có làm phiền anh không?”

Trần Thiếu Ngang lúc nào cũng bận rộn làm đủ loại thí nghiệm, hơn nữa tính cách của anh không nóng không lạnh, lại ít nói, không có kinh nghiệm yêu đương, lúc đó anh cũng không chú ý đến cảm nhận của cô.

Nhưng cô chưa bao giờ khóc hay nháo, cũng không oán trách anh, không bao giờ tức giận với anh hay làm nũng với anh cả.

Sau này học nghiên cứu, vốn tưởng cả hai đều học đại học C thì sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt hơn.

Kết quả là anh lại đi châu Âu hai năm trời0.

Để rồi sau bao nhiêu năm, tình cảm của hai người đều không mặn không nhạt, không thể tốt như mối quan hệ lâu dài giữa Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh.

Sau đó, cả hai đều ở lại thành phố C, anh bắt đầu cố gắng chủ động vun đắp tình cảm giữa hai người.

Khi mới chuyển đến, cô rất khách khí, làm việc gì cũng nhẹ chân nhẹ tay.

Trần Thiếu Ngang thấy vậy rất đau lòng.

Tất nhiên anh muốn kết hôn với cô, nhưng anh không muốn phải kết hôn như vậy.

Anh không muốn một cô gái tốt như vậy cứ coi anh là một giấc mộng xa vời, chỉ có thể đứng từ xa quan sát, bảo vệ, sau đó bước vào cuộc sống của anh một cách mơ hồ.

Hơn nữa, anh vẫn còn nợ cô một tình yêu thực sự.

Trần Thiếu Ngang nắm tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Anh tắt đèn ngủ rồi rời đi.

____

(EbookTruyen.Net)

Ngày hôm sau, Cookie bị đồng hồ báo thức gọi dậy, cô miễn cưỡng tắt đồng hồ báo thức rồi chầm chậm mở mắt ra.

Lúc sau cô mới đột nhiên phản ứng lại, não bộ bắt đầu hoạt động chậm chạp: Hình như đêm qua cô ngủ quên trong phòng khách, nhưng bây giờ …

Cô mở mắt ra nhìn xung quanh rồi nhìn xuống quần áo trên người mình, cơn buồn ngủ đã tan được một nửa.

Cô đi chân trần mở cửa phòng ra, đúng lúc Trần Thiếu Ngang đang bưng bát cháo đi tới, nhìn thấy cô thì lập tức mỉm cười: “Dậy rồi à? Đi rửa mặt rồi ăn sáng nào.”

Anh mặc một chiếc áo sơ mi sọc trắng xám, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, đường nét khuôn mặt đoan chính, khi cười lên mang theo vài phần nho nhã.

“Hôm nay anh không bận sao?”

Bình thường anh có rất nhiều việc, thường xuyên đi sớm về muộn, có khi còn ngủ luôn trong phòng thí nghiệm, Cookie ở nhà nhưng chưa chắc hôm nào cũng nhìn thấy anh.

“Ừm, anh vừa làm xong một hạng mục, sẽ nghỉ ngơi một thời gian, có thể bên cạnh em.”

Cookie vui vẻ trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Thật ra anh không cần phải bên cạnh em đâu, em còn có việc riêng muốn làm.”

“Ừm, có lẽ gần đây anh sẽ rất nhàm chán, nếu em có rảnh thì nhớ ở bên cạnh anh.” Anh nói.

Cookie nhanh chóng gật đầu: “Không có tiết thì em sẽ về nhà với anh.”

“Dạy xong thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.”

Trần Thiếu Ngang nói xong thì nhìn thời tiết bên ngoài, anh nói với cô: “Đem quần áo trong phòng vệ sinh ra phơi nắng đi.”

Bánh Quy Nhỏ lập tức đỏ mặt: “Không, không cần, sắp khô rồi…”

Trần Thiếu Ngang đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Nếu em không đi lấy, anh đi thay em nhé?”

Cookie đứng bất động.

Dù sao thì cô cũng không đi, rất xấu hổ!

Trần Thiếu Ngang đợi một lát, có chút bất đắc dĩ nói với cô: “Đi đánh răng rửa mặt đi.”

Cookie vội chạy vào toilet.

Khi bước ra, cô đã thấy quần áo được phơi ở ngoài ban công.

Về phần Trần Thiếu Ngang, lúc này anh đang ngồi ở bàn ăn, giọng điệu bình thản gọi cô tới ăn sáng.

Trên mặt Cookie hiện lên hai rặng mây đỏ, chầm chầm đi qua ngồi xuống.

Trần Thiếu Ngang hỏi cô: “Em thích ăn bánh bao hay bánh quẩy?”

“Ăn bánh bao ạ.”

Cô nói xong lập tức duỗi tay nhận lấy, cúi đầu ăn cháo không nói lời nào.

Trần Thiếu Ngang bóc một quả trứng, bỏ vào đĩa nhỏ bên cạnh cô: “Ăn thêm cái này nữa.”

Anh rất ít khi ăn sáng với cô, lại càng ít khi bóc vỏ trứng cho cô.

Bữa cơm này, hai người ăn đặc biệt yên lặng, Cam Nhỏ lắc lư tới lui trên mặt đất, thỉnh thoảng cọ vào mắt cá chân của Cookie.

Bầu không khí rất tốt, trong lòng Cookie có chút ngọt ngào.

Ăn sáng xong, Trần Thiếu Ngang đích thân đưa cô đến trường.

Trường của Khúc Kỳ là trường trung học cơ sở trọng điểm ở Thành phố C, trực thuộc Đại học C.

Đến trước cổng trường, anh hỏi: “Mấy giờ em tan làm?”

Khúc Kỳ suy nghĩ một chút: “Buổi sáng chỉ dạy nửa buổi, buổi chiều có hai tiết học.”

Trần Thiếu Ngang cau mày: “Nhiều như vậy sao? Tiếng Anh là môn chính, mỗi một giáo viên trường em đều đứng nhiều lớp như vậy sao? “

Khúc Kỳ nói: “Trước đây, mỗi giáo viên tiếng Anh chỉ đứng hai lớp, nhưng gần đây có một giáo viên tiếng Anh nghỉ việc, do thiếu người nên em đứng tới ba lớp.

Lớp (1) lớp (2) và lớp (3) của Lớp 11.

“Vậy cứ giảng bài suốt như thế, cổ họng của em có chịu được không?”

“Không sao đâu, bọn trẻ đều rất thông minh nên em không cần lo lắng nhiều, giảng bài một lần là chúng sẽ hiểu.

Dù sao thì đây cũng là trường trọng điểm mà.”

Trần Thiếu Ngang cười nhạo cô: “Có phải trong mắt thầy cô, học sinh của mình luôn là người giỏi nhất?”

“Đương nhiên rồi, những đứa trẻ của tụi em là những đứa dễ thương nhất.

Chúng rất thích học tập và cũng rất ngoan.”

Cô nói nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, em phải vào rồi.”

Đang định xuống xe, không ngờ Trần Thiếu Ngang lại nắm lấy cổ tay cô.

Sau đó, anh kéo cô lại, buộc cô phải ngồi đối mặt với anh.

Tiếp đó là một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, đôi môi mềm mại chạm vào nhau, nóng như lửa đốt, tim Khúc Kỳ đập nhanh hơn một chút.

Đây là cổng trường đấy!

Hơn nữa còn có rất nhiều học sinh và giáo viên đều biết cô!

Lúc Khúc Kỳ còn đang sợ hãi, Trần Thiếu Ngang đã buông cô ra rồi nhẹ nhàng nói: “Đi đi, lát nữa anh đến đón em.”

Khúc Kỳ mím môi, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, hai lỗ tai nóng ran, từ đôi môi vừa rồi bị anh hôn có cảm giác tê dại như có dòng điện truyền đến.

“Không đi hả?”

Trần Thiếu Ngang nhìn cô cười.

Khúc Kỳ điều chỉnh lại hơi thở của mình, mở cửa bước xuống xe, sau đó vẫy tay với Trần Thiếu Ngang.

Khi anh quay người rời đi, cô quay lại định vào trường, kết quả lại gặp được một nữ giáo viên của tổ Tiếng Anh, Trương Dĩnh.

Trương Dĩnh trạc tuổi cô, hai người cùng vào trường trung học trực thuộc, quan hệ cũng không tệ.

Cô ấy nhìn theo hướng đuôi xe vừa rời đi, rồi nhìn Khúc Kỳ: “Người đàn ông vừa rồi thật đẹp trai.”

“Cậu nhìn thấy sao?’

Khúc Kỳ không hiểu sao chột dạ.

“Mới ở đây nè, mình còn có thể không nhìn thấy được sao? Tuy rằng cách cửa kính xe nhưng vẫn có thể thấy rất đẹp trai.”

Thấy Trương Dĩnh mê trai, Khúc Kỳ nhanh chóng dừng lại: “Đừng nghĩ nữa, bạn trai mình đó.”

“Mình thấy rồi, vừa mới hôn cậu chứ gì?”

Trên mặt Trương Dĩnh lộ ra vẻ tươi cười.

Nhìn thấy cô bước vào trường học, Trương Dĩnh cũng đi theo, trên đường đi, có vài học sinh lễ phép chào hỏi, hai người mỉm cười đáp lại.

“Hóa ra là cậu có bạn trai rồi, sao chưa nghe cậu nói qua nhỉ, kín miệng thật đấy.

Vừa mới yêu hả?”

“Không phải, đã nhiều năm rồi.”

“Đã nhiều năm rồi sao? Vậy hai chúng ta làm việc với nhau cũng hơn một năm rồi, sao mình không gặp được? “

“Anh ấy thường ngày rất bận rộn, chỉ thỉnh thoảng mới tới đón mình, cho nên cậu chưa từng gặp mặt.”

“Anh ấy làm nghề gì?”

“Giảng viên đại học.”

“Đại học nào?”

“Đại học C”

“Tuổi còn trẻ như vậy đã làm giảng viên đại học C, mình đoán anh ấy tốt nghiệp Tiến sĩ?”

Thấy Khúc Kỳ không phản bác, Trương Dĩnh tấm tắc hai tiếng: “Cookie à, cậu được đấy, người có điều kiện như vậy mà lại bị cậu bắt được rồi sao? Quả thật khiến cho mình nhìn cậu với cặp mắt khác nha!”

Thực ra Khúc Kỳ không thích nói chuyện về Trần Thiếu Ngang với mọi người, thứ nhất là cảm thấy không an toàn, cứ nói thêm vài câu là có thể bị bắt đi mất.

Thứ hai, cô cảm thấy Trần Thiếu Ngang không thích cô nói lung tung.”

“Sắp đến giờ vào lớp rồi.

Mình dạy tiết đầu, phải vào trước đây.”

Cô nói xong liền chạy nhanh về phía trước, bỏ lại Trương Dĩnh ở phía sau.

Khúc Kỳ dạy hai tiết đầu tiên của lớp (1), sau khi ra khỏi lớp đầu tiên, có mười phút giải lao giữa các tiết học, cô không quay lại văn phòng mà ngồi trên bàn giáo viên.

Ở giữa hàng đầu tiên có bốn học sinh, hai nam và hai nữ, trong đó có hai cô gái hoạt bát hơn, thích chạy đến nói chuyện với cô.

Hôm nay cũng như thường lệ, một người là thành viên ủy ban nghiên cứu Tô Tiếu Nguyệt, người kia là lớp trưởng tiếng Anh, Lâm Giai.

Khúc Kỳ đã dạy chúng từ năm lớp 10, đến nay hai năm.

Hơn nửa, Khúc Kỳ rất cởi mở, sau giờ học, cô và chúng thường nói chuyện rất thân thiết với nhau.

“Cô ơi, hôm nay lúc tụi em đến trước cổng trường đã thấy cô.” Tô Tiếu Nguyệt nói.

Nghe nói như thế, Khúc Kỳ sửng sốt một chút, cảm giác bất an hiện ra, không biết tiếp theo em ấy sẽ nói ra cái gì.

Ngay sau đó, Tô Tiếu Nguyệt nói: “Một anh trai đưa cô đến đây.”

“Em cũng thấy, anh ấy rất đẹp trai.”

“Hơn nửa, em còn thấy anh trai kia…”

“Hai người các em.” Cô ngắt lời Lâm Giai, hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đi thu bài tập tiếng Anh của các bạn trong lớp cho cô đi.”

Hai người nhìn nhau, cuối cùng ngoan ngoãn đi thu bài tập.

Khúc Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống thấy còn bảy phút đồng hồ, cũng không dám tiếp tục ở trong phòng học nữa, cô đứng dậy đi tới văn phòng.

Cô vừa mới nói với Trần Thiếu Ngang học trò của cô rất đáng yêu, nhưng bây giờ cô lại thấy tụi nhỏ không đáng yêu chút nào!

Mặc dù bình thường cô là một người tốt tính, nhưng mà, chiều nay tan học cô nhất định phải nói chuyện này với Trần Thiếu Ngang mới được.

Việc này của anh ảnh hưởng không tốt chút nào!

Buổi chiều, lúc Khúc Kỳ ra khỏi phòng học trong đầu còn đang suy nghĩ miên man phải nói với Trần Thiếu Ngang như nào.

Thấy xe của anh đã đậu ở cổng, cô ngoan ngoãn ngồi vào xe rồi thắt dây an toàn.

Trần Thiếu Ngang thấy cô mang theo một túi giấy, bên trong là một đống bài tập dày cộp thì không khỏi nhíu mày nói: “Nhiều vậy sao? Cuối tuần còn phải tăng ca à?”

“Ừm, em bảo tụi nhỏ viết một bài văn tiếng Anh, một tuần nộp một lần, hôm nay là thứ sáu, cho nên lấy về nhà chấm.

Tuần nào cũng như vậy hết, có thể là do anh quá bận nên mới không để ý.”

Cô nói xong, giọng nói không thoải mái mà ho khan vài tiếng.

Trần Thiếu Ngang đưa thuốc qua: “Anh mua cho em viên ngậm làm dịu cổ họng, không đắng đâu.”

Không ngờ anh lại tri kỷ như vậy, trong lòng Khúc Kỳ ấm áp không thôi, cô nói cảm ơn rồi bỏ một viên vào trong miệng.

Trần Thiếu Ngang nhìn cô: “Em nói cảm ơn với anh làm gì?”

Khúc Kỳ ngại ngùng cười, đôi mắt cong cong thành kênh nước nhỏ: “Em quen rồi.”

“Vậy thì phải bỏ đi.”

Anh nói xong, đánh tay lái quay đầu.

“Bây giờ vẫn còn sớm, có muốn đi chỗ nào chơi không?”

Trần Thiếu Ngang vừa lái xe vừa hỏi.

Khúc Kỳ nói: “Không đi được, còn phải chữa bài tập nữa.”

“Ừm, cũng được.”

Sau đó trên đường đi, Khúc Kỳ vô cùng ủ rũ, vẫn là không biết làm thế nào mở miệng nói chuyện với Tràn Thiếu Ngang về vấn đề có liên quan đến chuyện kia.

Trở về nhà, sau khi thay giày, Trần Thiếu Ngang đi tới ngồi xuống sô pha, thấy Khúc Kỳ cầm xấp bài tập kia đi vào phòng ngủ, anh hỏi: “Bây giờ làm việc luôn hả?”

Khúc Kỳ gật đầu.

Trần Thiếu Ngang nhìn cô: “Có phải em muốn nói gì với anh không?”

Khúc Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, chưa kịp nói thì mặt đã đỏ bừng: “Không, không có gì.”

Trần Thiếu Ngang vẫy tay với cô: “Lại đây.”

Cô ngoan ngoãn đi tới, đặt bài tập lên trên bàn, ngồi xuống bên cạnh Trần Thiếu Ngang.

“Thật sự không có gì?”

Anh nắm lấy tay cô, nhướng mày hỏi cô.

Trong lúc nhất thời, Khúc Kỳ cảm thấy bản thân trở thành một đứa trẻ phạm lỗi, nói chuyện cũng rất ấp úng: “Không có chuyện gì lớn cả, thì, chính là, sáng nay anh như vậy ở cổng trường, bị các giáo viên và học sinh nhìn thấy thật không tốt chút nào, sau này, có thể… chú ý một chút được không, một chút là được rồi.”

Trần Thiếu Ngang cẩn thận suy nghĩ, sau đó nghiêm túc hỏi cô: “Sáng nay anh thế nào?”

Khúc Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu, cả người ngẩn ra: “Anh quên à?”

Trong lòng không hiểu sao có hơi mất mác, cô nhớ nguyên một ngày, nhưng anh lại quên mất tiêu.

“Vậy, không có gì.”

Cô vừa dứt lời thì Trần Thiếu Ngang đã nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.

Anh ngậm lấy môi cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Ý em là, như thế này sao?”

Khúc Kỳ còn chưa kịp trả lời thì anh lại càng hôn cô sâu hơn, dùng đầu lưỡi càng quét môi răng cô.

Trước đây anh chưa bao giờ làm vậy, Khúc Kỳ co rúm người, cắn chặt răng, thân thể truyền đến từng trận run nhỏ.

Thấy cô sợ, Trần Thiếu Ngang không dám tiến thêm một bước, chậm rãi buông cô ra, ngón tay khẽ xoa đôi môi đỏ anh đào của cô.

Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của cô, anh cười nhạt một tiếng: “Chỉ một chuyện này thôi, em ấp úng cả nửa ngày luôn rồi? Em, rất sợ anh sao? Ngay cả chuyện đưa ra yêu cầu với anh cũng không dám nói?”

Khúc Kỳ lắc đầu: ‘Không, không phải sợ.”

“Vậy thì vì sao?”

Khúc Kỳ càng đỏ mặt hơn, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần, cúi đầu: “Anh, rất ít khi hôn em, em sợ em nói ra thì ngay cả cơ hội anh hôn em sẽ càng ít đi.”

Trần Thiếu Ngang: “…”

“Thật xin lỗi.”

Bỗng nhiên Trần Thiếu Ngang đặt trán lên vai cô rồi nói một câu như thế.

Khúc Kỳ sững người: “Cái gì?”

“Anh không phải là một người bạn trai tốt, bao năm qua anh vẫn không để ý đến em, không che chở cho em thật tốt.”

Khúc Kỳ chậm rãi vươn tay xoa sau đầu anh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Không có, anh rất tốt với em, mua quần áo, mỹ phẩm, trang sức cho em, chỉ là, anh rất bận rộn…”

“Nhưng em biết, để lấy được bằng thạc sĩ, tiến sĩ đã không dễ gì, mà đối với bộ môn Vật lý của Trường Đại học C lại càng khó hơn.

Thực ra, anh là một người rất lợi hại, là người trẻ tuổi nhất trong lớp, lại là một người rất tài giỏi, em rất tự hào về anh.”

Cô nói đến đây, trong ánh mắt như có các vì sao đang lấp lánh, bất giác mỉm cười.

Chàng trai mà cô thích luôn xuất sắc như vậy.

Chỉ là đôi khi cô cũng rất đau khổ.

Trần Thiếu Ngang im lặng một hồi, hôn lên tay cô rồi nói: “Anh chưa từng kể cho em nghe về gia đình anh nhỉ?”

Khúc Kỳ nhìn anh, không nói gì.

Trần Thiếu Ngang dựa vào ghế sô pha, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Khi còn nhỏ, cha anh mất trong một vụ tai nạn xe hơi, để lại mẹ và anh.

Mẹ anh muốn tái hôn nhưng vì gánh nặng là anh nên khó tìm được nhân duyên tốt.

Bà ấy vì nuôi dưỡng anh mà chịu đựng không ít khổ sở, cuối cùng mọi oán hận đều trút hết lên đầu anh.

Ngày nào anh cũng bị bà ấy đánh, sau đó bà ấy vừa bôi thuốc cho anh vừa khóc.”

“Có lẽ vì lý do này mà hồi nhỏ anh đã không thích nói chuyện.

Anh vẫn không thể hiểu được người mẹ vừa chăm sóc cho anh lại vừa tra tấn anh?”

“Năm lớp 12, anh ở lại ký túc xá của trường, không thường xuyên về nhà, mà anh cũng tập trung cho kỳ thi Đại học.

Khoảng 100 ngày trước kỳ thi, anh về nhà thì phát hiện bà ấy đã uống rất nhiều thuốc ngủ, nằm bất tỉnh trên giường, để lại toàn bộ số tiền tiết kiệm được cho anh.

May mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời, nhưng khi tỉnh dậy thì cả người cứ ngây ngốc mãi, không nói được lời nào, bà ấy cứ ngồi trước cửa sổ cả một ngày, thậm chí còn quên mất, bà ấy còn có một đứa con trai.

“Hoàn cảnh gia đình lúc đó không cho phép anh từ bỏ việc học, đọc sách là lối thoát duy nhất.

Anh suy sụp rất lâu nhưng vẫn cắn răng vượt qua quá khứ, lựa chọn đưa bà ấy đến viện dưỡng lão ”

Anh nói rất bình tĩnh, như thể câu chuyện này không hề liên quan đến anh.

Đôi mắt Khúc Kỳ dần đỏ lên.

Anh xoa đầu cô: “Những năm đại học anh không gặp em thường xuyên, là do anh thực sự rất bận, vừa phải học, vừa phải kiếm tiền đóng học phí và tiền chữa bệnh cho bà ấy.”

Khúc Kỳ ngơ ngác nhìn anh, không biết nên an ủi thế nào.

“Những chuyện này, Mục Lăng Thành và Lưu Minh Triết có biết không?” Cô hỏi.

Trần Thiếu Ngang lắc đầu: “Anh không thích kể chuyện gia đình cho họ biết, cho nên lúc gặp chuyện cũng không nói ra.

Năm tư Đại học, mẹ anh qua đời, bọn họ mới biết được.

Lúc ấy em đang chuẩn bị học nghiên cứu, anh sợ em phân tâm nên cũng không nói cho em biết.”

Trong lòng Khúc Kỳ rầu rĩ không thôi.

“Cho nên, sau khi tốt nghiệp đại học, anh không về thành phố Cần Nam nữa, là bởi vì không có người thân ở đó sao?”

Trước đây cô đã từng hỏi anh tại sao anh không bao giờ quay lại, anh vẫn luôn im lặng không nói gì.

“Ừm.”

Anh nhẹ nhàng đáp lời: “Sau khi tốt nghiệp đại học, anh bán nhà ở quê đi, định cả đời sẽ không bao giờ về nữa”.

Anh dừng lại, sau đó nhìn cô cười: “Nhưng mà, có thể phải quay lại.

Quan trọng là phải đến để gặp mặt cha mẹ em.

Nếu em không muốn rời xa gia đình, muốn ở gần với họ hơn thì chúng ta cũng có thể về đó phát triển.”

Khúc Kỳ lắc đầu, ôm chặt lấy anh: “Nơi đó là toàn là kí ức đau buồn của anh, không muốn về thì không về nữa.

Bây giờ chúng ta có tiền rồi, đi về đó bằng máy bay chỉ tốn có hai tiếng thôi, ba mẹ sẽ không để bụng chuyện chúng ta ở đây đâu.

Hơn nữa, bây giờ anh ở thành phố C tốt như vậy, sao phải quay về đó chứ? Anh ở đâu, em ở đó.”

Trần Thiếu Ngang mỉm cười giúp cô vén vài sợi tóc lộn xộn ra sau tai, anh thở dài một tiếng, giọng điệu cũng thoải mái hơn rất nhiều: “Thực ra chuyện này cũng đã xảy ra lâu rồi, bây giờ anh cũng không còn buồn nữa.

Hôm nay đột nhiên anh nói với em điều này, là muốn nói với em rằng, đừng nhìn anh bằng kính lọc nữa, anh không hoàn hảo như em nghĩ đâu, chỉ là một người bình thường mà thôi.

Khúc Kỳ mím môi, ngả vào lòng ngực anh.

Đây không phải là một người bình thường, cuộc sống của một người bình thường không phải như thế này.

Nhưng mà, quả thật một gia đình anh nên có trong tưởng tượng của cô, khác rất nhiều.

Giờ cuối cùng cô cũng biết, tại sao anh lại không thích nói chuyện như vậy.

“Nếu, nếu em biết chuyện này sớm hơn một chút là tốt rồi.” Cô nói.

Trần Thiếu Ngang cụp mắt xuống, khóe môi nở nụ cười nhẹ: “Nếu em biết sớm hơn thì sao?”

“Nếu biết sớm hơn thì em sẽ yêu anh nhiều hơn.”

Trần Thiếu Ngang hôn lên đỉnh tóc của cô: “Thật ra, anh rất vui khi em thi vào đại học C.”

Có một cô gái đã âm thầm theo dõi anh từ năm lớp 10, nhưng anh lại chẳng mảy may bận tâm.

Sau đó, cô còn vì anh mà từ bỏ trường Đại học tốt nhất Cần Nam để chạy đến thành phố C.

Cô không bao giờ biết rằng những hành động đó của cô đã sưởi ấm trái tim của anh.

Đó là tia nắng ấm áp của những năm tháng thanh xuân mà anh không muốn nhìn lại.

Thiếu niên lúc đó tuy không giỏi biểu đạt, nhưng anh vẫn luôn âm thầm cất giữ trong lòng.

Nhưng anh không có gì để đáp lại cô.

“Hả?” Khúc Kỳ ngẩng đầu: “Khi đó anh, có chú ý đến em hả?”

“Ừm.” Anh trả lời.

Khúc Kỳ vui vẻ nói: “Em còn tưởng rằng anh không chú ý đến em.

Dù sao thì da mặt em mỏng, không dám lại gần anh.”

Trần Thiếu Ngang cười nhạo cô: “Nhưng ánh mắt của em thì rất rõ ràng, cả Lưu Minh Triết và Mục Lăng Thành đều có thể nhìn ra được, em cho rằng anh ngốc sao?”

Sắc trời dần dần tối đen, đèn trong phòng khách vẫn chưa bật, bóng dáng hai người cũng mờ đi một chút.

Khúc Kỳ can đảm hơn một chút, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em sẽ luôn ở bên anh, vĩnh viễn luôn bên cạnh.”

Trần Thiếu Ngang nhìn cô, ánh mắt dần dần dịu đi.

“Khúc Kỳ.” Anh đột ngột gọi cô: “Khi anh quyết định ở bên em, là lúc anh muốn bảo vệ em đến hết cuộc đời.

Anh yêu em nhiều lắm.”

Tất cả nỗ lực trong những năm qua, đều chỉ vì muốn mang đến cho em một tương lai tốt đẹp nhất.

Để đền đáp em năm đó, đã yên lặng làm bạn bên cạnh anh.

Vì những lời nói của anh, trong lòng Khúc Kỳ tràn ngập sự ấm áp, trên khóe môi nở một nụ cười mãn nguyện.

Hai người trò chuyện rất khuya, mãi sau mới nghe thấy tiếng “rột rột”, Khúc Kỳ mới xấu hổ che bụng mình, vẻ mặt ảo não.

Trần Thiếu Ngang buồn cười nhìn cô: “Sao đói bụng mà không nói với anh?”

Khúc Kỳ dựa vào người anh, hệt như một con mèo không muốn rời xa anh: “Em chỉ muốn lúc nào cũng được ở bên anh, dù lúc đói em cũng cảm thấy vui vẻ.”

Trần Thiếu Ngang nói: “Em chơi một lát, anh đi nấu cơm.”

“Không cần đâu, để em làm cho, bình thường anh luôn ở trong phòng thí nghiệm, thức ăn đều là em nấu mà.”

Trần Thiếu Ngang liếc cô một cái: “Anh nhớ hoàn cảnh gia đình em rất tốt mà, cũng biết nấu ăn sao?”

Khúc Kỳ ngượng ngùng lắc đầu: “Sau khi tốt nghiệp cấp 3 em mới bắt đầu học nấu ăn, chỉ hy vọng có thể làm cho anh ăn.

Nhưng mà trước kia hia chúng ta không sống chung với nhau, cũng không có cơ hội, khi em chuyển đến nhà anh, anh lại bận rộn làm thí nghiệm, không có ở nhà ăn cơm.”

Trần Thiếu Ngang kéo cô dậy: “Vậy thì chúng ta cùng làm đi.”

Ánh trăng sáng tỏ, bầu trời đầy sao.

Trong phòng bếp, Khúc Kỳ cúi đầu khuấy trứng, động tác tuy không điêu luyện nhưng rất nghiêm túc.

“Muốn làm món gì?”

Trần Thiếu Ngang vừa cắt hành, gừng và tỏi vừa hỏi cô.

Khúc Kỳ ngẩng đầu nở nụ cười: “Cà chua dầm trứng, món này đơn giản nhưng rất ngon.”

Sau khi thấy anh cắt xong, Khúc Kỳ nói: “Như vậy là được rồi, việc còn lại để em làm, anh có thể làm những việc khác.”

Trần Thiếu Ngang mỉm cười, đi đến tủ lạnh tìm cá rồi bắt đầu chế biến.

Bữa tối, Khúc Kỳ nhìn các món ăn trên bàn, cô làm cà chua dầm trứng, nấm bào sợi thịt, còn có đậu phụ cay.

Ngoài ra, Trần Thiếu Ngang còn làm cá chua ngọt và tôm hầm mỡ.

Khúc Kỳ vừa xem vừa le lưỡi: “Trông ngon quá.”

Trần Thiếu Ngang nếm thử món ăn, sau đó gật đầu khen ngợi: “Anh nghĩ món trứng dầm cà chua này rất ngon, cũng có chút tay nghề.”

Khúc Kỳ cười ngọt ngào: “Thật ra em cảm thấy cũng rất được, nhất định ngon hơn Nam Khanh nấu, cậu ấy chỉ biết làm mì Ý.

Đúng rồi, còn biết nấu mì ăn liền nữa.”

Nghĩ vậy, cô cảm thấy bản thân đã lấy lại một chút thể diện cho mình.

Mặc dù, việc kéo Nam Khanh xuống nước có vẻ không ổn lắm.

Nhưng dù sao Mục Lăng Thành cũng không nghe thấy, mà Trần Thiếu Ngang nhất định sẽ không nói lung tung!

Bạn thân mà, thỉnh thoảng lôi ra làm nền cho cô một chút cũng không sao đâu.

Nhưng mà giây tiếp theo, Trần Thiếu Ngang khẽ cười: “Thì ra là cậu ấy không biết nấu cơm, vậy lần sau anh phải cà khịa Mục Lăng Thành mới được, để cậu ta dạy vợ học nấu ăn, chứ không thì đến Cookie cũng chê.”

Khúc Kỳ: “…”

Bạn đang đọc Ngoan, Đừng Nháo của Dạ Tử Tân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!