Cuộc sống lại khôi phục những tháng ngày yên ả.
Ôn Bảo Tứ ngày càng gần gũi hơn với người nhà, dùng tốc độ thong thả mà nâng thành tích, đồng thời còn có tự do giao lưu với các bạn cùng lớp.
Dần dần dường như, cô đã bắt đầu quen cuộc sống sinh hoạt này.
Đầu mùa đông đã đến, Ôn Bảo Tứ phát hiện mình đã thật lâu không nằm mơ đến trấn Lưu ly rồi.
Trong vô thức, một năm lại sắp trôi qua.
Cùng Ôn gia trải qua Tết âm lịch đầu tiên, ngoại trừ so với quá khứ tiền lì xì nhiều gấp mấy lần ra thì còn nhiều hơn một đám người nhà cùng bạn bè.
Dưới bầu trời đêm, bầu không khí trong trẻo nhưng lành lạnh bao phủ, trong màn đêm vô số những pháo hoa sáng ngời đang đốt cháy, Đường Nghiêu hai tay đặt ở bên môi, hướng cô hô to.
"Tứ Tứ! Năm mới vui vẻ! "
"Năm - mới - vui – vẻ --" Ôn Bảo Tứ đồng thời cũng lớn tiếng nói lại.
Đốt hết pháo hoa, một đám người giải tán, mỗi người về nhà cùng cha mẹ đón đêm xuân, Ôn Bảo Tứ mới vừa chạy chậm vào nhà, đã bị Địch Thu kéo qua, dùng khăn lông nóng gắt gao đắp lên bàn tay.
"Bên ngoài lạnh như vậy mà!, nghe nói hôm nay dưới 0 độ lận, mấy đứa trẻ này cũng thật là, nhất quyết phải lôi kéo con đi đốt mấy cái pháo hoa kia... " bà vừa giúp Ôn Bảo Tứ xoa tay, một bên nhỏ giọng oán giận, dưới ánh đèn lờ mờ, ngữ điệu mang vẻ ấm áp cùng nhu hòa.
Ôn Bảo Tứ cong lưng ôm lấy bà.
"Mẹ, năm mới thật vui vẻ ạ. "
Cơ thể Địch Thu có chút cứng đờ, con gái nhỏ từ khi trở về, đối với bà rất ít khi chủ động gần gũi, thậm chí có thời điểm bởi vì bà đối với con gái lớn chú ý quan tâm nhiều hơn, còn đôi lúc bỏ quên cô.
Đứa nhỏ mềm mềm trắng trắng khi còn bé nay đã trưởng thành thành cô thiếu nữ, không hề động tí là đối với bà tươi cười mềm nhũn nữa, dáng vẻ an tĩnh khiến người ta đoán không ra cô đang suy nghĩ gì.
Chỉ có khi cùng mấy tên nhóc kia chơi với nhau, mới sẽ lộ ra vài phần trẻ con.
Vành mắt Địch Thu có chút nóng, bà nhẹ nhàng ôm lấy thiếu nữ trong ngực, nhẹ giọng nói: "Bảo bối nhỏ của mẹ, năm mới vui vẻ."
Đêm nay người Ôn gia đặc biệt nghiêm túc, đều ngồi ở trên ghế sa lon tại phòng khách, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đón đêm xuân.
Ông cụ Ôn chú trọng cảm giác nghi thức, ba mươi tết phải đầy đủ các thành viên, cho dù là Ôn Mẫn Hành thường xuyên bận rộn không thấy người, cũng phải lùi xuống các việc sắp xếp trở về nhà ăn Tết.
Trong TV đang chiếu các tiết mục đêm xuân, hai diễn viên chính đang biểu diễn tiểu phẩm, tiết mục vừa mới bắt đầu, đoạn kịch tính vẫn còn chưa đến, thoạt nhìn có chút chán nản, Ôn Bảo Tứ mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình, mà tinh thần thì đã lơ lửng nơi nào.
Giọng Ôn Anh đột nhiên vang lên bên tai.
"Đốt pháo hoa chơi rất vui sao? " nhẹ nhàng, rất bình thản, giống như chỉ là đơn giản cùng cô nói chuyện phiếm, Ôn Bảo Tứ sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn chị ấy, gật đầu.
"Tạm được. "
"Bọn em cùng đốt hết pháo hoa sao? " Ôn Anh lại hỏi, Ôn Bảo Tứ gật đầu, thuận theo đáp: "ừm, còn phải bồi người nhà xem đêm xuân, cho nên đốt xong liền trở về. "
"À. " Ôn Anh gật đầu, không còn lên tiếng nữa.
Bất tri bất giác, thời gian đã điểm 0giờ, trong TV một nữ ca sĩ đang nhiệt tình ca tụng tổ quốc, Ôn Bảo Tứ hơi mệt rã rời, bỏ chiếc điện thoại di động đang rung mà không biết qua một bên, cùng lúc đó, bên cạnh truyền đến tiếng cười nho nhỏ.
Ôn Bảo Tứ nghiêng đầu, nhìn thấy Ôn Anh đang nhìn chòng chọc điện thoại mà cười, đôi lông mi ôn nhuyễn giãn ra, hiện lên ngọt ngào rõ ràng.
*nus: tác giả có vẻ thích miêu tả mấy nhân vật cứ mềm nhũn như nước ấy. Miêu tả nhiều quá:((
Ánh mắt cô kìm lòng không được tò mò nhìn qua, thấp thoáng thấy ánh sáng trên màn hình, dường như mơ hồ thấy hai chữ Đường Nghiêu.
Ôn Bảo Tứ nghi ngờ từ trong túi lấy điện thoại di động ra.
Màn hình chính hiện liên tiếp ba tin nhắn.
Thiệu Ngọc: Năm mới vui vẻ.
Kỳ Nguyên: Tứ Tứ,Năm mới vui vẻ nha! Một năm mới an bình, khỏe mạnh an khang, hạnh phúc an lành!
Một tin cuối cùng là của Đường Nghiêu.
Đường Nghiêu: Lúc tiếng chuông 0 giờ vang vọng bầu trời, đoàn tàu năm mới đúng giờ xuất phát, nó mang đi những năm tháng khó khăn, nghênh đón một thời khắc rực đỏ, Đường Nghiêu ở chỗ này mong ngài năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, tâm mong thành sự!
Phốc, Ôn Bảo Tứ cắn chặt lấy môi, sợ chính mình bật cười ra tiếng, trong đầu nháy mắt lại hiện ra dáng vẻ Ôn Anh mới vừa rồi.
- -
Qua hết năm, tuyết cũng dần dần tan rã, lại tăng thêm một tuổi mới.
Ôn Bảo Tứ sinh nhật vào tháng tư, chính là xuân về mùa hoa nở, sinh nhật đầu tại Ôn gia, tổ chức vừa long trọng vừa lớn.
Khách sạn sang trọng nhất tại Bắc thành bị Ôn gia bao cả ngày, từ sáng sớm còn đang bố trí cho đến xế chiều, khắp các ngóc ngách không khỏi lộ ra sự xa hoa cùng tinh xảo.
Ôn Bảo Tứ sáng sớm ăn cơm xong liền bị Địch Thu mang theo đi làm tóc, dưỡng da, thử lễ phục, chờ đến lúc tới khách sạn, không khác nào đổi thành một người khác.
Vốn là thiếu nữ mềm mại xinh đẹp như đoá hoa, sau khi khoác lên bộ váy trang trọng, nhan sắc lại càng khó mà che giấu, khiến cho người ta có chút không dám nhìn thẳng vẻ đẹp này.
Những tân khách lui tới rì rầm tán thưởng, không hổ là con cái của Ôn gia, cho dù lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm,căn cốt vẫn như cũ vô cùng tốt, riêng cái dung mạo này thôi, cũng đã khó gặp.
Đại sảnh rộng rãi đã bị những vị khách lấp đầy, màu vàng kim nhàn nhạt của Champagne dưới ánh đèn lóe ra hào quang mê người, phóng tầm mắt nhìn lên, những trang phục diễm lệ, nhan sắc tinh xảo, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười vừa vặn phù hợp.
Khung cảnh náo nhiệt bị âm thanh của microphone đánh vỡ, ánh mắt mọi người tập trung đến chỗ sân khấu, Ôn Mẫn Hành đứng chính giữa ở phía trên, vẻ mặt tươi cười.
"Ngày hôm nay cảm ơn mọi người nể mặt tới tham gia tiệc sinh nhật đứa con gái nhỏ nhà Ôn gia chúng tôi, đây là lần đầu tiên con bé đón sinh nhật ở trong nhà, bảo bối mà chúng tôi đã lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm, hiện tại rốt cục đã trở về rồi!"
Tiếng nói vừa vang lên đồng thời, Ôn Mẫn Hành hướng sang bên cạnh đưa tay ra, vẻ mặt sung sướng mong đợi cùng cổ vũ, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên như sấm rền trong nháy mắt, Ôn Bảo Tứ cứ như vậy trước ánh mắt của mọi người, từ bên trong bước từng bước một đến chính giữa.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay to lớn ấm áp trước mặt.
Được điểm danh, được thừa nhận, được tổ chức sinh nhật, được trao cho một thân phận thực sự.
Dưới ánh đèn sáng ngời có chút chói mắt bên dưới, Ôn Bảo Tứ từ đầu tới cuối duy trì lấy nụ cười hoàn mĩ, ánh mắt hơi hơi ẩn chứa, trong lòng lại bình thản cùng yên tĩnh.
Cô bước tới đơn giản nói vài câu tự giới thiệu, tiệc tối liền mở màn.
Âm nhạc nhẹ nhàng chậm chạp êm dịu tại đại sảnh vang vọng, thiếu nữ đứng ở chính giữa, mặc bộ váy màu trắng tinh, như một cô công chúa phá lệ chói mắt.
Bữa tiệc sinh nhật mở màn thì khiêu vũ đặc biệt phải có, nhất là người sẽ làm bạn nhảy dẫn dắt cô. Cái này không chỉ khiêu vũ thông thường, còn là biểu tượng cho thân phận, địa vị, cũng như coi trọng trình độ.
Mười sáu tuổi, sắp rảo bước tiến đến hàng ngũ người trưởng thành, mặc dù so ra còn kém trịnh trọng hơn lễ trưởng thành một xíu, nhưng cũng chỉ là những tiểu tiết nhỏ, mọi người ở đây đang rì rầm phỏng đoán, liền thấy một người xuất hiện trước mặt Ôn Bảo Tứ.
Thân hình thiếu niên thẳng tắp, ngũ quan gần như hoàn mỹ, trắng không tì viết, không giống như người trần thế.
Cậu ta mặc bộ tây trang màu đen được đặt chế tỉ mỉ, vẻ lạnh lùng cố hữu từ trước đến nay, hiếm khi mang theo ý cười ôn nhu.
Là Thiệu Ngọc của Thiệu gia.
Đám người trở nên có chút lộn xộn, mọi người tự mình mắt hóng tai nghe, nhìn xem hai con người đứng giữa khe khẽ bàn luận, có kinh ngạc, có chút khó tin, còn có những người thì bình tĩnh.
Thiệu gia, dù cùng Ôn, Đường, Kỳ gia nhìn thì như cùng một bậc, nhưng địa vị thì lại hoàn toàn khác biệt, ông cụ Thiệu tại lúc khai quốc đã là người cầm binh, mà ba ông cụ còn lại thì là binh dưới tay ông ấy.
Ôn Kỳ Đường có thể nói là được Thiệu gia một tay nâng đỡ đi lên, có được địa vị như ngày hôm nay, không thể bỏ qua công lao của Thiệu gia, bởi vậy bốn nhà tuy nói là quan hệ tốt, nhưng nguyên thuỷ vẫn là có khoảng cách.
Nhưng mà không nghĩ tới hôm nay cô con gái nhỏ nhà Ôn gia vậy mà còn quá có mặt mũi, có thể để cho cháu trai Thiệu gia giúp cô mở màn khiêu vũ, phải biết, mấy năm trước cái cô nương Triệu gia kia làm lễ trưởng thành, đều không thể mời được vị Tôn Phật này nhảy đâu.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Ôn Bảo Tứ lại sâu thêm mấy phần.
Bên tai là âm nhạc êm dịu, Thiệu Ngọc đứng ở trước mặt cô, có chút cong người, hướng cô mà đưa tay ra.
Ôn Bảo Tứ nắm tay anh bước lên.
Vòng eo bị ôm nhẹ, Ôn Bảo Tứ vòng tay lên bờ vai anh, bước chân bắt đầu chuyển động.
Ánh đèn sáng ngời trở nên hơi mê ly, bên cạnh hết thảy đều mơ hồ, chỉ có người trước mặt này, cùng cô một chỗ mà khiêu vũ.
Ôn Bảo Tứ nhịn không được mỉm cười, đường cong khóe miệng khống chế không được lan ra, ánh đèn lấp lánh trong phòng chiếu qua mắt, tươi sáng rực rỡ.
Thiệu Ngọc ôm thiếu nữ, động tác lại nhu hoà cẩn thận từng li từng tí, cô vẫn gầy như vậy, vòng eo nhỏ đến không đủ một nắm, khiến cho người ta không khống chế được lơ đãng tâm trí.
Tiếng nhạc dần dần dừng lại, động tác cuối cùng dừng lại ở tư thế nửa ôm, Thiệu Ngọc dừng lại hai giây, buông người trong ngực ra.
Ôn Bảo Tứ có chút thở nhẹ, vừa đứng thẳng lại vừa bình phục hô hấp, liền thấy Thiệu Ngọc từ trong túi âu phục lấy ra một cái hộp nhỏ.
"Tứ Tứ, sinh nhật vui vẻ."
Chiếc hộp nhỏ tinh xảo bị mở ra, bên trong chính là một viên ngọc, sáng long lanh lấp lánh, màu lục bích nhàn nhạt, viên ngọc bên trong giống như mang theo ánh nước, xinh đẹp khiến cho người khác không thể dời mắt.
Hình dạng viên ngọc có hơi phức tạp, Ôn Bảo Tứ nhìn thật kỹ, mới mơ hồ nhìn ra là được điêu khắc thành hình dáng Kỳ Lân.
Ôn Mẫn Hành cũng nhìn thấy, ông vội vàng muốn tiến lên ngăn cản, lại bị cha của Thiệu Ngọc ở bên cạnh ngăn cản.
"Chuyện của bọn nhỏ, liền để bọn chúng quyết đi."
"Nhưng cái này..." Ôn Mẫn Hành có chút chần chờ, Thiệu Viễn hướng hắn im lặng lắc đầu.
Giữa sân Thiệu Ngọc đã lấy viên ngọc bội kia ra, hướng đến cổ của Ôn Bảo Tứ, sợi dây hồng tuyến được treo trên chiếc cổ trắng nõn tinh tế, phía dưới xương quai xanh, là một viên ngọc lục bích tinh xảo.
"Đã đeo lên rồi thì không cho phép tháo xuống." Thiệu Ngọc đưa tay sờ sờ viên ngọc kia, lòng bàn tay lướt qua da thịt cô, có chút cảm giác khác thường, anh ngước mắt, bình tĩnh nhìn Ôn Bảo Tứ mà nhắc nhở.
Ánh mắt chàng trai lành lạnh, một tầng hơi mỏng ôm lấy cặp mắt hai mí duyên dáng, đôi lông mi vừa dài lại dày, tròng mắt đen ô nhuận, phản chiếu lấy khuôn mặt của cô.*
(*)—..—
Không tự chủ liền nhìn đến ngây người, Ôn Bảo Tứ lướt qua gương mặt kia, theo bản năng gật đầu, bỗng nhiên nghe được một tiếng cười khẽ từ bên tai.
"A Ngọc chúng ta đẹp quá đáng, Tứ Tứ đều nhìn đến ngây người rồi."
"A..." Ôn Bảo Tứ hoàn hồn, có chút xấu hổ rũ con ngươi, không dám nhìn người khác.
"Đứa nhỏ ngốc." Đường Nghiêu cười to, đưa tay vuốt vuốt đầu cô, Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu trừng anh, liền thấy Đường Nghiêu như là làm ảo thuật, từ phía sau lấy ra một cái hộp đóng gói tinh xảo.
"Đây là sinh nhật đầu tiên của Tứ Tứ nhà ta, sao có thể thiếu quà tặng nha." Đường Nghiêu nói, mở hộp ra, chỉ một thoáng, trước mắt liền loé hào quang rực rỡ.
Trong hộp, thế mà lại là một cái vương miện trảm đầy kim cương.
Tinh xảo đến từng chi tiết, hoa lệ, thỏa mãn tất cả những giấc mộng của thiếu nữ.
Đường Nghiêu đem chiếc vương miện đeo lên trên đầu cô, ngay tại lúc đó, giọng nói trong trẻo của chàng trai vang dội truyền khắp cả đại sảnh, cũng truyền vào trong tai của mọi người.
"Tứ Tứ là cô công chúa nhỏ của chúng tôi, ai cũng không được bắt nạt hết."
Tác giả có lời muốn nói:
Nay là ngày cuối cùng của tháng này á! Các con! Còn có dịch dinh dưỡng nào thì nhanh đổ vào Tứ Tứ nhà ta một cái a, chứ không liền quá thời hạn mất!