Liễu Nghiêm Vũ cũng không phải muốn bám riết cuộc sống riêng tư của chị gái mình.
Bởi vì thỉnh thoảng mới có một đợt được nghỉ phép nên mới muốn ghé qua xem thử tình hình sau khi về nhà chồng của cô như thế nào.
Nếu chị gái phải chịu uất ức thì cậu liền đưa cô quay trở về nhà, tiếp tục sống như một cô công chúa.
Nhưng thực tế đã chứng minh rằng phán đoán của cậu hoàn toàn sai.
Phó Liên Ngạo thật sự đối xử với chị gái của cậu tốt đến mức không thể nào tốt hơn.
Nấu ăn, quét dọn, rửa chén đ ĩa đều do anh phụ trách.
Ngay cả việc mà hiếm người đàn ông nào cam tâm tình nguyện làm như rửa chân cho vợ, anh cũng đã thực hiện nó rất thuần thục như một thói quen.
“Anh thật sự yêu chị của tôi, đúng không?”
Trên xe, Liễu Nghiêm Vũ ngồi ở phía sau, giọng điệu lơ đãng, ánh mắt nhìn ra thành phố phồn hoa bên ngoài cửa kính.
Phó Liên Ngạo tập trung lái xe, đột nhiên nhận được câu hỏi của cậu, lại không kìm lòng nhớ về cô vợ nhỏ đang ở nhà chờ đợi.
Anh không do dự đáp: “Nghiên Nghiên là người anh muốn bảo vệ cả đời, vĩnh viễn trân trọng.”
Mỗi khi nhắc đến chị gái của cậu, trong mắt anh giống như ẩn chứa cả dải ngân hà, sáng ngời rực rỡ.
Lời nói thốt lên cũng vô cùng chân thành, đầy yêu thương.
Liễu Nghiêm Vũ nghĩ, hẳn là có thể tin tưởng người anh rể mới gặp lần đầu này một chút.
Dù sao thì chị gái rất yêu anh.
Nếu có một ngày anh phụ bạc chị ấy, vậy thì cậu cũng không ngại phải đổ máu đâu.
Cậu thiếu niên mím môi, đấu tranh tâm lý mãi mới hạ được quyết tâm.
Cậu lễ phép gọi một tiếng: “Anh rể…” Sau đó, ngữ điệu dường như có phần kiêng nể, dịu đi hơn trước: “Anh tuyệt đối đừng làm chị em tổn thương.”
Từ nhỏ, chị gái đã phải trải qua rất nhiều nỗi đau, rất nhiều đả kích.
Nếu là người khác thì chắc chắn không thể nào vượt qua nổi.
Suốt một năm trời, chị gái luôn gặp phải ác mộng, cả người ốm yếu gầy gò, đau ốm liên miên.
Thậm chí, gia đình phải dùng biện pháp cuối cùng là thôi miên để giúp chị ấy quên đi bóng ma tâm lý kia.
Nhưng mọi chuyện chưa bao giờ ổn, ác mộng vẫn tiếp diễn, ngày ngày hành hạ chị gái của cậu.
Vậy mà hôm nay, chị lại nói với cậu rằng, kể từ khi được nằm trong vòng tay của anh rể, chị đã không còn gặp phải ác mộng nữa.
Nếu vậy thì cứ thử tin anh một lần xem sao.
Phó Liên Ngạo không tin nổi rằng cậu đã đồng ý gọi mình là anh rể.
Tâm trạng nặng nề nửa ngày trời bỗng nhẹ hẳn đi.
Anh cười nhẹ, đáp: “Anh sẽ không bao giờ khiến chị em phải rơi nước mắt.”
Trừ một vài trường hợp, ví dụ như…
Liễu Nghiêm Vũ không quay trở về nhà mà chọn đến câu lạc bộ trước.
Để đến câu lạc bộ cần phải đi qua một đoạn đường dốc.
Đến khúc cua, vì để đảm bảo an toàn hơn nữa trời cũng quá tối nên Phó Liên Ngạo giảm tốc độ, càng trở nên tập trung hơn.
Bỗng, một chiếc xe tải đi ngược chiều từ khúc cua lao nhanh về phía họ.
Vận tốc càng lúc càng nhanh, gần như bỏ qua mọi vật cản chỉ để xông thẳng vào xe của hai người.
Trong khoảnh khắc chiếc xe lao tới, sinh mệnh rơi vào tuyệt vọng, Phó Liên Ngạo bẻ lái sang bên phải.
Đồng thời nhoài người ra sau, dùng thân mình che chắn cho Liễu Nghiêm Vũ.
Anh biết, hai người đã cùng đường rồi.
Phía trước là kẻ muốn nhắm vào anh, muốn anh chết.
Bên phải là vực sâu không biết bao nhiêu mét.
Bị tông trúng, chắc chắn sẽ chết.
Nhưng nếu may mắn, rơi xuống vực vẫn còn có thể giữ lại mạng sống.
Mà anh nhất định phải bảo vệ được cậu, bởi vì đây là người em trai mà cô vợ nhỏ của anh thương yêu nhất.
Chiếc xe rơi xuống vực sâu, liên tục va đập với những mỏm đá chìa ra bên ngoài.
Rầm!
Nó đã hoàn toàn nằm dưới đáy vực, đi cùng với đó là tiếng va chạm kinh hoàng và tiếng nổ ầm trời.
Cơn đau kéo đến đủ khiến anh lấy lại tỉnh táo, nhưng Liễu Nghiêm Vũ đã hoàn toàn bất tỉnh.
Toàn thân anh đau đớn, máu chảy từ trán, sau gáy và bụng lập tức cào xé lý trí của anh.
Phó Liên Ngạo cố gắng chống đỡ cơ thể mình, vỗ vỗ lên má cậu thiếu niên, chịu đau từng cơn gọi cậu: “Nghiêm Vũ, mau tỉnh lại!”
“Liễu Nghiêm Vũ!”
“…”
“Nghiêm Vũ, tỉnh lại đi!”
“…”
“Chị của em… đang đợi em trở về…!”
Giống như có một sức mạnh vô hình nào đó tác động đến, hai mắt cậu dần dần hé mở.
Mọi thứ mờ mờ hư ảo, cùng với cơn đau nhức ở đầu khiến cậu chưa kịp thích ứng, chỉ khẽ đáp: “Anh rể…”
Phó Liên Ngạo dùng chút sức lực cuối cùng giúp cậu cởi thắt dây an toàn, đẩy cậu ra bên ngoài.
Liễu Nghiêm Vũ tới tận giờ phút này mới có thể lấy lại được sự bình tĩnh.
Cậu sờ s0ạng khắp nơi tìm kiếm thứ gì đó hữu hiệu để đập vỡ cửa kính.
Bàn tay cậu toàn là mảnh vỡ thủy tinh, máu không ngừng tuôn ra.
Nhưng cậu biết mình không thể bỏ cuộc.
Vì chị gái cậu yêu anh, vì anh là anh rể của cậu.
Xăng dần dần tràn ra ngoài, hòa lẫn cùng máu của Phó Liên Ngạo.
Anh nhìn xuống phần chân đã bị mắc kẹt không cách nào rút ra được, lại nhìn chằm chằm những tia lửa đang dần dần bốc cháy.
Một giọt, hai giọt, từng giọt xăng không ngừng chảy ra.
Phó Liên Ngạo nắm lấy tay cậu, lắc đầu, thấp giọng nói: “Nghiêm Vũ, mau rời khỏi đây đi!”
“Em không đi! Em không thể bỏ anh ở lại đây được!” Liễu Nghiêm Vũ đến giờ mới phát hiện ra, tình yêu của anh dành cho chị gái của cô nhiều tới nhường nào.
Đó là một tình yêu cao cả không kể xiết! Lớn đến nỗi anh chấp nhận hy sinh bản thân để cứu cậu.
Chính vì vậy nên cậu càng phải cứu anh, bảo vệ trái tim và tình yêu của chị gái mình.
“Liễu Nghiêm Vũ!” Giọng nói của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng và cứng rắn, hô to tên cậu.
Sau đó, anh nói: “Rời khỏi đây, đến ngôi làng đằng kia… Đi tìm người giúp đỡ, chúng ta còn có cơ hội sống.
Nhưng nếu em tiếp tục ở lại đây, cả em và anh đều sẽ chết.”
Cậu bị anh đẩy ra xa, trầm giọng quát.
Tâm trí của cậu hoàn toàn sụp đổ, ngơ ngác nhìn chiếc xe đã biến dạng lật úp xuống.
Đầu óc cậu trống rỗng, cảm giác nghẹn đắng nơi cổ họng khiến cậu không cách nào cất nên lời.
Cuối cùng, Liễu Nghiêm Vũ nghe theo lời anh, không màng đến vết thương ở chân mà chạy nhanh về phía ngôi làng nhỏ đằng xa.
Cậu chạy rất nhanh, nhưng hết lần này đến lần khác bị vấp ngã.
Sự bất lực và tuyệt vọng nhấn chìm cậu vào hố sâu không đáy.
Ngay cả một chút ánh sáng cũng không có.
Ý thức của Phó Liên Ngạo dần mất đi, mọi thứ trước mắt mờ dần, mờ dần.
Khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói dịu dàng, nụ cười ngọt ngào của Liễu Dung Nghiên hiện lên trong tâm trí anh.
Tay anh siết chặt chiếc nhẫn cưới của hai người, miệng nở nụ cười thê lương, đau đớn.
Anh đã hứa sẽ dỗ dành, kể cho cô nghe những câu chuyện cổ tích, ru cô ngủ thật ngon.
Anh đã nói trọn đời sẽ ở bên cô, không chia không lìa, càng sẽ không để cô chứng kiến cảnh anh ra đi trước.
Phó Liên Ngạo cố nén nghẹn ngào, đáy mắt hiện lên nỗi day dứt và áy náy, anh run rẩy nhếch nhếch khóe môi, rốt cuộc chỉ nói được một câu: “Bé Nghiên, thật xin lỗi…!”
Anh lại thất hứa nữa rồi.
Liễu Nghiêm Vũ đặt chân tới cổng làng, đằng xa vang lên tiếng nổ lớn.
Ngọn lửa bốc lên cao, phá tan màn đêm tĩnh mịch tăm tối, cũng gi3t chết trái tim cậu lúc này.
Lời tác giả: Giai đoạn ngược đến rùi các nàng ơi.
Tương tác nhiều cho tui để mau chóng quay về ngọt ngào nha..