Thế là đến hôm sau, tôi đã thử đi tìm mẹ---người đang ngồi ngẩn ngơ ở nhà chính nhìn chằm chằm cỗ quan tài kia---để nói chuyện.
“Mẹ”
Tôi khẽ giọng gọi, và như đã dự liệu từ trước mẹ không trả lời.
“Mẹ”
Tôi hét lớn, lúc này mẹ mới cứng nhắc xoay người lại nhìn tôi.
Vẫn là khuôn mặt ngây dại không chút biểu cảm đó, con ngươi màu đen nhảy loạn xạ quanh hốc mắt, giống như nhãn cầu đã không còn biết làm thế nào để phù hợp với sự di chuyển của đầu nữa rồi.
“Mẹ, quan tài này…mẹ định làm thế nào?”
Tôi thử thăm dò.
Đôi môi khô khốc của mẹ hé mở, nhưng không có âm thanh nào được phát ra.
“Quan tài này, để ở trong nhà xui xẻo lắm.”
Tôi vừa nói vừa đi về phía mẹ.
Mẹ vẫn không nói gì, chỉ dùng đầu dõi theo từng bước chân của tôi.
Tôi đi đến bên cạnh bà, nhìn cái cổ bởi vì xoay không đúng khớp mà lớp da đã nhăn nheo xoắn chặt lại với nhau, trong đầu đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ vô cùng điên rồi.
Tôi tiếp tục đi vòng quanh người mẹ.
Đầu bà ấy vẫn ghìm chặt và di chuyển theo tôi.
Cổ bà phát ra tiếng “cụp”, “cụp” hệt như tiếng bánh răng bị kẹt lại vậy, lớp da trên cổ bị xoắn vào nhau tạo thành những nếp nhăn đáng sợ, chầm chậm dồn thành từng lớp từng lớp chất chồng lên nhau.
Tôi dừng lại, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống đất.
Đầu của mẹ đã di chuyển theo tôi gần 270 độ.
Tia hi vọng cuối cùng trong tôi tan thành mây khói --- Đó tuyệt đối không phải là mẹ của tôi.
Bà ấy đã trở thành….một thứ gì đó khác.
Tôi lùi về sau muốn rời khỏi, nhưng mẹ đột nhiên bật dậy, đầu vẫn trong trạng thái bị xoắn lại giống cái bánh quai chèo, duỗi tay phải ra định chộp lấy tôi.
“Bỏ ra! Bỏ ra..!”
Tôi vừa hét lên vừa cào vào cánh tay đó, móng tay tôi rạch lên mu bàn tay trắng bệch của mẹ hằn lên những vệt máu.
Chiều hôm đó, cánh tay ấy bị hoại tử với một tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã chuyển sang xanh đen rồi tím bầm.
Đêm ấy, tôi nghe tiếng mẹ vừa điên cuồng băm chặt gì đó, vừa cười ngây dại.
Ngày hôm sau---cũng là ngày thứ sáu kể từ khi mẹ “quay lại”, tôi phát hiện ra cánh tay phải của mẹ đã không còn nữa, miệng vết thương được quấn qua loa bằng một tấm giẻ rách nát.
Trên bàn ăn là một nồi thịt hầm đầy ấp.
Đương nhiên là tôi không ăn dù chỉ một miếng.
- ---
Đến tối, tôi nghe thấy ngoài sân có tiếng mở cửa.
Tôi nhoài người ra cửa sổ nhìn thử, chỉ nhìn thấy “mẹ” đang đẩy cửa sân, loạng choạng đi ra ngoài, không lâu sau đó bà liền biến mất trong màn đêm đen đặc.
Tôi vui mừng vô cùng, lập tức mở cửa phòng chạy ra ngoài sân.
Có lẽ mẹ cho rằng tôi đang ngủ say cho nên mới yên tâm ra ngoài như vậy.
Tôi vốn định chạy trốn ngay trong đêm, rời khỏi căn nhà đáng sợ này càng xa càng tốt, nhưng nhìn những ngọn núi trập trùng bị bao phủ bởi bóng đen trải dài vô tận ngoài kia tôi nhất thời có chút do dự. Chính ngay lúc này, tôi nhìn thấy bóng dáng “mẹ” ở phía xa đang chầm chậm bước ra sau núi.
Đôi chân tôi bắt đầu cảm nhận được một sự thôi thúc kì lạ không thể cưỡng lại được.
Tôi rón rén đi theo mẹ chui vào trong rừng cây.
Lặng lẽ bước theo bóng dáng phiêu dạt ma quái ấy ở một khoảng cách xa xa, tôi bám theo bà băng qua chỗ vườn trà và những ngôi mộ.
Tôi tưởng rằng bà sẽ lại đi đào mộ của ai đó nữa, nhưng không hề, “mẹ” chỉ loạng choạng đi về phía trước, giống như là đang bị một thế lực nào đó dẫn dắt vậy, không biết đã đi được bao lâu, chúng tôi đã đi được đến lưng chừng núi và tiến vào sâu bên trong núi.
Nơi này đã không còn thuộc về vườn trà, khắp nơi đều là những cây cổ thụ cao bằng mấy người cộng lại, ánh trăng trên đỉnh đầu bị những tán cây khổng lồ che khuất, không một tia sáng nào có thể chui lọt qua được. Chỉ có ánh sáng phát ra từ những loại nấm và những loài cây dương xỉ kì lạ xung quanh. Mượn chút ánh sáng đó, tôi quay đầu nhìn khắp một lượt, trong khu rừng hoang sơ bị giam trong sự yên tĩnh, dưới mỗi gốc cây đều có bóng người đen bầm [email protected] truồng đứng ở đó.
Bọn họ đều mang một bộ mặt ngây ngốc vô cảm, mỗi cơ thể đều có một mức độ phân huỷ khác nhau.
Không biết tại sao, tôi lại không cảm thấy sợ hãi lắm.
Tôi nhìn theo hướng trước mặt của “mẹ”, bà đã bước vào một căn lều tranh nhỏ được bao bọc bằng nhành cây và lá dương xỉ, lều được thắp sáng bằng ánh nến.
Có tiếng nói chuyện vang vọng.
Tôi núp trong bụi cây, đợi cho đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, đèn tắt, “mẹ” từ trong lều tranh bước ra, lại lảo đảo đi xuống núi, ngay khi bà vừa đi khuất, tôi liền đẩy cánh cửa bằng trúc kia ra, bước vào trong lều tranh.
Nến lại được thắp lên lần nữa.
Ở nơi sâu nhất trong căn lều có một bà lão già nua, tròng mắt vàng vọt đang ngồi trên chiếu cỏ.
Tôi nhận ra đây chính là bà lão đã nhìn chằm chằm tôi rất lâu hôm đám tang.
Bà dùng đôi mắt đã vần đục của mình nhìn tôi, khoé miệng khô quắt chầm chậm hé mở, răng bên trong đã rụng hết, lộ ra nụ cười có phần đáng sợ. Đầu của bà ấy cũng rất kì lạ---to mà phẳng, giống như một cái hình tam giác, cũng bởi vì cấu trúc kì lạ của phần đầu mà đôi mắt dường như cũng được bố trí hẳn sang hai bên mặt. Tạo cho người nhìn một loại ảo giác như là động vật bò sát vậy.
“Tiểu quỷ à, tiểu quỷ à, ngươi đến chỗ của ta làm gì?”
“Cháu…mẹ của cháu đến chỗ bà làm gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bà lão nghe thấy lời này, nhìn chằm chằm tôi đến vài giây, ngay sau đó lại phát ra tiếng cười trầm khàn, âm thanh đó nghe như là tiếng kêu của rắn vậy.
“Hoá ra đó là mẹ của ngươi à, hoá ra đó chính là ngươi. Ngươi còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì sao? Là hồi hồn đấy, hồi hồn.”
“Hồi….hồi hồn?”
Bà mở miệng, dùng chất giọng nửa người nửa rắn lầm bầm niệm:
“Đi về trước lại đi về trước,
Dẫn đường về phía trước,
Cửa đá mười hai tầng,
Cõi âm mười hai đường,
Địa phủ ở phía bắc,
Đường mở ở phía nam,…”
“Đây, đây là….”
Là bài kinh mà mẹ niệm vào buổi tối.
Bà lão dùng đôi đồng tử vàng đục nhìn chằm chằm tôi.
“Đây là Kinh Dẫn Đường”
“Là kinh để tiễn âm hồn người chết về vùng đất tổ tiên của họ.”
“Ngươi có nhìn thấy những xác chết ở ngoài kia không? Đó là những đứa trẻ đáng thương, sau khi chết đi không có ai niệm kinh cho chúng, cho nên không biết bản thân phải đi về đâu. Thế là ta bèn tập hợp bọn chúng lại và trở thành thủ lĩnh của chúng, cũng rất vui đấy, haha.”
“Có điều ngược lại, giả như có người sống không muốn người chết bỏ họ mà đi, vào đêm thất đầu của người chết, đứng ở ngoài nhà, để cho người chết nhìn thấy thì người chết đó sẽ ở lại, ở lại bên người sống---Đây gọi là trở về nhà vào thất đầu, ngươi hiểu không? Ngươi là người Hán, ngươi nhất định là hiểu rồi nhỉ?”
“Cháu, cháu…”
Tôi chợt hiểu ra rồi.
Tối đêm đó….đêm đó tôi không mong mẹ chết đi, cứ luôn ngồi ở ngoài nhà, để âm hồn của mẹ nhìn thấy tôi!
“Cứ như vậy, kinh dẫn đường đã biến thành kinh câu dẫn linh hồn người chết ở lại bên người sống, hahaha!”
Bà lão nhìn tôi khàn giọng cười lớn.
“Người chết không biết bản thân mình đã chết, cứ dừng lại ở ranh giới nửa âm nửa dương này, nhưng người chết lại không thể ăn uống giống người sống, cho nên họ buộc phải ăn thức ăn của người âm---như là thịt thối rữa, rễ cây mục nát, các loại ấu trùng, giòi bọ, để kéo dài trạng thái nửa sống nửa chết của mình.”
Hoá ra là vậy.
Mẹ nấu những món “thịt” và ăn ngấu nghiến thứ đó.
Mẹ không biết bản thân mình đã chết sao?
Là bởi vì tôi, là bởi vì sự không nỡ của tôi nên mới khiến mẹ lưu lại dương gian này sao?
“Bà ơi, nếu….nếu như cứ mãi luôn trong tình trạng như vậy, thì sẽ thế nào?”
“Sẽ thế nào? Hahahaha! Vậy thì đương nhiên người sống sẽ bị người chết từ từ hút hết dương khí, người chết sẽ dần dần bị người sống cướp đi âm hồn, cuối cùng cả hai đều biến thành trạng thái sống dở chết dở, nửa sống nửa chết, trở thành hai người vừa sống mà lại vừa chết, hahahaha!”
“……..”
Tôi sẽ từ từ bị mẹ hút hết dương khí….?
Tôi sẽ biến thành dáng vẻ nửa sống nửa chết giống mẹ?
“Vậy, vậy phải làm thế nào để người chết rời đi hả bà? Phải làm thế nào mới có thể khiến mẹ cháu hoàn toàn được an nghỉ? Cháu không muốn bị mẹ bắt hồn đi, cháu….cháu vẫn còn muốn sống tiếp.”
Bà lão lại dùng con ngươi vàng đục ấy nhìn chằm chằm tôi.
Giống như đang suy xét và cân nhắc gì đó.
Cuối cùng, bà lại mở miệng nở nụ cười thích thú.
“Chỉ cần khiến người chết nhận ra bản thân họ đã chết rồi là được.”
Bà để lộ ra nụ cười châm chọc và xấu xí nhất từ trước đến giờ, tiếp tục nói:
“Người chết không biết bản thân mình chết rồi, cho nên chỉ cần để cho họ biết được mình đã chết thật sự, để họ nhìn thấy thứ đủ để chứng minh rằng họ đã chết, vậy là xong xuôi! Người chết lại chết thêm một lần nữa, người sống vĩnh viễn cũng khó gặp lại được họ! Hahahahaha!”
“Cảm, cảm ơn bà!”
Tôi bịt tai lại giữa tiếng cười điên cuồng của bà lão, bước ra khỏi lều tranh. Những xác chết trong rừng cây cũng há to cái miệng đen xì, phát ra tiếng cười như âm thanh vo ve của loài côn trùng nào đó với tôi.
Tôi gia tăng thêm tốc độ bước chân, đi nhanh xuống núi chạy về nhà.
Tôi đã xác định được chuyện mình nên làm.
Tôi muốn bù đắp những sai lầm mà mình đã từng phạm phải.
Tôi muốn…gi3t chết mẹ lần nữa.
(Còn nữa)