[Hồ sơ tuyệt mật: 004]
[Danh hiệu dị thường: Tử Thần]
[Tính chất: Nhân loại, nam, cá thể]
[Tử Thần, không biết tên thật, nam, 25 tuổi, cha mẹ mất sớm, năm năm trước gia nhập thế giới hắc ám, trở thành sát thủ độc hành]
[Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của hắn là 100%, chưa từng thất thủ! Trong ba năm lăn lộn trong thế giới hắc ám, nổi tiếng với đại danh Tử Thần]
[Nhưng mà, mặc dù Tử Thần đã thực hiện bao nhiêu hành động, phạm phải vô số huyết án, nhưng chưa từng có người nào có thể nắm bắt được hình dáng thực sự, thân phận thực sự, thậm chí là phương thức gây án của hắn]
[Hắn là cái bóng không hề tồn tại, là vương giả trong giới sát thủ, là Tử Thần trong bóng tối]
...
Cái chết, nó có ý nghĩa gì?
Thân xác tiêu tan? Hay là linh hồn tàn lụi?
Chủ đề liên quan đến sự sống và cái chết luôn là những chủ đề vĩnh cửu.
Con người không bao giờ ngừng khao khát được sống, ngừng e sợ cái chết.
Nhưng trên thế giới này...
Vẫn luôn có một số trường hợp không hề tôn trọng sinh mạng của mình chút nào!
"Két!"
Một tiếng cọ xát chói tai vang lên.
Liên Bang, thị trấn Bắc Nguyên, trên đường phố sau mười hai giờ đêm.
Chiếc xe hơi trượt một đường dài, đến tận khi va vào rào chắn bảo vệ thì mới ngừng lại.
Hai vết bánh xe in hắn trên đất, hai thi thể một lớn một nhỏ bị đụng bay lên trời. Máu tươi bắn tung tóe, thậm chí còn rơi lên người một số người đi bộ đứng gần đó.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Những người đi đường còn chưa kịp hét lên thì từ bên trong chiếc ô tô đổ nát truyền ra âm thanh đạp mạnh dữ dội. Mãi đến khi cửa xe biến dạng thì một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, cả người đầy mùi rượu mới từ trên xe bước xuống.
Nhìn hiện trường vụ tai nạn ô tô thảm khốc, rồi lại nhìn một phụ nữ một trẻ em nằm ở phía xa, người đàn ông trợn tròn mắt, một giọt nước mắt từ hốc mắt chảy ra.
“A!”
Cho đến giờ phút này, những người đi đường bị máu bắn lên người mới bắt đầu phát ra những tiếng hét chói tai.
Nhưng ngược lại là người đàn ông kia, anh ta há miệng, trong miệng bỗng dưng truyền ra những tiếng cười ngông cuồng!
“Con điếm thối! Mày dám cắm sừng tao!”
“Mày dám sinh ra đứa con hoang này!”
“Ông đây đã nói sẽ giết chết mày là sẽ giết chết mày!”
“Con điếm thối! Con đê tiện! Mẹ kiếp...”
Những lời mắng chửi điên cuồng từ trong miệng người đàn ông không ngừng truyền ra.
Một bên là hai thi thể nằm dưới đất.
Một bên là gã đàn ông vừa điên cuồng vừa tuyệt vọng.
Ở giữa... Là những người đi đường hoảng sợ gào thét, gọi điện báo cảnh sát.
Nhưng không ai chú ý đến một chỗ.
Có một thanh niên khoảng chừng 25 tuổi, tướng mạo thanh tú, mặc bộ đồ thể thao, dắt theo một con chó Golden, nhìn thảm án trước mặt; trong mắt không có chút bận tâm nào.
...
[Sau đây là suy đoán của Cục An ninh về thân phận và năng lực của Tử Thần.]
[Dáng vẻ của Tử Thần cũng không có gì khác biệt, có chăng chỉ là mắc chứng bệnh sạch sẽ. Đồng thời, có thể xác định được một chuyện, tính cách của Tử Thần bị thiếu khuyết, giống như mắc chứng bệnh rối loạn cảm xúc bẩm sinh cực kỳ nghiêm trọng.]
[Theo thông tin tình báo quan trọng, bên cạnh Tử Thần thường có một con chó Golden- Đây tạm thời cũng là cách duy nhất để nhận ra được thân phận của Tử Thần.]
[Chú thích: Theo như đánh giá thế giới, Tử Thần dường như có năng lực giao tiếp với người chết, nhưng không có những biểu hiện cụ thể của năng lực này.]
...
“Đúng là dơ bẩn.”
“Còn ngu xuẩn nữa.”
Hiện trường vụ tai nạn xe cộ.
Người phụ nữ trẻ bị xe ô tô đụng bay và đứa con còn chưa tới ba tuổi của mình đã thiệt mạng.
Nhưng tiếng chửi rủa của người đàn ông vẫn chưa chịu dựng lại.
Đàn ông, phụ nữ, trẻ em, cùng với những người qua đường không chút liên hệ.
Tiếng thét chói tai, tiếng chửi rủa, những cuộc điện thoại báo cảnh sát vang lên không dứt.
Trong khung cảnh hỗn loạn đó, trong bầu không khí ồn ào này, không ai nghe được ai nói gì cả. Chàng trai dắt con chó Golden đi, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó...
Hắn lấy khăn giấy trong túi áo ra, hoàn toàn không để ý đến chuyện trên mặt mình vẫn còn dính đầy máu, chậm rãi ngồi xuống lau sạch vết bẩn trên người con chó của mình, vừa lau vừa lẩm bẩm câu gì đó, giọng nói của hắn lạnh lẽo đến mức có thể biến thành băng.
“Gặp phải loại chuyện ngu xuẩn này đúng là xui xẻo, phải không Hi Vọng?”
“Mấy cái chuyện vượt qua giới hạn... Ở xã hội này là chuyện hết sức bình thường, thực sự không nhất thiết phải làm ra loại chuyện này.”
“Phản ứng của người đàn ông kia quá cực đoan, anh ta quá khích rồi. Đương nhiên, người phụ nữ kia rất có thể cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, có thương thì cũng chỉ thấy thương cho đứa trẻ vô tộ kia mà thôi.”
“Tao nghe lão pha chế rượu nói, thời buổi bây giờ, muốn làm sát thủ cũng phải có giấy phép hành nghề, nhưng làm cha mẹ thì lại không cần... Haizz, chuyện này đúng là bi ai.”
“Gâu gâu gâu.”
Con chó Golden bên cạnh giống như đang đáp lại lời hắn vậy, liên tục phát ra những tiếng sủa inh ỏi.
Bốn mắt nhìn nhau, đến bây giờ, biểu cảm trên mặt chàng trai mới bắt đầu thay đổi.
Ôn hòa, long lanh.
Nụ cười cứng ngắc.
“Mày cũng đồng ý với cách làm của tao, phải không?”
Người trẻ tuổi nhẹ nhàng vỗ đầu con chó, sau đó đứng dậy, lại một lần nữa khôi phục dáng vẻ mặt không cảm xúc như vừa rồi.
Hắn cứ đứng như vậy, nhìn về phía xa, nhìn đến khi ánh mắt hơi nhòe đi thì mới nhấc chân đi về phía trước.
Hắn đi tới bên cạnh một người phụ nữ đang ngồi xổm.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu trắng, da thịt tái nhợt không giống người thường. Giờ phút này, người phụ nữ đang ngồi xổm ở ven đường, vùi đầu vào giữa hai chân, thấp giọng khóc nức nở.
“Vậy nên, có gì không cam lòng à?”
Chàng trai dùng giọng điệu không đổi, nhẹ nhàng hỏi.
Giọng nói của hắn dường như đã quấy rầy người phụ nữ kia. Người phụ nữ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt vỡ vụn, tràn đầy vết máu.
Dấu vết vỡ vụn kia rõ ràng là vết thương do bị mặt đường ma sát tạo thành.