Nghĩ đến đây, Cao Nghĩa Thịnh đột nhiên siết chặt hay tay lại.
Gương mặt anh ta khó mà che giấu nổi sự kích động.
“Kế hoạch thành công! Tử Thần tiếp nhận nhiệm vụ rồi!”
Trong tai nghe đột nhiên truyền ra một giọng nam trầm thấp bình tĩnh.
“Trong dự liệu. Nghĩa Thịnh, những chuyện còn lại phải nhờ cậu rồi.”
Vẻ mặt Cao Nghĩa Thịnh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Tôi nhất định sẽ làm theo lời chỉ dẫn của Thế giới tiên sinh.”
Âm thanh trong tai nghe biến mất.
Đến tận lúc này, Cao Nghĩa Thịnh mới dám thở phào một hơi.
Anh ta tiếp tục mở [Hồ sơ tuyệt mật: 004] ra, Cao Nghĩa Thịnh lại đọc lại những gì mà mình đã ghi nhớ rất rõ ràng. Một lát sau, anh ta đột nhiên gõ đầu một cái.
“Mình còn tò mò một chuyện, rốt cuộc tên thật của Tử Thần tiên sinh là gì nhỉ? Không thể tên là Tử Thần được?”
...
Tôi là Lục Minh.
Một sát thủ.
Một... Sát thủ hơi không bình thường.
Người trên thế giới thực ra có khá nhiều hiểu lầm về nghề sát thủ.
Ví dụ như lãng mạn, nguy hiểm, hưng phấn, bước đi trên bờ vực của sự sống và cái chết, giết hoặc là bị giết.
Nhưng thực ra tôi nghĩ nghề sát thủ cũng không khác gì nghề bình thường- người khác bàn giao công việc cho bạn, bạn đi làm, làm xong thì nhận tiền rồi rời đi.
Đơn giản, rõ ràng.
Mà lại kiếm được tiền nhanh.
Thực ra tôi không ham tiền, tôi chỉ cần đủ ăn đủ tiêu là được.
Nhưng mà luôn có những người chủ động đưa tiền cho tôi.
Nhất là...
Sau khi các đồng nghiệp gọi tôi là “Tử Thần”, “Vua sát thủ”... thì việc chủ động đưa tiền đến càng thường xuyên hơn.
Nhưng tôi cũng rất kén chọn.
Nhiệm vụ bình thường thì tôi sẽ không nhận- tiền ít, không có độ khó khăn. Những nhiệm vụ nhiều tiền thì đều liên quan đến ân oán xuyên quốc tế, tôi cũng chẳng muốn dính vào.
Có thể là vì tôi bị thiếu cảm xúc, cũng có thể là vì số tiền tôi có đã đủ để nuôi sống tôi và Hi Vọng cả đời rồi.
À đúng rồi, Hi Vọng là một con chó.
Chính là con Golden bên cạnh tôi.
Tóm lại là đã mấy tháng tôi không ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.
Nhưng hôm nay. . .
Một buổi tối cuối tuần.
Lâu lắm rồi tôi mới ra đường đi dạo.
Bởi vì tôi nhận được một nhiệm vụ kỳ quái.
...
Chàng trai trẻ tuổi tên Lục Minh dừng bước, trước mặt là một tòa nhà cao lớn.
Cao ốc Tinh Tế.
Thị trấn Bắc Nguyên là một thị trấn nhỏ sát biên giới, đây là tòa công trình kiến trúc duy nhất có thể đưa ra thị trường.
Cao ốc Tinh Tế có tổng cộng 32 tầng, là tòa nhà tích hợp thương mại, văn phòng, nhà ở.
Từ tầng một đến tầng bốn là trung tâm mua sắm, từ tầng năm đến tầng mười tám là khu văn phòng, từ tầng mười chín trở lên là khu dân cư.
Tất nhiên, điều này không quan trọng.
Điểm quan trọng là.
Mấy ngày trước Lục Minh nhận được một nhiệm vụ kỳ quái, địa điểm nhiệm vụ ở ngay chỗ này.
Nghĩ đến đây, Lục Minh cũng chẳng thèm bận tâm, lấy trong túi áo ra một tờ giấy A4.
[Cao ốc Tinh Tế, phòng vệ sinh tầng 13, không giờ sáng thứ hai.]
[Ở lại địa điểm đến một giờ sáng, nhiệm vụ hoàn thành.]
Tiền thưởng của hắn là năm triệu, đã được trả trước hai triệu.
Ở lại một tiếng, được năm triệu.
Thực ra, đối với Lục Minh mà nói, số tiền này chẳng là gì.
Điều hắn quan tâm chỉ là nội dung của nhiệm vụ.
Không có người ủy thác, không có mục tiêu cần giết hại, chỉ có địa điểm và chỉ thị ở lại nơi này một tiếng đồng hồ.
Xét theo bất cứ góc độ nào thì đây cũng là một nhiệm vụ vô cùng kỳ quặc.
Nhưng Lục Minh vẫn không chút do dự đi tới.
Hắn không quan tâm đây có phải bẫy của kẻ thù hay không- nếu phải, giết là xong.
Hắn không quan tâm đây có phải trò đùa của khách hàng hay không- nếu phải, giết là xong.
Hắn không quan tâm làm xong có trả nốt tiền hay không- nếu không, giết là xong.
Tóm lại...
Một giờ kiếm năm triệu, lại thêm những miêu tả kỳ quái trên tờ giấy...
Điều này khiến Lục Minh cảm thấy có hứng thú.
Đối với Lục Minh mà nói.
Hứng thú...
Hoặc là thú vị, đây mới là điều quan trọng.
...
Bây giờ là mười một giờ đêm, cao ốc Tinh Tế trống trải không một bóng người.
Lục Minh thản nhiên tránh né khỏi những máy giám sát và bảo vệ, chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa phòng vệ sinh của tầng 13.
Thời gian hiện tại là mười một giờ đêm, chủ nhật.
Cách thời gian làm nhiệm vụ còn một tiếng nữa.
Lục Minh hướng mặt về phía nhà vệ sinh, không để ý đến mùi hôi thối từ bên trong truyền ra. Hắn nhắm chặt hai mắt lại, giống như nghỉ ngơi, yên lặng chờ đợi.
Không giờ.
Lục Minh chờ đến thời gian rồi.
Hi Vọng cũng lặng lẽ ghé vào chân hắn.
Nhưng nó lại không nhìn ra được, vào lúc này, toàn thân Lục Minh đang tỏa ra hào quang rực rỡ.
Vô số điểm sáng bay ra khỏi cơ thể Lục Minh, lần lượt hóa thành những bóng ma trong suốt, bay khắp bốn phương tám hướng.
Mà người phụ nữ mới tử vong trong vụ tai nạn ô tô hôm qua cũng thình lình xuất hiện.
Trong chớp nhoáng này.
Chỉ có một mình Lục Minh có thể cảm giác được, toàn bộ cao ốc Tinh tế đã chứa đầy ma quỷ.
Tuân theo ý chí của Tử Thần.
Nơi này trở thành cấm khu của người sống, nhạc viên của người chết!
Tất cả mọi chuyện này đều bị Chúa Tể Giả thu hết vào mắt.
Không có dấu vết mai phục...
Nhưng cũng chẳng có thứ gì thú vị.
Một tiếng cứ thế trôi qua, tiếng chuông vang lên.