"Không còn đủ phòng nữa."
Nói xong, người cảnh sát đứng dậy, mở cửa phòng giam ra.
Đặng Khải nhìn ra ngoài cửa, có thể thấy các viên cảnh sát tới lui, áp giải từng người vào các phòng giam.
Viên cảnh sát kia nhìn thấy vậy, khẽ huýt sáo.
Anh ta quay lại nhìn Đặng Khải, nhìn vào phòng giam đông đúc, mỉm cười.
“Anh có biết họ đã phạm tội gì không?”
"Họ đã phạm tội gì vậy?"
"Mại dâm, hiếp dâm, và giết người, giết hại phụ nữ."
"So với những điều này, điều anh đã làm đều không là cái gì cả, được rồi, có vẻ như đã là buổi trưa, Các chỉ tiêu ngày hôm nay cũng đã hoàn thành, tôi sẽ đãi anh một bữa, coi như đền bù cho việc bắt anh vừa rồi."
Đầu Đặng Khải đầy những đường đen.
Anh ta thực sự muốn nói...
‘Đại ca, anh bắt tôi đến đây chỉ để hoàn thành chỉ tiêu thôi sao?’
Đặng Khải không dám nói điều này.
Anh ta chỉ nhìn viên cảnh sát cởi đồng phục, để lộ áo sơ mi trắng bên trong.
Nhưng vào lúc này, Đặng Khải đột nhiên nhận ra.
Viên cảnh sát này có cơ thể thật là đẹp!
Anh ta cao 1,9 mét, có thân hình thẳng tắp, mái tóc ngắn vô cùng quyến rũ, đôi mắt sáng ngời, vã những cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo sơ mi trắng.
Từ anh ta toát lên vẻ quyến rũ đầy nam tính.
Ngay cả Đặng Khải, cùng là đàn ông, vậy mà cũng phải nuốt nước bọt.
Sau khi viên cảnh sát thay quần áo xong, anh ta nhìn Đặng Khải, rồi nở một nụ cười dịu dàng.
"Đi thôi, quán bít tết đó ở bên ngoài Cục cảnh sát, tôi khá ưng."
…
Thị trấn Hải Phong, một thị trấn lớn nằm bên bờ biển.
Gọi là thị trấn, nhưng quy mô của thị trấn nhỏ gần bờ biển này, quy mô của nó có thể sánh ngang với một số thành phố.
Tại thị trấn Hải Phong, nơi có ngành du lịch phát triển, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những người đẹp nóng bỏng.
Vì thế……
Đối với một số người, thì đây là một nơi săn mồi lý tưởng.
"Đây là một quán bít tết rất nổi tiếng trong thị trấn, mùi vị rất ngon, anh hãy ăn thử xem."
Viên cảnh sát đặt một miếng bít tết trước mặt Đặng Khải, Đặng Khải cũng có chút đói bụng, anh ta cắt miếng bít tết ra, nhét một miếng lớn vào miệng, nhai từ từ, nước thịt bắn ra, để lại mùi thơm trên môi và răng. .
“Mùi vị thực sự rất ngon.”
Trong khi vừa nhai nuốt, Đặng Khải vừa quan sát người đàn ông đẹp trai ngồi đối diện mình.
Anh ta đột nhiên nói: “Đúng rồi anh bạn, tôi vẫn chưa biết tên anh.”
"Oscar, cứ gọi tôi là Oscar."
"Được rồi, anh Oscar, tôi nghĩ giờ chúng ta là bạn bè rồi."
"Khi..."
Oscar mỉm cười, khuôn mặt dường như bừng sáng.
Anh ta hình như có vẻ không thèm ăn lắm, chỉ ngồi nhìn Đặng Khải ăn, một lát sau, Oscar ngẩng đầu, và nhìn xung quanh.
Xung quanh, nhộn nhịp người, hương thơm ngào ngạt.
Quán bít tết nổi tiếng ở thị trấn này đã thu hút rất nhiều người đẹp từ khắp mọi miền đất nước.
Và ngay sau đó, Oscar đã nhắm được mục tiêu.
Anh cười nhẹ với Đặng Khải: “Anh ăn trước đi, tôi đi chút việc.”
“ừm ừm.”
Đặng Khải nhai miếng thịt trong miệng, gật gù cái đầu.
Sau đó, anh ta nhìn Oscar rời khỏi chỗ ngồi, đi đến chiếc bàn phía sau, nơi có ba người đẹp.
Với thân hình xuất sắc.
Cộng với cách nói chuyện thu hút.
Oscar nhanh chóng làm quen được với các cô gái.
Cảnh tượng này khiến Đặng Khải vô cùng ghen tị - từ nhỏ tới lớn, anh ta làm sao đã nhìn thấy cảnh tượng thú vị như vậy?
Khoảng 5 phút sau, là khoảng thời gian mà Đặng Khải chỉ vừa mới ăn được nửa miếng bít tết.
Oscar đã quay trở lại, trên tay cầm theo ba số điện thoại.
"Bộp bộp bộp!"
Đặng Khải vỗ tay ngay lập tức, nháy mắt nói: “Người anh em thật có diễm phúc.”
Oscar cũng mỉm cười: “Cũng không tệ, suy cho cùng, phụ nữ thời nay dễ xử lý lắm.”
Những lời này, Đặng Khải không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng Oscar đã mở đầu cuộc trò chuyện.
"Tình yêu giữa nam và nữ là bản chất của con người, tại thị trấn Hải Phong này, có rất nhiều chuyện phong lưu diễn ra trong một đêm, đừng nói là tôi, chỉ cần nói anh đây, chỉ cần ăn mặc dễ nhìn, sửa soạn gọn gàng chút, ở đây anh cũng có thể tìm thấy thị trấn yên bình của riêng mình.”
"Không thể nào, tôi không thể nào so sánh với anh được, đại ca."
Oscar im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, giọng nói của thong dong truyền ra từ miệng Oscar.
"Anh có bạn gái không?"
"Có, một cô gái rất tốt..."
Nhắc đến bạn gái, mắt Đặng Khải dường như sáng lên - bạn gái của anh ta rất tốt.
Nhìn vẻ mặt vui mừng của Đặng Khải, đôi mắt Oscar trở nên thâm sâu.
"Rất tốt?"
"Đúng vậy, rất tốt."
"Thật ra trước đây tôi cũng từng có bạn gái, tôi nghĩ cô ấy rất tốt..."
"Cho đến khi tôi phát hiện ra cô ta ngoại tình."
"Khụ khụ khụ."
Đặng Khải có chút nghẹn, nhanh chóng uống một ngụm nước, nuốt miếng bít tết trong miệng, khi nhìn lại Oscar lần nữa, anh ta lập tức nhận ra trong mắt Oscar đang lóe lên một tia sáng không xác định.
"Sau đó tôi đã biết được một điều khác nữa."
“Cô ấy bị bệnh AIDS…”
Đặng Khải cứng người tại chỗ.
Anh ta nhìn Oscar, rồi nhìn chiếc cốc trên tay và miếng bít tết trên đĩa...
Miếng bít tết vừa rồi thơm ngon ra sao, còn anh ta âm hiểm nhường nào!
Oscar cười lớn nói: "Anh bạn yên tâm, đây là nhà hàng."
Đặng Khải nuốt khan.
Anh ta không biết phải nói gì, cũng không biết nên phản ứng thế nào vào lúc này.
Cho đến khi Oscar thần bí vươn tới, thì thầm nói: "Huống chi anh là đàn ông, tôi cũng là đàn ông, tôi sẽ không làm hại anh..."
Nói xong, Oscar tựa lưng vào ghế ăn, bắt chéo chân, nghịch nghịch ba số điện thoại di động trong tay, nheo mắt, hàm ý nói.
"Anh có biết không?"
"Khi đạo đức không còn nữa, khi trách nhiệm và niềm tin cạn kiệt."
"Người chịu đau khổ đầu tiên không phải là kẻ mạnh, mà là kẻ yếu."
"Thật trùng hợp, phụ nữ lại tương đối yếu hơn đàn ông."
"Thể chất yếu kém của họ dẫn đến bạo lực gia đình, hiếp dâm và giết người có chủ đích, cấu tạo sinh lý của họ thậm chí còn khiến ta tận hưởng niềm vui trong khi quan hệ giữa con người với nhau, giải tỏa muộn phiền!"