“Bây giờ, lập tức đi tìm! Đi điều tra! Tôi muốn nhìn thấy bắt đầu từ bây giờ, không, bắt đầu từ ba ngày trước, tất cả hồ sơ phá thai của thị trấn này! Đặc biệt là hồ sơ chết cả mẹ và con!”
“Điều này khá khó khăn đấy!”
Susan không nhịn được phàn nàn một câu.
Đánh giá tình hình của thế giới này hiện nay, phụ nữ phá thai ở thị trấn Hải Phong chắc chắn có không ít.
Thêm vào đó bọn họ là người chơi, là du khách đến từ thế giới khác, không có sự hỗ trợ hậu cần nào từ cục An ninh ở đây - muốn làm được việc Dick giao cho là vô cùng khó khăn!
Nhưng đây không phải lý do bọn họ không đi làm.
Bao gồm cả Cao Nghĩa Thịnh, mọi người lần lượt đứng dậy, bắt đầu bận rộn.
Chỉ có Lục Minh mang theo Hy Vọng, đi đến bên cửa sổ.
Hắn ngẩng đầu, nhìn mặt trời dần lặn xuống ở phía xa.
Thời khắc này.
Biển và trời nối thành một đường.
Phong cảnh đẹp ngoạn mục.
Nhưng Lục Minh, bằng cảm nhận cao đến 15 điểm của hắn, lại mơ hồ cơ thể cảm nhận được.
Sự tà ác thật sự đang âm ỉ trong im lặng.
Như thể…
Đứa con của Cole.
…...
Bệnh viện vĩnh viễn luôn là nơi náo nhiệt.
Sinh lão bệnh tử, sinh ly tử biệt.
Nơi bắt đầu của sự sống, nơi sự sống mất đi.
Bệnh viện Tư nhân số một thị trấn Hải Phong.
Bệnh viện đúng như tên gọi - điều kiện y tế ở nơi này vẫn luôn đứng thứ nhất ở thị trấn Hải Phong.
Đương nhiên, giá cả cũng đắt. Nhưng giá cả đối với những người không dị ứng với giá cả mà nói, không phải là một vấn đề lớn.
À đúng rồi, lạc đề một chút.
Bệnh viện này được thành lập với số lượng người rất lớn, hiện nay khoa phụ sản của bệnh viện này cũng là một trong những con át chủ bài của bệnh viện.
Đêm, dần dần về khuya.
Nhưng đối với cuộc sống về đêm phong phú của thị trấn Hải Phong mà nói, ngày hôm nay dường như chỉ vừa mới bắt bắt đầu.
Cho dù là quán bar, hay là khách sạn du lịch, thì đều đã bắt đầu có người đến. Nguyên tắc này cũng được áp dụng y chang cho bệnh viện.
Đêm khuya, phá thai, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, lại thêm phá thai từ lâu đã không được đưa vào hồ sơ y tế, loại cảm giác âm thầm lén lút này, nghĩ đến thực sự vẫn có chút kích thích nho nhỏ…
Bác sĩ vàng của bệnh viện số một, bác sĩ chính của khoa phụ sản Rubio, đến giờ làm việc, mặc lên chiếc áo blouse trắng tinh sạch sẽ, bắt đầu một ngày làm việc.
Anh ta bước vào phòng phẫu thuật.
Bác sĩ gây mê đã gây mê bệnh nhân - người phụ nữ nằm ngửa trên bàn mổ, dang rộng hai chân, eo và bụng được che vài trắng, giống như một con lợn chết đang đợi bị làm thịt.
Liên kết điện tâm đồ với máy đo huyết áp xong, tiến hành kiểm tra yd, xác định vị trí zg, sau đó khử trùng, đặt cái banh, cắm ống nội soi, liên kết máy hút chân không.
Âm thanh vo ve không thể nhận ra bắt đầu vang lên.
Chất lỏng màu vàng nhạt, máu thịt còn sót lại, cùng với máu của cơ thể mẹ và lông mao của bào thai, đều bị ống hút từ từ hút ra ngoài.
Nhìn thấy những đống lụn vụn bị hút vào trong máy móc thiết bị tinh xảo, Rubio khẽ chau mày không dễ nhận ra.
Anh ta phất tay.
“Người tiếp theo.”
Bác sĩ, cần phải gánh vác áp lực rất lớn.
Đặc biệt là chuyên trách về phá thai như vậy.
Mỗi ngày phải đối mặt tất cả, đều là tội ác của con người thế gian, cùng với cái chết của tính mạng—— Cái này ảnh hưởng đến tâm lý con người. Không thể nói không lớn.
Không sai.
Rubio cảm thấy, cho dù là phôi thai chưa ra đời, cũng thuộc về con người, cũng có sinh mạng.
Mỗi khi nhìn thấy trẻ thơ kia, tôi chưa bao giờ sống qua cuộc sống tốt đẹp, hệt như một loại rác bị vòi hút hút ra, Rubio sẽ cảm thấy trong lòng nhói đau.
Có lẽ anh ta từ lúc bắt đầu, chính là không nên lựa chọn làm bác sĩ…..
Đặc biệt là làm 1 vị bác sĩ làm về phá thai.
Tâm của anh ta, không đủ cứng, máu, không đủ lạnh, trong lòng, vẫn có lương tâm vẫn tồn tại.
Mỗi ngày mỗi đêm gặp phải áp lực, làm cho Rubio tâm tình nặng trĩu, từ khi nhận chức đến nay, nụ cười của anh ấy càng ngày càng ít, giữa đôi lông mày dần dần nhăn lại. Dần dần thay đổi mãi mãi không thể tách ra sự phiền muộn.
Áp lực tâm lý chuyển hóa thành mất ngủ, lại từ từ hình thành bệnh tật tâm lý.
Bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng….
Cho đến một ngày.
Anh ta gặp phải….
“Tai nạn.”
Âm thanh thiết bị nhạt thở vang lên.
Rubio làm việc giống như máy móc làm cho dây chuyền sản xuất, đột nhiên cắt ngang hồi ức của bản thân.
Anh ta cúi thấp đầu, nhìn vòi hút theo hướng tay chỉ.
Ở đó, có một đầu trẻ sơ sinh to to bằng cái nắm đấm, đang bị kẹt trong vòi hút.
Da nhăn.
Xương cốt tan rã.
Cùng với, hơi thở của sự sống đã biến mất.
“Đứa trẻ này…. Ài, cũng được 7 tháng tuổi rồi chứ?”
Cô y tá bên cạnh kinh nghiệm phong phú, nhìn ngắn gọn, là đã nhìn ra số tháng của trẻ sơ sinh. Rubio trầm mặc gật đầu, nhìn đứa trẻ đã bị sẩy thai, rủ lông mày xuống, không biết đang suy xét cái gì.
“Bác sĩ, bác sĩ?”
Nhìn thấy Rubio lơ đãng, nữ y tá lập tức gọi 2 tiếng, làm cho Rubio thần hồn quay về.
Anh ta kéo vòi hút ra, nhẹ nhàng rút đứa trẻ sơ sinh từ trong cơ thể của người mẹ ra.
Đứa trẻ tan ra rồi, đã không thành hình dạng gì…