“A, vâng vâng, tôi đi nhầm phòng rồi thì phải, tôi nên tới phòng chẩn đoán sốt...”
Anh ta bất đắc dĩ nhấc đôi chân đang run rẩy của mình lên, nhìn thấy “hai người” một lớn một nhỏ, một đen một trắng đang mỉm cười với mình, Cao Nghĩa Thịnh chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh lạnh hơn mấy độ.
“Có cần tôi đưa anh đi không?”
Rubio ôn hòa mở miệng.
Lại chỉ thấy Cao Nghĩa Thịnh hốt hoảng chạy bán sống bán chết.
Nụ cười trên miệng anh ta dần dần nhạt đi.
Rubio nhìn theo bóng lưng Cao Nghĩa Thịnh, ngẫm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu một cái.
"Thôi bỏ đi, chỉ là một kẻ kỳ quái mà thôi."
"So với chuyện này... chúng ta còn có việc khác phải làm, đúng không, con trai?"
“Ô ô ô...”
Đứa trẻ sơ sinh màu đen bi bô trả lời.
Đôi mắt đen láy đảo sang, nhìn về phía "cha" của mình.
Đứa bé mỉm cười.
Lộ ra hàm răng nhọn hoắt.
Cùng với những sợi thịt mắc kẹt trong kẽ răng.
...
Hai mươi phút sau.
Cao Nghĩa Thịnh đã chờ được "viện quân".
Lục Minh, Hi Vọng, và tất cả mọi người ngoại trừ Đặng Khải, lúc này đều đang tập hợp tại cổng chính của Bệnh viện tư nhân số Một.
Còn Cao Nghĩa Thịnh thì run rẩy kể lại những gì vừa chứng kiến.
"Trên vai bác sĩ đó có một đứa trẻ sơ sinh màu đen!"
“Miệng đầy răng nanh, trên mặt còn dính máu."
Cao Nghĩa Thịnh dường như đã bị dọa sợ, cơ thể run lẩy bẩy như sốt rét, nhưng Lục Minh chỉ gật đầu.
U hồn kia cũng làm được việc đấy chứ, ít nhất thì cũng tìm được một mục tiêu khả nghi.
Đúng vậy...
Chỉ là khả nghi.
Mặc dù bác sĩ tên Rubio đó chắc chắn có vấn đề.
Nhưng mà anh ta và đứa trẻ sơ sinh kia có phải là kẻ đầm đầu hủy diệt thế giới phó bản này hay không thì còn phải bàn tiếp.
Ít nhất, Lục Minh cần phải đích thân kiểm chứng mới có thể đưa ra kết luận.
Không cần bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Bản thân Lục Minh cũng không hề có chút sợ hãi nào.
Hắn trực tiếp bước chân vào bệnh viện.
Vừa đi, Lục Minh vừa kích hoạt Cộng linh, dùng Thông Linh nhãn quan sát mọi thứ.
"Bệnh viện này rất bình thường."
"Ngay cả dưới góc nhìn Cộng linh, cũng rất bình thường..."
"Oán khí hơi nặng một chút, nhưng bệnh viện mà, oán khí nặng là điều hiển nhiên.”
"Hiện tại xem ra, vẫn chưa thấy dấu vết của ma quỷ tồn tại."
Đây là thông tin tình báo mà Lục Minh quan sát được với tư cách là một "chuyên gia".
Nhưng mà người ta từng nói, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Lục Minh vừa mới bước chân tới cổng bệnh viện thì Dick đã kéo hắn lại.
"Không có tiếng động."
"Bệnh viện này, không có bất kỳ tiếng động nào..."
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng.
Bởi vì Dick nói không sai.
Ngay cả khi đang nửa đêm, bệnh viện tư nhân lớn nhất thị trấn Hải Phong này cũng không thể nào tĩnh lặng đến mức không có một chút tiếng động nào nhue thế được.
Lục Minh đứng ở cửa lớn, thò đầu vào quan sát.
Nhưng thấy bên trong... không có một bóng người...
"Có chuyện rồi, chắc chắn có chuyện rồi... Đúng rồi, Cao, vừa nãy anh đứng ở cổng, có thấy ai ra ngoài không?"
Dick vừa hỏi, Cao Nghĩa Thịnh lập tức lắc đầu: “Chỉ có người vào, không có người ra."
"Vậy thì chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn... Này này này, Lục Minh, cậu đi đâu vậy?"
Dick còn đang muốn vạch ra kế hoạch tác chiến gì đó, nhìn vào thì đã thấy Lục Minh xông vào bệnh viện rồi.
Lục Minh không nói hai lời tiến vào bên trong, sau đó giọng nói bình tĩnh của hắn truyền vào trong tai tất cả mọi người ở đây.
“Không cần bất kỳ kế hoạch nào.”
Đúng vậy, không cần bất kỳ kế hoạch nào.
Nếu như con quỷ kia yếu, vậy thì cứ trực tiếp ăn tươi nuốt sống nó là xong việc.
Còn nếu như nó quá mạnh, vậy thì cho dù có lên kế hoạch cũng chẳng có tác dụng quái gì.
Mà cho dù nó mạnh hay yếu, thì Lục Minh cũng phải đích thân nhìn thấy nó, thì mới có thể phán đoán ra được tình hình của con quỷ này như thế nào.
Tóm lại là, bệnh viện này, hắn nhất định phải đi một chuyến!
Dick và Cao Nghĩa Thịnh nhìn nhau, chỉ còn cách bất đắc dĩ đi theo Lục Minh bước vào cổng bệnh viện.
Nhưng khi họ vừa bước vào bên trong, tất cả mọi thứ đều là long trời lở đất!
...
Nếu như nhìn từ bên ngoài vào thì đại sảnh của bệnh viện này vô cùng sạnh sẽ và ngăn nắp.
Nhưng mà từ bên ngoài bước qua cổng để tiến vào trong, thì giống như là bước qua một cánh cửa Truyền tống vậy! Tất cả mọi thứ ở bên trong đều phát sinh những thay đổi mang tính biến hóa!
Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ mọi ngóc ngách của sảnh.
Những thi thể nằm la liệt, dường như đã bị dã thú cắn xé và nuốt chửng.
Tứ chi đứt lìa nằm rải rác khắp sàn, máu chảy thành sông, giống như đang xem phim kinh dị vậy.
Ngoài điện ảnh ra, thế giới thực sẽ không có bất kỳ tình huống nào có thể tạo ra một thảm cảnh đáng sợ như thế này.
Ngay cả những tinh nhuệ của cục An ninh, khi chứng kiến cảnh tượng tàn khốc này thì sắc mặt cũng tái mét.
Lục Minh vẫn như cũ mặt không biểu tình.
Hắn đột ngột quay người, đi về phía cổng chính, nhưng khi Lục Minh dùng sức đẩy cửa nhưng không mở được thì lại lui trở về.
“Kết quả tồi tệ nhất.”
“Kết quả tồi tệ nhất cái gì?”
Nghe thấy Cao Nghĩa Thịnh hỏi như vậy, Lục Minh bình tĩnh nhìn về phía anh ta, trả lời.
“Đánh không lại, đây chính là kết quả tồi tệ nhất.”
Đúng vậy.
Bệnh viện bị phong tỏa.
Chỉ có thể vào, không thể ra.
Vừa rồi Lục Minh đã dốc hết sức lực để điều động lực lượng Ảnh Tử đẩy cửa, nhưng cánh cửa không hề bị lay chuyển.
Điều này chỉ có thể chứng minh một điều.
Ảnh Tử bị áp chế rồi.
Thứ mà Lục Minh sắp phải đối mặt, là một quỷ vật còn cao cấp hơn cả Ảnh Tử!
"Ác linh... đại bổ..."
Phía trên Lệ quỷ, chính là Ác linh!
Ảnh Tử co rúm người lại, truyền đến hai từ này.
Nhưng Lục Minh chỉ lắc đầu.
Hai từ này, giống như một người giàu có nói với một kẻ nghèo hèn, có tiền sướng đến mức nào, nhưng hắn sẽ không nói làm thế nào để kiếm tiền.
Tóm lại là lời vô dụng.
Vì vậy, câu hỏi "phải làm thế nào" lại một lần nữa được đẩy về cho Lục Minh.