Chương 52: Người Chơi Số 4 (Bản Dịch)

Đường sống 1

Phiên bản dịch 5611 chữ

Những gì vừa xảy ra cũng đã nói rất rõ ràng, hắn không có khả năng chống lại sự tàn sát của Ác linh!

"Lạch cạch" một tiếng.

Quỷ Anh cất bước đi lên, cấu trúc khoang miệng của nó biến dạng, những chiếc răng nanh sắc nhọn và đầy thịt phun ra điên cuồng, sát khí đau đớn như một cơn gió dữ quét qua!

“Vẫn như cũ, kết quả tồi tệ nhất.”

Quỷ anh có thể nghe hiểu những gì Lục Minh nói, nhưng nó không muốn trả lời Lục Minh, thậm chí còn nhe răng nanh ra với hắn.

Trong tình huống này, Lục Minh không tiếp tục xoắn xuýt nữa.

Ảnh Tử ở bên cạnh đột nhiên nâng tay lên, ngón tay khép lại, hóa thành đao ảnh.

Nếu đã không ra ngoài được...

Vậy thì liều chết đánh cược một lần đi.

Lục Minh cũng không sợ hãi.

Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, những người như hắn thực sự có thể làm ra được những chuyện như thiêu thân lao vào lửa, châu chấu đá xe.

Hắn nhìn thẳng vào Quỷ anh, cho đến khi Quỷ anh từng bước tiến vào trong căn phòng này.

“Xong... Xong đời rồi.”

Dick lầm bầm nói như vậy.

Sắc mặt của Cao Nghĩa Thịnh càng thêm tái nhợt, mùi nước tiểu khai khai từ đũng quần bốc lên.

Tất cả mọi người đều im lặng không nói lời nào.

Lúc này đây.

Hoàn cảnh tuyệt vọng dường như đã ập đến.

Cho đến khi.

Một bộ lông màu vàng xù lên, bồng bềnh như một con sư tử!

Hi Vọng há to miệng, trong miệng như có cuồng phong nổi lên.

Nháy mắt sau đó.

Một lưỡi đao gió khổng lồ phun ra khỏi miệng Hi Vọng, đập mạnh lên cửa sổ.

"Ầm!"

Nhìn từ bên ngoài, căn phòng 203 tầng 2 của bệnh viện như phát nổ, đột nhiên bắn ra đá vụn và gió dữ.

Giây tiếp theo, một con chó lớn màu vàng từ trong cửa sổ nhảy ra, giống y như tia chớp.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Hi Vọng chạy thẳng tới cổng chính của bệnh viện.

Lục Minh cũng không chịu thua kém.

Hắn lập tức cúi người xuống, một chiếc Xẻng trượt từ vách tường đã bị Hi Vọng phá vỡ trượt ra ngoài.

Một người một chó chạy với tốc độ quả thực quá nhanh.

Nhanh đến mức người ta không kịp nhìn.

Đến cả Quỷ anh cũng sửng sốt.

Nó trơ mắt nhìn nhóm người Cao Nghĩa Thịnh, Dick, Susan nhảy ra khỏi cửa sổ.

Miếng ăn đến miệng còn rơi mất, điều này khiến Quỷ anh nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Nó gào thét, nó tức giận!

Nó đột ngột vươn tay, chộp lấy thành viên đội cuối cùng nhảy qua cửa sổ.

"Cứu tôi! Cứu tôi!"

Mọi người đều nhìn thấy đội viên kia bị Quỷ ảnh túm lôi lại vào phòng, nhưng không ai dám để ý đến anh ta cả.

Cục diện đã như thế này rồi, ai chạy chậm người đó sẽ chết.

Mãi đến tận khi Lục Minh chạy đến cửa chính của bệnh viện thì hắn mới quay đầu nhìn về phía sau.

Đằng sau cửa sổ.

Một người đàn ông da trắng tóc vàng đứng trước cửa sổ, nắm lấy bàn tay nhỏ của Quỷ anh, vẫy tay với Lục Minh, giống như đang chào hỏi.

...

Im lặng nhìn nhau.

Lục Minh quay đầu trước, bước về phía xa.

Hi Vọng đi theo Lục Minh, cũng nhanh chóng tiến về phía trước.

Dick, Cao Nghĩa Thịnh, Susan và một thành viên còn sót lại của tiểu đội của Dick cũng khập khiễng đi sau Lục Minh.

Im lặng.

Và nỗi sợ hãi vẫn chưa tan.

Sáu mạng người đã bỏ mạng trong bệnh viện.

Nhưng Lục Minh và những người khác thậm chí còn chưa vào được phòng làm việc của bác sĩ Rubio!

Sự im lặng kéo dài rất lâu, Cao Nghĩa Thịnh đột nhiên lên tiếng.

"Mặc dù chúng ta đã thua trong ván này, nhưng chuyến đi đến bệnh viện vừa rồi là cần thiết!"

Lúc này, giọng điệu của Cao Nghĩa Thịnh rất trang trọng.

Nếu không để ý đến vết nước tiểu còn dính trên quần của anh ta, thì Cao Nghĩa Thịnh còn rất giống một nhà thông thái.

“Chúng ta hãy nhìn vào kết cục của những tiểu đội tinh nhuệ thứ nhất, thứ hai và thứ ba trước đây.”

Cao Nghĩa Thịnh cố gắng tìm từ ngữ, sau đó nói tiếp.

“Tiểu đội tinh nhuệ thứ nhất, thứ hai và thứ ba, sau khi vào phó bản, không một ai trở về. Nhưng không biết mọi người có phát hiện ra một vấn đề không... Nhiệm vụ chính tuyến yêu cầu chúng ta sống sót mười lăm ngày, nhưng không hề nói là chúng ta phải sống sót mười lăm ngày ở thị trấn Hải Phong. Nói cách khác, chúng ta thấy tình hình không ổn thì hoàn toàn có thể rời khỏi thị trấn Hải Phong, tìm nơi nào đó trốn tránh, chờ sau mười lăm ngày thì nhiệm vụ sẽ kết thúc.”

Mấy người ở đây cứ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, một lúc lâu sau, người còn lại trong tiểu đội- Grey lẩm lẩm:

“Cho nên, ý của anh là, sáu đội viên của chúng ta vừa rồi chết một cách vô ích sao?”

Dick lập tức thở dài, liếc nhìn Grey bằng ánh mắt như đang nhìn một tên đần.

"Anh động não đi, động não đi được không! Nếu như có thể trốn, vậy thì còn có chuyện tiểu đội tinh nhuệ thứ nhất, thứ hai và thứ ba không có lấy một người có thể trở về sao?”

Tiểu đội tinh nhuệ thứ nhất, thứ hai và thứ ba đều là những người dày dặn kinh nghiệm chiến đấu.

Nếu như có thể tìm chỗ trốn tránh rồi chờ thời gian kết thúc để hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thì bọn họ không thể nào không làm. Dù sao thì tin tình báo cũng là một thứ vô cùng quan trọng.

Nhưng mà, ba tiểu đội đi trước, không một ai trở về.

Điều này nói rõ một chuyện.

“Quỷ anh này, hoàn toàn có thể giết sạch toàn bộ nhân loại trong vòng mười lăm ngày.”

"Vì vậy, trốn không có tác dụng. Phó bản này không giống với phó bản Thi sơn và Vĩnh tịch băng nguyên, trốn tránh cũng không thể nào thoát được khỏi nó đâu.”

“Trong khoảng thời gian mười lăm ngày, hoặc là Boss chết, hoặc là chúng ta chết, không có sự lựa chọn thứ ba.”

Tiểu Cao ý thức được điểm này.

Mà Lục Minh, đã sớm phân tích ra được từ lâu.

Lúc hắn tùy tiện đẩy cánh cửa bệnh viện ra, thì cho dù phía trước có là núi đao biển lửa thì hắn cũng nhất định phải xông vào.

Bởi vì không có đường lui.

Vậy thì vấn đề đã đến.

Mười lăm ngày giết sạch nhân loại...

Nó có thể không?

Từ biểu hiện vừa rồi có thể thấy.

Nó không thể!

Bạn đang đọc Người Chơi Số 4 (Bản Dịch) của Hắc Tâm Đại Bạch

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    8mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!