Cánh cửa sắt lớn của nhà máy ngay lập tức nổ tung, Quỷ hài- Lúc này không còn nửa thân dưới, chỉ còn lại nửa thân trên, hung hăng bò ra ngoài!
Mà trên người nó, Ảnh Tử không ngừng vung móng vuốt, cắt gọt từng thớ thịt trên người nó, giống như đang xử lý hải sản tươi sống vậy, cắt được miếng nào ăn luôn miếng đó.
Hi Vọng thì cắn chặt lấy cánh tay của Quỷ hài, bộ lông vàng óng ả của Hi Vọng bị kéo lê dính đầy bụi bẩn, nhìn như một miếng giẻ lau sàn.
Lục Minh theo sát sau lưng Quỷ hải, ánh sáng trên người hắn lúc này đã yếu ớt đến mức không thể nhìn thấy.
Abbey bị Quỷ hài nắm trong tay, gương mặt mang theo nụ cười quỷ dị.
Hình ảnh ghê rợn này khiến Cao Nghĩa Thịnh vã mồ hôi lạnh. Anh ta vô thức nghiêng người, nhường đường cho Quỷ hài.
Chỉ thấy Quỷ hài mang theo Ảnh Tử, Abbey, Hi Vọng, nhào vào trong lòng Rubio.
Sau đó, những tiếng than khóc rùng rợn vang lên.
Quỷ hài lúc này đã bị tàn phá không nhìn ra hình dạng. Nó quay đầu nhìn Lục Minh, nước mắt trào ra từ tròng mắt đen kịt.
“Cầu xin..."
“Cầu xin ngươi... Đừng giết cha...”
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Rubio máu me đầy mặt, lúc này cũng chậm rãi mở mắt ra.
Anh ta nhìn Quỷ hài trong lòng mình, rồi lại nhìn Lục Minh, cười khổ.
“Cầu xin anh đừng giết nó, nó vô tội.”
Lục Minh híp mắt, bình tĩnh nói: "Vậy phải xem biểu hiện của các người rồi.”
“Keng.”
Hai con dao giải phẫu rơi xuống đất, bị Hi Vọng tha đi, mang tới cho Lục Minh.
“Vút!”
Một âm thanh kỳ quái vang lên.
Quỷ khí màu đen trên người Quỷ hài lập tức dâng lên, truyền hết vào trong mũi và miệng của Ảnh Tử.
Ảnh Tử há miệng hít vào, toàn thân lắc lư như say rượu.
Quỷ khí này đúng là đại bổ.
Trái lại, Quỷ hài từ hình dáng đứa bé sáu tuổi, dần dần hóa thành năm tuổi, bốn tuổi...
Cuối cùng biến thành hình dáng đứa trẻ sơ sinh còn nằm trong lã lót.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Hắc khí tiếp tục tràn ngập.
Thân thể của Quỷ anh càng lúc càng mờ nhạt, sau cùng biến thành bóng mờ.
“Ợ.”
Ảnh Tử ợ một cái rõ to, sau đó rút về cơ thể Lục Minh, không động đậy nữa.
Nguy cơ đã được giải trừ, đây là chuyện rất rõ ràng.
Rubio đã mất nửa người dưới, chỉ còn lại nửa người trên kéo dài chút hơi tàn.
Mà đứa con trai quỷ cua anh ta thì đã thoái hóa thành hình dáng một đứa trẻ sơ sinh, mặc dù đã mọc lại hai chân, nhưng hình ảnh đơn bạc như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào. Ác linh Quỷ anh này đã bị Ảnh Tử hút đến mức còn chẳng bằng nổi một U hồn cao cấp.
Đây cũng là lý do chính khiến Ảnh Tử quay trở lại trong thân thể Lục Minh.
Bởi vì những gì còn lại, Lục Minh đủ sức giải quyết.
Cao Nghĩa Thịnh đặt súng xuống, đi lên phía trước, tách Dick và Rubio ra.
Hai người dính chặt vào nhau, máu thịt hòa trộn, dường như hòa làm một.
Cao Nghĩa Thịnh không nôn.
Anh ta chỉ im lặng, đặt thi thể tàn tạ của Dick ở bên cạnh Grey.
...
Cái chết, nó có ý nghĩa gì?
Thân xác tiêu tan? Hay là linh hồn tàn lụi?
Chủ đề liên quan đến sự sống và cái chết luôn là những chủ đề vĩnh cửu.
Con người không bao giờ ngừng khao khát được sống, ngừng e sợ cái chết.
Nhưng trên thế giới này...
Vẫn luôn có một số trường hợp không hề tôn trọng sinh mạng của mình chút nào!
Có thể là vì coi thường.
Cũng có thể là vì sự kiên trì và chấp niệm trong lòng.
Lục Minh, Hi Vọng, Đặng Khải, Cao Nghĩa Thịnh, và cả Susan chưa từng tham chiến, lúc này đều đứng trước mặt Grey và Dick.
Bọn họ im lặng, im hơi lặng tiếng.
Trong khoảnh khắc bàng hoàng, Lục Minh dường như nghĩ đến vấn đề về sự sống và cái chết.
Nhưng đáng tiếc, vấn đề này đến cả Tử Thần cũng khó có thể giải được.
“Này.”
Một tiếng kêu rất nhẹ từ trong miệng Dick vang lên.
Mặc dù cơ thể đầy thương tích và rách nát.
Mặc dù thần trí hoảng loạn và ý thức sắp tan biến.
Nhưng anh ta vẫn cố gắng dốc chút hơi tàn.
Dick miễn cưỡng mở mắt, nhìn về phía Lục Minh.
“Không phải kẻ hèn nhát.”
Lục Minh gật đầu.
“Ừ, anh không phải kẻ hèn nhát.”
“Tôi đang nói anh ta.” Dick chỉ sang Grey nằm bên cạnh.
Grey, đã chết.
Những phát súng cuối cùng kia đã gần như phá hủy hoàn toàn cơ quan nội tạng của anh ta. Khoảnh khắc Grey ngã xuống là lúc anh ta vĩnh viễn mất đi hơi thở của sự sống.
Trong đầu Lục Minh mơ hồ nhớ lại dáng vẻ và giọng nói của Grey.
“Vậy có nghĩa là, sáu đội viên kia đã chết một cách vô ích sao?”
"Tôi thực sự không muốn vào đó nữa."
"Tôi nghĩ vẫn nên đợi thêm một chút thì tốt hơn."
Từng bước chần chừ, từng bước do dự, cuối cùng lại biến thành sự dũng mãnh, nửa bước không lùi.
"Đúng vậy, anh ta không phải kẻ hèn nhát.”
Lục Minh không thể không gật đầu, nói như vậy.
Dick lại lên tiếng.
"Anh ta chỉ sợ quỷ, sợ mình phải chết một cách không rõ ràng... Chứ anh ta không sợ chết.”
“Những người anh em mà ông đây dẫn đi... Đều không sợ chết.”
Đôi mắt đẫm máu của Dick ngước nhìn lên bầu trời.
Trong giây phút đó, anh ta dường như đang nghĩ lại cuộc đời mình.
“Tiểu đội thứ tư do tôi gây dựng.”
“Grey, Đặng Khải, Daun, Morton...”
"Họ theo tôi từ chiến trường xuống, rồi trở thành tiểu đội làm việc bên ngoài của cục An ninh.”
“Vợ của Daun sắp sinh rồi, cậu ấy còn muốn bảo tôi làm cha đỡ đầu cho con cậu ấy.”
“Còn Grey nữa, hai ngày trước chúng tôi còn cùng nhau đi xem đá bóng, anh ta ủng hộ Lakers, tôi thì nói Nets vô địch."
Tiếng khóc nức nở từ bên cạnh vang lên.
Hai mắt Đặng Khải đỏ bừng, anh ta cố gắng kìm nén, cả người run rẩy quay sang chỗ khác, không dám nhìn Dick thêm nữa.
Đây là lão đại lúc trước của bọn họ.
Cũng là đội trưởng hiện tại của bọn họ.
Nhưng bây giờ, anh ta giống như một khối thịt thối rữa sắp bị hủy diệt, nằm mềm nhũn trên mặt đất, còn đâu sự kiên định, mạnh mẽ và cường tráng ngày nào?