"Tình hình của Dick thế nào rồi?"
Đặng Khải bình tĩnh nói: "Mặc theo số phận."
Đây không phải là anh ta nói.
Mà là nguyên văn lời của bác sĩ.
Loại tình trạng vết thương này nếu muốn cứu sống thì phải xem số phận.
Chờ đợi là điều khó chịu nhất.
Mãi đến vài giờ sau, cửa phòng cấp cứu mới được mở ra, bác sĩ chủ trị tháo khẩu trang, gật đầu với mọi người.
"Coi như may mắn."
Ngay lập tức, mọi người đều reo hò, ngay cả khóe miệng Lục Minh cũng thoáng nở nụ cười.
....
Nhà máy bỏ hoang.
Xe cấp cứu đã đến.
Nhưng nơi đây đã không còn bóng dáng của Rubio.
Bên trong nhà máy.
Vị trí của Oscar.
Bên tai Oscar đột nhiên vang lên tiếng bước chân nặng nề - thậm chí âm thanh này còn đánh thức Oscar ra khỏi trạng thái hôn mê.
Khuôn mặt anh ta đầy vẻ kinh hoàng.
Anh ta gào lên.
"Lại đến nữa! Lại đến nữa!? Còn chưa kết thúc sao! Cho tôi được chết một cách thoải mái đi đại ca!"
Trước có tiên vuốt ve đỉnh đầu.
Sau là con trai cắn đầu.
Sau đó lại là trận chiến Ác linh.
Cộng thêm bị quỷ khí trùng kích.
Mọi chuyện xảy ra tối nay khiến tam quan của Oscar sụp đổ, dường như ngay cả thần kinh cũng có vấn đề.
Cho đến khi tiếng bước chân dừng lại.
Oscar mở mắt.
Anh ta nhìn thấy... Đôi bàn chân to lông xù, và thứ mọc trên bàn chân to đó, không biết là lông chân hay là bông lúa mạch.
Tiếng hít thở nặng nề ồ ồ vang lên bên tai Oscar.
"Yên tâm đi, lần này, ta sẽ đích thân cho ngươi được chết thoải mái."
Âm thanh rơi xuống.
Mùi hôi thối xộc vào mặt!
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng nhai nuốt.
Tiếng nuốt, mơ hồ có tiếng cây cối đâm chồi nảy lộc.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà máy đêm đó.
....
Mười ngày sau.
Thị trấn Hải Phong.
Sự yên bình tĩnh lặng vẫn là chủ đạo của thị trấn Hải Phong.
Như trước kia.
Gió biển hơi mặn thổi tới.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, rơi trên khuôn mặt của Hi Vọng và Lục Minh.
Bên cạnh, Đặng Khải đẩy xe lăn, sóng vai đi cùng Susan, Cao Nghĩa Thịnh, ống quần của Dick trên xe lăn trống rỗng, anh ta ngậm thuốc lá, trông có vẻ đã khôi phục sức sống trở lại.
Phía sau xe lăn, Đặng Khải lẩm bẩm "Bác sĩ nói bây giờ anh không được hút thuốc" gì đó, nhưng Dick lại không quan tâm.
Anh ta hút hết điếu này đến điếu khác, nhìn ra biển, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng nói.
"Lần này trở về, chắc là giải ngũ rồi nhỉ?"
Cao Nghĩa Thịnh nhìn Dick, cười tủm tỉm hỏi.
Dick nghe xong, cổ tay khẽ run lên.
Im lặng một lúc, anh ta mới lên tiếng.
"Chân tôi còn cứu được không?"
"Hẳn là không có vấn đề gì đâu."
Tuy Cao Nghĩa Thịnh là nhân viên văn phòng, nhưng cấp bậc trong Cục an ninh khá cao. Anh ta nói không có vấn đề, thì khả năng cao là không có vấn đề.
Một tổ chức như Cục an ninh chắc chắn sẽ có một số công nghệ đen —— cho dù không có, thì chẳng phải là vẫn còn hệ thống phó bản toàn cầu sao.
Vừa dứt lời, Dick liền dập tắt điếu thuốc.
Anh ta quay đầu lại, khuôn mặt xấu xí nở nụ cười sảng khoái, hào sảng.
"Thế thì ông đây giải ngũ cái gì chứ! Ông đây vẫn còn đánh được, Đặng Khải và Susan vẫn đang chiến đấu, tôi không muốn làm kẻ đào ngũ."
Lời của Dick khiến mọi người phá lên cười.
Chỉ có Lục Minh nhìn Dick, dương như mơ hồ thấy được một quầng sáng lập lòe trước ngực anh ta.
Đó là Grey.
Dick dùng sức đập vào ngực, như muốn chứng minh là mình vẫn có thể chiến đấu. Có lẽ là dùng lực quá mạnh, Dick đột nhiên ho liên hồi, khiến Cao Nghĩa Thịnh cười lớn, Đặng Khải và Susan thì luống cuống tay chân.
Cho đến khi phía sau vang lên tiếng ồn ào vọng đến từ xa.
"Tổng thống DZ từ chức!"
"Phụ nữ chúng tôi cũng là con người, chúng tôi cần quyền lực!"
"Ủng hộ phụ nữ làm Tổng thống, ủng hộ Di Mông tái tranh cử Tổng thống!"
Đoàn diễu hành dài như rồng rắn kéo qua.
Vì thế, mọi người đều không cười nữa.
Bọn họ im lặng nhìn đoàn diễu hành.
Giống như mười lăm ngày trước.
Trong đoàn diễu hành, những người phụ nữ ăn mặc mát mẻ.
Đang quan sát là một vị khách đến từ thế giới khác với vẻ mặt nghiêm nghị.
Cho đến khi cách đó không xa có một viên cảnh sát đi đến, anh ta nói với Lục Minh.
"Tôi nghi ngờ cậu đã phạm tội xâm phạm thị giác nơi công cộng, phiền cậu đi theo tôi một chuyến..."
Nhìn nam cảnh sát đẹp trai, Lục Minh đột nhiên nở nụ cười.
Có chút cứng nhắc, cũng có chút giả tạo.
Đây là sự nhạo báng được dàn dựng.
"Các anh thật thú vị."
Ngay lúc đó, bên tai truyền đến âm thanh máy móc.
[Nhiệm vụ chính tuyến: Sống sót mười lăm ngày.]
[Nhiệm vụ đã hoàn thành!]
[Chúc mừng ngài, nhận được 300 điểm kinh nghiệm, 500 điểm du hí tệ.]
Tiếng nói vừa dứt, một hắc động xuất hiện.
Ánh sáng đen từ hắc động trên đỉnh đầu tỏa xuống, kéo Lục Minh và những người khác bay lên phía trên.
Rất nhanh.
Bóng dáng của mọi người biến thành luồng sáng, hòa tan hoàn toàn vào trong hắc động.
Cảnh tượng cuối cùng hiện ra trong mắt Lục Minh là khuôn mặt ngạc nhiên của viên cảnh sát và đoàn diễu hành đang dần xa.
Trong đầu chợt lóe lên câu nói của Rubio.
"Cuộc đời này, chính là một vòng luẩn quẩn kỳ lạ, cứ quanh quẩn mãi, rồi dần dần không phân biệt được đúng sai."
Lục Minh không hiểu.
Rốt cuộc là thế giới phó bản này có vấn đề.
Hay là Rubio có vấn đề.
Không nghĩ ra, hắn dứt khoát không nghĩ nữa.
....