Nhóm sống sót cho cha Elle dẫn đầu, bọn họ mở một cuộc họp.
Elle không biết nội dung cuộc họp là gì, cô bé chỉ biết mọi người cãi nhau rất lớn.
Lục Minh có thể đoán ra được lý do cãi nhau- đơn giản cũng là ra ngoài tìm đồ ăn hay là ăn xác người chết mà thôi.
Tóm lại, cuối cùng phe do cha Elle cầm đầu đã dành chiến thắng, mọi người ra ngoài tìm đồ ăn.
Dù sao thì chuyện ăn xác người chết cũng chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi, nếu không giải quyết được vấn đề thức ăn thì tất cả mọi người sớm muộn cũng sẽ phải chết.
Mọi chuyện sau đó thế nào đã rõ.
Cha Elle dẫn người đi tìm thức ăn, sau đó không trở về.
Những người ở lại hầu hết là những người dân lương thiện, nhưng không ai nhịn được cái đói.
Bọn họ cũng đi tìm lối ra, chỉ còn lại một mình Elle ở lại nơi này, cuối cùng chết đói chết rét.
“Cha nói nhất định sẽ trở lại!”
Sau khi nói xong câu này, Elle lại không cầm được nước mắt.
Lục Minh không nói toạc ra, chỉ đáp: “Ừm, có thể.”
Elle đã chết bao nhiêu lâu rồi.
Nếu cha cô bé có thể về được thì đã về từ lâu.
Nhưng Lục Minh không nói ra, cứ để cô bé ôm chấp niệm đó.
“Cháu biết cha cháu đi đâu không?” hắn lại hỏi.
“Cháu cũng không biết...”
Vừa nhắc đến cha mình, Elle lại bắt đầu khóc nức nở, vừa khóc vừa gọi “cha”.
Lục Minh cũng không để ý.
“Không có chút tin tức gì à?”
Câu nói này đã nhắc nhở Elle.
Cô bé lập tức nghiêm túc suy nghĩ, sau đó vươn tay chỉ về phía xa.
Đó là hướng của ngọn núi cao nhất nơi này.
“Bên kia...”
“Cháu nghe chú Tom nói, bên đó có nơi trú ẩn khẩn cấp của chính phủ, bên trong có đồ ăn, còn có rất nhiều là đằng khác. Nhưng mà mọi người lại không tìm được.”
Không sai, chính là chỗ đó.
Không tìm được là một chuyện, không có mục tiêu lại là một chuyện khác.
Đối với những con người đang lâm vào tuyệt vọng mà nói, cho dù chỉ có một chút hi vọng thì bọn họ cũng không buông bỏ.
“Cảm ơn.”
Lục Minh nghe xong những gì cần nghe thì đứng dậy, chuẩn bị tới ngọn núi kia xem thử. Nhưng hắn còn chưa kịp đi thì giọng nói của Elle đã vang lên.
“Chú ơi...”
“Hả?”
“Chú có thể giúp cháu tìm cha không?”
“Hửm.”
Lục Minh đột nhiên rơi vào trầm tư.
Không phải vì lời thỉnh cầu của Elle, mà đơn giản là vì sau khi Elle vừa dứt lời thì quang ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt Lục Minh, sau đó ngưng tụ thành văn tự.
[Nhiệm vụ chi nhánh đã được kích hoạt.]
[Nguyện vọng của Elle: Tìm được cha của Elle, không cần biết sống chết.]
[Nhiệm vụ thành công: Ban thưởng 200 điểm kinh nghiệm.]
[Nhiệm vụ thất bại: Trừng phạt: Không.]
Hoàn thành các điều kiện tiên quyết và kích hoạt các nhiệm vụ liên quan.
Đúng là một trò chơi cổ lỗ sĩ.
Lục Minh cũng không ngạc nhiên lắm, hắn chỉ nhìn về phía Elle, không nói câu nào.
Một lát sau, hắn mới lên tiếng.
“Chúng ta làm một giao dịch đi.”
“Dạ?” Elle mờ mịt hỏi.
Thế là, Lục Minh lại lặp lại một lần.
“Làm một giao dịch.”
“Chú giúp cháu tìm cha, cháu giao linh hồn của cháu cho chú.”
"Linh hồn?"
Elle dường như mờ mịt với cái từ này.
Nhưng mà trái tim cô bé thuần khiết, thiện lương, cô bé nghe được câu “Chú giúp cháu tìm cha” là lập tức đồng ý ngay.
“Được.”
Cô bé gật đầu một cách kiên quyết.
Thế là, Lục Minh vươn tay, vuốt ve đỉnh đầu Elle.
Quang mang, lần nữa lấp lóe.
U hồn tên là Elle lập tức biến mất, chỉ có âm thanh vui sướng từ trong người Lục Minh vang lên.
“Cảm ơn chú.”
"Không cần cám ơn, đây là giao dịch, cũng có thể gọi là nhiệm vụ.”
“Giao dịch là gì ạ?”
“Giao dịch... Chính là giao dịch đó... là một loại hành động không liên quan đến tình cảm, chỉ tồn tại lợi ích cá nhân. Cháu không cảm thấy loại hành động này đơn giản, gọn lẹ, hiệu suất cao, không tác dụng phụ à?”
Elle: “Elle không hiểu lắm, nhưng cháu vẫn muốn cảm ơn chú.”
Lục Minh: “Chú nói rồi, đây là giao dịch.”
Elle: “Chú giúp cháu, đây là sự thật đúng không? Nếu như chú không muốn làm thì chú đã không làm rồi, chứng tỏ chú không phải người xấu.”
Lục Minh trầm mặc một lát: “Ừm, chú không phải người xấu.”
Elle nói tiếp: “Chú là người tốt.”
Lục Minh: “Chú không phải người tốt, nếu chú là người tốt thì chú sẽ không làm giao dịch với cháu .”
Elle chẳng hiểu những lời đó, cô bé chỉ phát ra tiếng cười trong veo như chuông bạc, vui sướng nói.
“Chú thật kỳ lạ.”
“Ừm, từ này dùng tạm được. Chú không phải người tốt, cũng không phải người xấu, chú là một kẻ lập dị.”
Những gì Elle biết đúng là không nhiều.
Hồi cô bé bốn tuổi thì thế giới đã gặp họa, lúc đó mọi người chỉ tìm cách sinh tồn, ai còn lo đến chuyện giáo dục.
Cộng thêm chuyện cha cô bé bảo vệ cô bé rất cẩn thận.
Thế nên Elle sạch sẽ như tờ giấy trắng, cũng ngây thơ không rành thế sự.
Ví dụ như:
Cô bé chỉ nhớ cha mình lên núi, chứ không nhớ được vị trí cụ thể.
Bởi vì núi non rộng lớn như vậy.
Thế nên Lục Minh cũng không hỏi được phương hướng.
Hắn chỉ có một mục tiêu rộng lớn, ngọn núi kia.
Nhưng Elle chỉ biết có vậy, hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Lục Minh kiểm tra trang bị và vật tư của mình, nghĩ ngợi một chút, quyết định không hành động ngay.
Hắn quay lại lều câu, đốt lửa sưởi ấm, nấu nước, nghỉ ngơi một chút.
Thời gian ở thế giới này bây giờ là buổi chiều, nhưng khi hắn từ thế giới thực tiến vào thì là nửa đêm.
Lục Minh đã lâu lắm không ngủ rồi.
Mệt mỏi sẽ ảnh hưởng đến năng lực chiến đấu.