Chương 122: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Phiên bản 4405 chữ

Ông hai Liễu vốn định đi gặp chủ tịch của Tập đoàn Dương Hoa, dù sao người ta cũng đã chạy đến Giang Thành cướp cơm, sao ông ta có thể ngồi yên được? 

Nhưng một cuộc điện thoại của nhà họ Tô khiến ông ta bỏ cách nghĩ này. 

“Cô chắc chắn phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa là đánh cắp từ chúng ta?”, ông hai Liễu cầm điện thoại, nghiêm giọng hỏi. 

“Chắc chắn trăm phần trăm! Ông hai, đang yên lành vì sao Mã Hải lại chống lưng cho tên vô dụng Lâm Chính? Vì sao nhà họ Từ và nhà họ Ninh sẵn lòng giúp đỡ Lâm Chính? Vì sao hôm qua Lâm Chính đinh ninh rằng ông phải xin lỗi cậu ta? Mọi chuyện không phải rất dễ giải thích hay sao? Lâm Chính đánh cắp phương thuốc của bà nội, đồng thời giao cho nhà họ Mã. Tập đoàn Dương Hoa rất có khả năng chính là nhà họ Mã, nhà họ Ninh, nhà họ Tư ba nhà liên kết sáng lập ra”. 

“Ý của nhà họ Tô các người là…”. 

“Kiện! Kiện gấp!”, Tô Trân ở đầu dây bên kia nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nói: “Tôi dám bảo đảm, phương thuốc của Tập đoàn Dương Hoa là do Lâm Chính ăn cắp của nhà họ Tô chúng tôi, ông nhờ luật sư Khang Gia Hào ra trận, chúng ta chỉ cần đối chiếu phương thuốc, Tập đoàn Dương Hoa bọn họ chắc chắn sẽ thua kiện!”. 

Ông hai Liễu nghe vậy, sắc mặt nghiêm nghị, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Tôi sẽ sắp xếp cho Khang Gia Hào gặp mặt các người! Lần này không thể sơ suất được nữa!”. 

… 

… 

Tiểu khu Phúc Sinh. 

Lâm Chính đang ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại. 

“Nhân lúc còn sớm đưa ra thị trường đi, ngoài ra, thân phận của tôi khoan hãy tiết lộ, trước mắt tôi vẫn không muốn gặp quá nhiều phiền phức”, Lâm Chính nói. 

“Yên tâm đi cậu Lâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa, nhưng chúng ta ném quả bom nặng ký này ra, Giang Thành sẽ không yên bình. Sáng nay người phụ trách của một vài gia tộc đã gọi điện thoại cho tôi, giọng điệu bọn họ rất không khách sáo, dường như cảm giác nhà họ Mã chúng tôi âm thầm đối đầu bọn họ”, đầu kia điện thoại là giọng của Mã Hải. 

“Ông thấy tình hình hiện tại thế nào?”, Lâm Chính hỏi. 

“Rất bất lợi! Giang Thành là một vùng đất màu mỡ, mọi người đều cầm cuốc làm ruộng ở nơi đây, vốn dĩ đang yên bình, thu hoạch nhiều ít đều dựa vào bản lĩnh của mình. Nhưng cậu lại mang theo một đống máy móc nông nghiệp tự động hóa vào mảnh ruộng này, cậu nói bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Bọn họ cố hết sức làm ruộng suốt một năm e rằng cũng không thu hoạch nhiều bằng một ngày của cậu! Cả đồng ruộng đều bị một mình cậu ăn hết”, Mã Hải cười khổ, nói. 

“Thế nên, ông cảm thấy bọn họ sẽ liên kết với nhau đối phó tôi?”. 

“Tôi không dám đảm bảo bọn họ có liên kết hay không, nhưng tôi tin rằng bây giờ mỗi một doanh nghiệp cỡ vừa và lớn đều sẽ xem cậu như kẻ thù số một, dù bây giờ cậu không liên quan đến ngành nghề của bọn họ. Bởi vì có phương thuốc thần kỳ này ở đây, cậu có đủ dây chuyển vốn để đối phó với mỗi một ngành nghề, do đó đối với bọn họ mà nói, cậu là mối đe dọa tiềm ẩn lớn nhất!”. 

Lâm Chính im lặng một lúc, bình thản nói: “Mã Hải, thương trường như chiến trường, tôi không hiểu kinh doanh, tôi giao nó cho ông. Điều duy nhất tôi có thể làm là cung cấp vài món vũ khí sắc bén cho ông, những cái khác đều phải dựa vào bản thân ông”. 

“Cậu Lâm yên tâm, tôi sẽ không để cậu thất vọng, có phương thuốc này, tôi đã có ưu thế cực kỳ lớn rồi”. 

“Vậy thì tốt”. 

“À, tôi mạo muội hỏi một câu, cậu Lâm, vũ khí sắc bén mà cậu nói tới… là cái gì?”, Mã Hải cẩn trọng hỏi. 

Lâm Chính trầm mặc, sau đó nói: “Trước mắt tôi có thể nói cho ông biết hai thứ, viêm mũi và Parkinson!”. 

Mã Hải như bị sét đánh, tay cầm điện thoại run lên. 

Chốc lát sau, ông ta hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Cậu Lâm, cậu yên tâm, tôi bảo đảm không tới năm năm, à không… ba năm, Giang Thành sẽ chỉ biết đến họ Lâm!”. 

“Không cần đặt nặng áp lực như vậy, chỉ là vợ tôi chê tôi vô công rỗi nghề, tôi tùy tiện lập nghiệp chút mà thôi. Ngoài ra, hãy nâng đỡ cho công ty mỹ phẩm Duyệt Nhan của vợ tôi”. 

“Cậu cứ giao cho tôi!”. 

“Ừ”. 

Lâm Chính gật đầu, sau đó cúp máy. 

“Bớ người ta! Giết người rồi!”. 

Đúng lúc này, ở dưới lầu tiểu khu vang lên tiếng kêu thảm thiết. 

Lông mày Lâm Chính hơi động đậy, nhưng cũng không mấy quan tâm. 

Thế rồi lúc này lại có tiếng hét vang lên. 

“Các… các người muốn làm gì?”. 

“Các người đừng làm bậy, tôi báo cảnh sát đấy! Các người đừng động vào mẹ tôi, tránh ra đi!”. 

Giọng nói run rẩy sợ hãi vang lên. 

Nghe được giọng nói này, Lâm Chính như nghẹt thở. 

Đây không phải là giọng của Tô Nhu sao?

Bạn đang đọc Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    105

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!