Hai người tìm chỗ trống ngồi xuống, lúc xem menu, Phương Diểu nghe thấy có người nói: “Ông chủ, việc trang trí cơ bản đều xong rồi, có thể thông báo cho nhân viên tới làm bất cứ lúc nào.”
Phương Diểu nhìn sang, phát hiện trên bàn ăn gần đó có một người đàn ông đang dùng bữa, đối diện anh ta là một nhân viên đang báo cáo công việc.
“Tuyển được bao nhiêu người rồi?”
“Hơn năm mươi người, trong đó tổ mỹ thuật có sáu người, tổ kế hoạch bốn người, kỹ sư phát triển chương trình mười hai người, tổ âm nhạc hai người, còn lại là nhân viên vận hành, hành chính và bán hàng, ngoài ra vẫn đang tiếp tục tuyển dụng, dự kiến tháng sau thì số lượng nhân viên có thể tăng lên đến một trăm người.”
“Ừ.” Người đàn ông đáp một tiếng ngắn gọn rồi tiếp tục ăn cơm.
Phương Diểu cảm thấy hơi lạ, chẳng lẽ đây chính là ông chủ của “Studio game Thiên Mã Hành Không” à, trùng hợp ghê, ăn một bữa cơm cũng có thể gặp đối thủ hả?
Khương Thu Tự vừa gọi món xong, thấy Phương Diểu nhìn mình thì hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Phương Diểu nhếch cằm về phía bên cạnh: “Cô xem hiệu suất của người ta kìa.”
Rõ ràng Khương Thu Tự cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên kia nhưng không mấy để tâm: “Nhân tài quý ở tài chứ không quý ở số lượng.”
Phương Diểu đồng ý với điểm này, trong thời đại này, một dự án trò chơi lớn cũng không còn cần đến hàng trăm người làm việc hết công suất nữa, với một trò chơi giải trí như “Chọc Ghẹo Hàng Xóm”, một nhóm mười người là quá đủ rồi, mất một tháng rưỡi là có thể đưa ra thành phẩm.
Trong tình huống này, đối phương vẫn muốn tuyển nhiều người như vậy vào giai đoạn đầu khởi nghiệp nếu không phải quá ngốc thì cũng bởi có quá nhiều tham vọng.
Hai người nói chuyện không lớn tiếng lắm, không đến mức để đối phương nghe thấy, nhưng đối diện lại nói về công ty giải trí Tinh Không của bọn họ.
“Tôi thấy phía đối diện có một công ty trò chơi.” Người đàn ông cúi đầu ăn cơm, thuận miệng hỏi.
Trợ lý đối diện anh ta chuẩn bị rất đầy đủ: “Vâng, tôi đã tìm hiểu qua, tính cả phòng tài chính và hành chính thì công ty đó chỉ có hơn hai mươi người, nhóm dự án có khoảng mười người.”
Người đàn ông nọ gật đầu: “Tất cả các công ty trò chơi hiện giờ đều là công ty mới thành lập, quy mô công ty vẫn chưa nói rõ điều gì, biết đâu đối phương cũng đang tuyển người.”
“Có vẻ đối phương đã có dự án đang phát triển.” Trợ lý này thăm dò tin tức khá cặn kẽ.
Người đàn ông nọ lại không để tâm: “Vội vàng như vậy hẳn là muốn sớm chiếm lĩnh thị trường, dục tốc bất đạt, vậy mà vẫn có người không hiểu đạo lý này.”
Nghe từ đầu tới giờ vẫn không có cảm xúc gì nhưng lúc này lông mày Khương Thu Tự lại hơi nhướng lên, cô không nói gì, vừa hay lúc này món ăn họ gọi cũng được mang lên.
Đương nhiên Phương Diểu càng không quan tâm, tình cờ nghe người khác bàn luận về mình cũng khá thú vị, chuyện dùng trò chơi “Chọc Ghẹo Hàng Xóm” để thử nghiệm thị trường là phương án của anh, vội vàng hay thong dong tự tại chẳng lẽ bản thân anh lại không biết à.
“Thế nào?” Khương Thu Tự đột nhiên hỏi.
“Gì cơ?” Phương Diểu không chắc Khương Thu Tự đang ám chỉ đến điều gì.
“Món ăn ở đây.”
“Ồ.” Phương Diểu nghiêm túc đánh giá, “Có một loại hương vị độc đáo mà bình thường tôi rất khó nếm được, tôi rất thích.”
Đã có một số hiểu biết về Phương Diểu, không ngờ Khương Thu Tự có thể nghe được lời khen ngợi như vậy từ miệng anh, cô cũng không cảm thấy nhà hàng này có gì đặc biệt nên vô thức hỏi: “Hương vị gì?”
Phương Diểu ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hết sức chân thành: “Hương vị miễn phí!”
Khương Thu Tự chỉ hận không thể trực tiếp cầm đĩa úp vào mặt anh luôn cho rồi.
Phương Diểu giả vờ không nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Khương Thu Tự, vẫn ăn ngon lành.
Chỗ bên cạnh, vòng tay liên lạc réo vang, trợ lý nghe máy sau đó trao đổi ngắn gọn với đối phương vài câu, kết thúc bằng câu, “Rất tiếc, hy vọng sau này có cơ hội hợp tác” rồi tắt liên lạc.
Người đàn ông đối diện hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trợ lý giải thích: “Một kỹ sư lập trình vừa gọi, hôm qua chúng ta đã mời anh ta nhận việc, nhưng anh ta vừa liên lạc để thông báo đã quyết định đến công ty giải trí Tinh Không.”
Nghe vậy Khương Thu Tự nhớ đến những kỹ sư lập trình mình đã phỏng vấn trong hai hôm nay, khóe miệng khẽ cong lên, đột nhiên lại có cảm giác chiến thắng: “Chim khôn chọn cành mà đậu, gỗ mục không đậu được đâu.”
Ai ngờ bên kia đối phương cũng nói: “Chim khôn chọn cành mà đậu, chim ngu không đáng tiếc.”
Có lẽ là bị “hương vị miễn phí” của Phương Diểu chọc tức, lúc Khương Thu Tự nói chuyện giọng hơi cao, lần này bị đối phương nghe thấy.
Hai bên nhìn nhau, ánh mắt giao phong, vậy là đối phương cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Đặt dụng cụ ăn xuống, lau miệng một cách tao nhã, người đàn ông đứng dậy đi tới: “Xin tự giới thiệu, tôi là Tưởng Tài Vanh, ông chủ của Thiên Mã Hành Không.”