Tưởng Tài Vanh cũng coi như kẻ có tâm cơ trong những người trẻ tuổi vậy mà còn bị chọc tức, cái miệng của Phương Diểu dùng để lừa những đứa trẻ ngây thơ khác chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.
Không lâu sau, cả nhóm dự án đều sôi sục!
“Cái gì, nói chúng ta đều là chim ngốc, xưởng nhỏ không làm ra được tác phẩm hay à?”
“Đều là công ty mới, ai hơn ai chứ, suy cho cùng studio Thiên Mã Hành Không của họ chẳng phải còn chưa bắt đầu làm dự án nào à, lấy đâu ra tự tin thế không biết.”
Giờ nghỉ trưa, những người khác cũng chú ý đến công ty mới rầm rộ căng biển bên đối diện, lúc đó cả đám nhìn sang còn thấy tò mò, giờ nhìn qua cửa sổ sát đất sang đối diện lại chỉ còn mỗi bất mãn!
Lúc này có người gõ cửa đi vào, đó là một cô gái xinh đẹp, cô nói: “Xin chào, tôi là kỹ sư lập trình mới đến, tôi tên là Tô Đào, xin hỏi...”
Câu hỏi còn chưa kịp nói ra thì Tô Đào đã bị các thành viên nhóm dự án vây kín.
“Cô từ chối studio Thiên Mã Hành Không, chọn đến đây với chúng tôi phải không?”
“Đúng... đúng vậy, sao mọi người biết?” Tô Đào hơi hoảng.
“Có tầm mắt, có tiền đồ.”
“Sau này chúng ta chính là người một nhà.”
“Muốn ăn hoa quả không, để tôi đi lấy cho cô.”
Sự nhiệt tình đột ngột ập đến khiến Tô Đào choáng ngợp, cô gái ngây ngốc đón nhận lòng tốt của mọi người, trong lòng cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, công ty này yêu thương nhau đến vậy sao?
“Khụ khụ, được rồi, đến giờ rồi, Triệu Nghiệp Siêu, cậu giới thiệu nội dung dự án cho Tô Đào rồi để cô ấy tự mình trải nghiệm phiên bản thử nghiệm, những người khác đi làm việc đi.” Là người khởi xướng của tất cả chuyện này, Phương Diểu cảm thấy bầu không khí có chút quá đà, cần phải kéo cảm xúc của mọi người trở lại bình thường.
Thấy anh lên tiếng, những người khác lập tức quay trở lại vị trí làm việc của mình, Tô Đào cũng bắt đầu làm quen với công việc.
Khung chương trình cơ bản của game “Chọc Ghẹo Hàng Xóm” đã được hoàn thiện, ngôn ngữ lập trình mới S++ đi kèm với trợ lý AI thông minh, cộng thêm năng lực chuyên môn của Triệu Nghiệp Siêu không có chỗ nào để chê, vậy nên phiên bản thử nghiệm hoàn toàn không có lỗi nào cả.
Sau khi Tô Đào tự mình trải nghiệm, không cần Triệu Nghiệp Siêu nói nhiều cô đã lập tức hòa nhập với guồng quay công việc.
Tiến độ dự án rất khả quan, ban đầu dự kiến cần nửa tháng để hoàn thành, kết quả bọn họ lại hoàn thành sớm hơn ba ngày.
“Hoàn thiện rồi á?” Khương Thu Tự không khỏi bất ngờ, gần đây mỗi ngày công ty đều có nhân viên mới đến, dù đã tuyển được người phụ trách quảng bá và vận hành nhưng ở giai đoạn hiện tại, rất nhiều lúc vẫn cần cô đích thân giải quyết mảng tuyên truyền và phát hành, vậy nên cô có chút bỏ bê tiến độ dự án.
“Đúng vậy, hiệu suất rất cao phải không.” Phương Diểu không quên tranh công.
“Không tệ.” Khương Thu Tự không tiếc lời khen ngợi, “Tôi nghe nói nhóm dự án các anh gần đây rất phấn chấn.”
Phương Diểu gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
“Tôi không ngờ anh còn biết cách khích lệ tinh thần cấp dưới đấy, rốt cuộc anh làm thế nào vậy?” Khương Thu Tự khá tò mò, là người quản lý trẻ của một công ty khởi nghiệp, cô vốn rất ham học hỏi.
Phương Diểu cũng không hề che giấu, dù sao thì Khương Thu Tự chỉ cần tùy tiện kéo một người nào đó ra hỏi là biết ngay thôi.
Anh kể lại câu chuyện mình đã phóng đại câu nói của Tưởng Tài Vanh, biến đối phương thành một kẻ phản diện lớn, nói một cách hoa mỹ là “xử lý nghệ thuật”, tiện thể hỏi: “Phương pháp khích lệ tinh thần này của tôi, trong binh pháp gọi là gì nhỉ, tôi hơi không nhớ được.”
“...” Khương Thu Tự chỉ nghĩ đến hai từ “vô sỉ”, nhưng không thể không nói, thủ đoạn như vậy rất đơn giản và hiệu quả, chỉ là không biết cô có nên học không?
Khương Thu Tự lắc đầu, quyết định không nghĩ về vấn đề này nữa mà nói đến chuyện chính: “Đã đàm phán gần xong với kênh phân phối rồi, anh đi tiếp nhận nốt đi.”
“Vất vả rồi.” Phương Diểu nói.
Khương Thu Tự thấy hơi bất ngờ, cũng có chút vui mừng: “Công ty của tôi, tôi vất vả không phải là lẽ đương nhiên sao, chỉ là không ngờ lại nghe được câu này từ miệng anh.”
Phương Diểu chân thành nói: “Hiện giờ có rất nhiều công ty làm phân phối, cũng có rất nhiều nền tảng hỗn loạn, có kẻ lừa đảo, có kẻ tung ra thỏa thuận hà khắc vì muốn độc quyền, có kẻ há miệng đòi chia phần cao ngất ngưởng, sàng lọc hết những nền tảng này xong lại phải đàm phán với từng nhà một chắc chắn không dễ dàng, hay là thế này, cô mời khách, tối chúng ta đi mát xa thư giãn một chút nhé?”
Chữ “Được” đã sắp ra khỏi miệng Khương Thu Tự mới nhận ra cái bẫy trong câu này, nói một tràng dài như vậy là muốn lừa cô đấy à?
“Ai mời khách?” Khương Thu Tự nhấn rất mạnh.