“Tất nhiên.” Khương Thu Tự nói, không kìm được sự tò mò, hỏi tiếp: “Anh nói cho tôi biết ý tưởng của anh trước đi.”
Phương Diểu rất qua loa: “Vẫn đang suy nghĩ.”
Khương Thu Tự không tin trong đầu anh chưa có chút khung sườn nào, cô hung dữ nói: “Nói!”
Phương Diểu bất đắc dĩ khuất phục trước uy quyền của sếp, thở dài: “Được rồi, dự án mới chủ trương của tôi là tiếp tục phát triển trò chơi giải trí, nhưng lần này sẽ gia tăng tương tác giữa với người chơi. ‘Chọc Ghẹo Hàng Xóm’ là một trò chơi riêng lẻ đơn thuần, không có sự tương tác giữa người chơi trong trò chơi, tương tác giữa bạn bè cũng chỉ giới hạn ở việc khoe video phá đảo, trao đổi hướng dẫn.”
“Vì vậy, tôi định sẽ cho thêm tương tác giữa người chơi trong trò chơi giải trí tiếp theo, còn hướng tương tác là đối đầu hay hợp tác, thì tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Phương Diểu vừa dứt lời, Khương Thu Tự đã nhanh chóng bày tỏ ý kiến: “Đối đầu!”
“Tôi đã phát hiện rồi.” Phương Diểu cảm thán, nói được nửa câu thì dừng lại.
“Phát hiện cái gì?” Khương Thu Tự hỏi.
Lúc này Phương Diểu mới nói: “Cô rất thích tranh cường háo thắng nhỉ, đấu với người khác rất vui đúng không?”
Khương Thu Tự thẳng thắn thừa nhận: “Chứ sao nữa.”
Phương Diểu cân nhắc một lúc, đặt cốc xuống, đứng dậy rồi nói chắc nịch: “Được, tôi quyết định rồi, ra trò chơi giải trí theo hướng hợp tác!”
Nói xong thì chuồn mất!
“Anh muốn chết phải không?!” Khương Thu Tự đứng dậy định đuổi theo, đi được vài bước mới sực nhớ ra đây là ở công ty, cô hơi ngẩn người, vừa rồi là đang thảo luận công việc, hay là đang tán gẫu với bạn bè?
Ngồi trở lại vị trí, cô im lặng một lúc, khóe miệng hơi cong lên, cô phát hiện ra ở chung và trò chuyện với Phương Diểu, lâu dần tâm trạng sẽ rất thoải mái.
Cô còn nhớ, rất nhiều sách về quản lý đều nói, làm chủ thì phải giữ khoảng cách với nhân viên, thế nhưng…
“Kệ đi!” Khương Thu Tự lười nghĩ, thay vì suy nghĩ về vấn đề phức tạp như vậy, thì thà mong đợi dự án mới.
Bận rộn hơn một tháng, đột nhiên rảnh rỗi, mọi người trong nhóm dự án đều hơi không thích ứng.
Phương Diểu biến mất cả buổi sáng, vừa về đã bị hỏi: “Giám đốc, khi nào chúng ta bắt đầu chuẩn bị dự án mới?”
Phương Diểu phàn nàn: “Các cậu đều là những kẻ nghiện công việc à?”
Tiểu Trần cười hỏi: “Chẳng phải các sếp đều thích nhân viên như chúng tôi hả?”
Phương Diểu hừ một tiếng: “Tôi lại không phải sếp!”
Văn Văn trêu chọc: “Vậy sau này chúng tôi đều lười biếng nhé?”
Phương Diểu kiên quyết từ chối: “Cũng không được.”
“Tại sao?”
Phương Diểu nhìn bằng ánh mắt “cô là lợn à", nói: “Như vậy với tư cách là người lãnh đạo nhóm, tôi sẽ bị sếp hỏi tội!”
“Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy anh muốn thế nào?”
Phương Diểu hùng hồn: “Tất nhiên là theo nhịp của tôi rồi!”
“…” Mọi người cạn lời, rất muốn lườm anh, nhưng không dám, chỉ có thể nói móc trong lòng!
“Vậy hôm nay làm gì?” Triệu Nghiệp Siêu hỏi.
Phương Diểu nói: “Hôm nay không có việc gì quan trọng, cậu có thể thảo luận với Tô Đào về việc phát triển động cơ trò chơi, về sau công việc này chắc chắn sẽ do cậu phụ trách.”
“Được.” Thái độ làm việc của Triệu Nghiệp Siêu rất tích cực.
Phương Diểu dứt khoát sắp xếp cho cả những người khác: “Mọi người hãy thư giãn, luyện tập, xem video liên quan đến kỹ thuật trong ngành, học hỏi thêm.”
Dứt lời, anh quay lại chỗ làm việc của mình, mở trang Chọc Ghẹo Hàng Xóm để đọc bình luận, tiện tay mở một văn bản trống, nhàn nhã viết kế hoạch dự án mới.
Anh không lừa Khương Thu Tự, khi hai người trò chuyện, anh ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng, muốn làm một trò chơi giải trí theo hướng hợp tác, đến lúc đó kéo Khương Thu Tự chơi cùng, chắc sẽ rất thú vị.
Lúc trước, phần bình luận của khu trò chơi “Chọc Ghẹo Hàng Xóm” vắng vẻ, giờ đây đã dần trở nên sôi nổi.
“Xem đánh giá của Tam Thủy rồi mua, không thể không nói, Tam Thủy vẫn đáng tin, trò chơi rất thú vị!”
“Tôi cũng mua sau khi xem đánh giá vào buổi sáng, tiếc là phải tan làm mới chơi được, cho một đánh giá tốt trước đã!”
“Trò chơi được đánh giá tốt, góp ý một chút, nếu có thể chơi cùng bạn bè thì tốt, cùng nhau chọc ghẹo, chắc chắn sẽ thú vị hơn.”
“Tôi vẫn đang phân vân không biết có nên xem hướng dẫn không.”
“Đừng xem, xem sẽ mất đi rất nhiều thú vui.”
“Không thể không nói, chất lượng trò chơi do các công ty chính quy sản xuất đúng là có bảo đảm hơn.”
“Chơi không đủ, sau này có cập nhật không, có phần tiếp theo không?”
Phương Diểu vừa lướt xem bình luận vừa viết kế hoạch, không để ý thấy trợ lý nhỏ của Khương Thu Tự chạy đến.
Trợ lý nhỏ tò mò nhìn tên dự án trên kế hoạch, trong lòng nghĩ "Cái tên thật kỳ lạ", miệng không quên nói chuyện chính: “Giám đốc Phương, Tổng giám đốc Khương bảo tôi hỏi anh, có muốn tìm một số phương tiện truyền thông chuyên nghiệp để tương tác không?”
Phương Diểu suy nghĩ một lát, không trả lời ngay: “Tôi suy nghĩ chút, lát nữa sẽ nói với cô ấy.”
“Được.” Trợ lý nhỏ gật đầu, nhanh chóng rời đi.