"Hiện tại ngành công nghiệp này mới chỉ bắt đầu, ‘Chọc Ghẹo Hàng Xóm’ chỉ chiếm lợi thế là phát hành sớm, kỷ lục doanh thu gì đó, xem cho vui thôi, thành tích như vậy đáng mừng, nhưng không đáng để tự hào!"
Khiêm tốn quá, khoan đã, hình như anh ta chưa trả lời câu hỏi ‘có nằm trong dự đoán không’ của mình, có nên hỏi tiếp không? Cảm thấy không ổn lắm.
Phùng Tuấn suy nghĩ, lại sợ không khí lạnh lẽo xấu hổ, không dám dây dưa quá nhiều, vội vàng hỏi câu tiếp theo: "Có thể nói một chút về nguồn cảm hứng sáng tạo của ‘Chọc Ghẹo Hàng Xóm’ không?"
Phương Diểu suy nghĩ chốc lát: "Nguồn cảm hứng đến từ sự khao khát."
Phùng Tuấn không hiểu lắm: "Khao khát một người hàng xóm phiền phức?"
Phương Diểu cười nói: "Tất nhiên là không, là khao khát một tuổi thơ có thể nghịch ngợm, bao gồm cả các thành viên trong nhóm dự án của chúng tôi, tất cả đều là những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong chiến tranh, môi trường trưởng thành của chúng tràn ngập áp lực về sự sống còn của loài người. Vì vậy chúng tôi hy vọng thế hệ tiếp theo có thể sống thoải mái hơn.”
“Tất nhiên, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, cao hơn cuộc sống, trò chơi cũng vậy, phương pháp thể hiện của trò chơi nhất định sẽ có phần khoa trương. Ông Vương hàng xóm phiền phức chỉ là một hình tượng, không phải khuyến khích mọi người đi trêu chọc những người xung quanh, hành vi như vậy dù là trong thực tế hay trong trò chơi đều sẽ bị đánh."
"Không ngờ trò chơi lại có ý nghĩa như vậy." Phùng Tuấn không khỏi cảm thán.
Ngược lại, Khương Thu Tự ở bên cạnh hơi không nhịn được, mặc dù lời nói rất cảm động, nhưng từ miệng Phương Diểu nói ra, thì cô chỉ tin dấu chấm câu!
"Vậy xin hỏi sau này ‘Chọc Ghẹo Hàng Xóm’ có tiếp tục ra mắt cửa ải mới hay phần tiếp theo không?"
"Có lẽ sẽ không, vì chúng tôi còn quá nhiều ý tưởng muốn thử nghiệm, công ty giải trí Tinh Không của chúng tôi có mục tiêu rất lớn!"
"Mục tiêu gì?"
"Sở thích của người chơi không giống nhau, có thể có người thích giải đố, có người thích giải trí thư giãn, có người thích thi đấu thể thao, v.v… Mục tiêu của công ty giải trí Tinh Không là để tất cả người chơi đều có thể chơi được trò chơi mà họ thích!"
Lời nói này rất có tham vọng, Phùng Tuấn vừa bất ngờ vừa bị cuốn theo cảm xúc, cảm thấy nhiệt huyết, hình như vị giám đốc trước mặt không lớn hơn cậu ta.
Ai ngờ Phương Diểu vẫn chưa nói xong: "Vì vậy, tôi hy vọng nhiều bạn trẻ có tình yêu, có kỹ thuật, có ý tưởng với trò chơi có thể tham gia cùng chúng tôi, những người chơi quan tâm có thể xem thông tin tuyển dụng của công ty giải trí Tinh Không trên các trang web tuyển dụng lớn, mong nhận được sơ yếu lý lịch của các bạn."
Lần này, Khương Thu Tự thực sự không nhịn được nữa, phỏng vấn kiểu gì vậy!
Phùng Tuấn hơi ngơ ngác, khoan đã, hình như có chỗ nào đó không đúng, đây là quảng cáo đúng không, là quảng cáo đúng không!
Đoạn này chắc không thể đưa tin được, phải chuyển chủ đề trước, nói chuyện khác đi, hỏi thêm vài câu mới, phải hỏi gì đây?
Lúc này, cậu ta đột nhiên nhận ra rằng lúc trước bản thân đã quá phấn khích, nghe nói có thể phỏng vấn ngay lập tức liền vui vẻ đồng ý, đáng lẽ nên hẹn giờ để chuẩn bị chút, chứ bây giờ hoàn toàn bị Phương Diểu dẫn dắt.
Đầu óc Phùng Tuấn khá nhanh nhạy, không mất quá lâu đã nghĩ ra câu hỏi mới, nhanh chóng hỏi: "Cái đó… Anh vừa nói, các anh còn rất nhiều ý tưởng muốn thử nghiệm, tức là dự án mới đã bắt đầu chuẩn bị rồi sao? Có thể tiết lộ một chút không?"
Phương Diểu giới thiệu: "Đúng vậy, dự án mới đã chuẩn bị rồi, tác phẩm mới chủ yếu vẫn là giải trí thư giãn, điểm khác biệt là lần này không còn là trò chơi một người nữa, có thể chơi cùng bạn bè, tạm thời chỉ tiết lộ được như vậy thôi."
"Được, cảm ơn."
"Một lát nữa tôi còn có một cuộc họp công tác, nếu anh không có vấn đề gì thì lần này chúng ta tạm dừng ở đây?"
"À… được." Phùng Tuấn còn muốn hỏi, nhưng nhất thời không nghĩ ra câu hỏi phù hợp, đành phải đồng ý.
"Vậy vất vả rồi, tạm biệt." Dứt lời, Phương Diểu ngắt kết nối.
"Tạm biệt." Phùng Tuấn ngơ ngác nói.
Cậu ta lại rơi vào hối hận một lần nữa, mình đúng là còn quá trẻ, quá bốc đồng, phải kiểm điểm, nhất định phải kiểm điểm!
Màn hình ảo biến mất, Phương Diểu hỏi Khương Thu Tự: "Cô nói xem cậu ta có đưa tin về đoạn tuyển dụng kia không?"
"Đưa tin cái…" Khương Thu Tự rất cố gắng mới kiềm chế được không phun ra từ "rắm".
"Khoa trương quá à?" Phương Diểu hỏi.
Khương Thu Tự lắc đầu: "Lợi dụng đối phương không có kinh nghiệm để khống chế nhịp độ chủ đề, cố ý nói quá lên, chính là để khắc sâu ấn tượng của người chơi đối với công ty giải trí Tinh Không, không có vấn đề gì. Nhưng anh đừng quên một điều."
Phương Diểu cười nói: "Tôi hiểu, nói mục tiêu xa vời như vậy, đạt được thì rất lợi hại, không đạt được thì sẽ bị mắng."