Ngày hôm sau Phương Diểu đi làm, vừa thấy các bài quảng cáo của các công ty trò chơi trên mạng, vô cùng phong phú, không biết là bị ai kích thích.
Trong số các bài quảng cáo này, Phương Diểu rất tinh mắt nhìn thấy Studio Thiên Mã Hành Không, và trích xuất một số từ khóa.
Ví dụ như "nhóm trăm người", "ngân sách hơn trăm triệu", trông có vẻ rất lợi hại. Thậm chí còn có "trò chơi sẽ mang đến cho người chơi một cuộc phiêu lưu giữa các vì sao hoành tráng và khó quên", nghe rất đáng mong đợi, ngay cả Phương Diểu cũng muốn chơi thử.
Vào công ty gặp Khương Thu Tự, anh chủ động nhắc đến: "Cô đã xem tin tức trên mạng chưa?"
Khương Thu Tự gật đầu: "Xem rồi, đều phản ứng rất nhanh."
Phương Diểu cảm thán: "Hôm qua còn đang nói về công ty giải trí Tinh Không của chúng ta, hôm nay đã bị nhấn chìm trong vô số chủ đề rồi."
Khương Thu Tự rất bình tĩnh: "Bình thường thôi, thương trường cũng giống như chiến trường, không thể chỉ tấn công, càng không thể tấn công người khác mà không đánh trả."
Phương Diểu suy nghĩ một lát, lại vui vẻ nói: "Nhưng mấy ngày nay, rất nhiều công ty đều đang khoác lác, đến lúc đó ai không thực hiện được thì sẽ trở thành kẻ xui xẻo."
Khương Thu Tự nhắc nhở anh: "Đừng chỉ quan tâm đến người khác, bản thân anh cũng chém gió không ít."
"Biết rồi, biết rồi, sáng nay họp bàn về dự án mới, đại khái khoảng…" Phương Diểu suy nghĩ một chút, "Mười giờ?"
"Tôi biết rồi." Khương Thu Tự gật đầu.
Hai người đi đến phòng làm việc của mình, Phương Diểu vừa đến tổ dự án, quả nhiên các thành viên trong nhóm cũng đang thảo luận về thông tin được tiết lộ trên mạng.
"Lão đại, tổng doanh thu của “Chọc Ghẹo Hàng Xóm” đã vượt quá 150000, tốc độ tăng trưởng vẫn không tệ."
"Trên mạng có rất nhiều thông tin tiết lộ về dự án, đột nhiên cảm thấy áp lực lớn quá."
Nghe mấy người nói chuyện rôm rả, Phương Diểu cười nói: "Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm. Trong mắt những công ty này, chúng ta chính là những con cá bé đã ăn tôm trước, đến lúc đó chỉ chờ bị bọn họ nuốt chửng!"
"Tôi không phục!" Văn Văn nhảy dựng lên.
Phương Diểu tự tin nói: "Tất nhiên là không cần phục, tốc độ phát triển của chúng ta sẽ vượt xa dự đoán của bọn họ, đến lúc bọn họ chuẩn bị nuốt con cá bé như chúng ta, biết đâu chúng ta đã phát triển thành cá Côn rồi!"
Ai ngờ mọi người đều ngơ ngác: "Cá Côn là gì?"
"Một đám vô văn hóa." Phương Diểu khinh thường bọn họ: "Bắc Minh có loài cá, tên là cá Côn, cá Côn lớn, một nồi… phi. Thôi, không nói với mọi người nữa, chuẩn bị đi, lát nữa họp."
Bị khinh thường, mọi người rất muốn giơ ngón giữa với anh, nhưng không dám, chỉ đành tức giận đi làm việc.
Văn Văn lén lút lên mạng tra cứu "Bắc Minh có loài cá", nhưng không tra được, đăng vào nhóm chat của nhân viên không có Phương Diểu: "Tra mãi không ra, chắc chắn là bịa đặt!"
"Còn phải nói, chắc chắn là bịa đặt!"
"Không biết xấu hổ."
"Trơ trẽn!"
Lúc mọi người đang chế nhạo, có người nhắc nhở: "Nhóm chúng ta sẽ không có gián điệp đi báo tin chứ?"
"Không đâu nhỉ."
Nhưng nghĩ kỹ lại, dự án đầu tiên của Phương Diểu chính là trò chơi chọc ghẹo "nham hiểm xảo trá", với lối suy nghĩ của anh…
Hệ thống nhắc nhở: Văn Văn đã thu hồi một tin nhắn.
Hệ thống nhắc nhở: Tiểu Trần đã thu hồi một tin nhắn.
Hệ thống…
Hệ thống…
…
Cuộc họp dự án lúc mười giờ, Khương Thu Tự đến sớm hơn hai mươi phút, trò chuyện với những người khác trong nhóm dự án.
Thấy Phương Diểu tỉnh bở đi theo sau cô, dựng tai lắng nghe, Khương Thu Tự buồn cười: "Anh làm gì vậy, ngày thường tác oai tác quái, sợ nhân viên tố cáo à?"
“Sao có thể?” Phương Diểu ngước mắt nhìn trời, ra vẻ "tôi không hiểu cô đang nói gì".
Thực ra Khương Thu Tự chỉ hỏi bâng quơ, xem môi trường làm việc của mọi người có gì cần cải thiện không.
Ví dụ như đợi đến khi công ty có thêm nhiều người, cô cân nhắc xem có nên mở một căng tin nội bộ, để mọi người không cần đặt đồ ăn hoặc ra ngoài tìm chỗ ăn nữa không.
Mười giờ vào phòng họp, cô ngồi xuống không nói gì nhiều, giao cuộc họp cho Phương Diểu.
Phương Diểu cũng không khách sáo, lập tức nói: "Ban đầu định cho mọi người nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng mọi người cũng thấy rồi đấy, đối thủ cạnh tranh đang rình rập, không cho chúng ta nhiều thời gian để hít thở."
Dứt lời, anh quăng bản kế hoạch dự án mới mình viết lên màn hình phòng họp: "Dự án mới tên là ‘Căn Bếp Chia Tay’, vẫn là một trò chơi giải trí thư giãn có dung lượng nhỏ… Sao thế?"
Thấy có người giơ tay, Phương Diểu nghi hoặc nhìn qua.
"Không phải tên là ‘Căn Bếp Liều Lĩnh’ à?" Tô Đào chỉ vào bốn chữ to trên màn hình, nhỏ giọng hỏi.
"Tôi vừa nói gì vậy?" Phương Diểu bừng tỉnh, vội vàng giải thích: "Là tiêu đề viết sai… Không đúng, là tôi nói nhầm, dự án mới tên là ‘Căn Bếp Liều Lĩnh’, cứ gọi là ‘Căn Bếp Liều Lĩnh’ đi!"
Mọi người nghi ngờ nhìn anh, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, khoảng cách để nhầm lẫn giữa "liều lĩnh" và "chia tay" có hơi xa.