"Cậu nói gì cơ?" Khương Thu Tự nhếch đôi lông mày xinh đẹp lên, hơi nghiêng mặt, để tai hướng về phía em trai, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, như thể thực sự không nghe rõ.
Cơ thể như ngọn núi nhỏ của Khương Đông Chính lùi về sau nửa bước: "Trong nhà bảo chị đi xem mắt, không đi thì tịch thu quỹ đen của chị!"
"Ai nói thế?!" Khương Thu Tự rất tức giận.
"Ba mẹ chứ còn ai, chị nhất quyết đòi ra ngoài khởi nghiệp, làm trò chơi, chẳng lẽ không lường trước được sẽ có ngày này sao? Lớn từng này rồi mà vẫn còn phản nghịch thế." Nói xong, Khương Đông Chính lại lùi về sau nửa bước.
"Phản nghịch cái..." Khương Thu Tự hít sâu một hơi: "Bây giờ công ty của tôi làm ăn không tốt sao?"
Vì mối quan hệ của Khương Thu Tự, gần đây Khương Đông Chính cũng khá quan tâm đến giới game, anh ta có biết sơ sơ về sự phát triển của công ty giải trí Tinh Không, trong lòng cũng khá đồng tình với lời chị gái nói, nhưng mà...
"Chị nói với em cũng vô dụng thôi, trước tiên em gửi thời gian, địa điểm và thông tin về đối tượng xem mắt cho chị, là con trai của một nghị viên Liên hiệp Thâm Lam."
Khương Thu Tự rất phản đối: "Không đi!"
"Vậy thì chị về nhà cãi nhau với ba mẹ." Khương Đông Chính không cho giải thích, gửi tin nhắn vào vòng tay của cô, rồi suy nghĩ một lát: "Em nói thật, chị đi cũng không sao."
"Có ý gì?" Khương Thu Tự hỏi.
Khương Đông Chính giải thích: "Em đã hỏi thăm rồi, anh ta là một cậu ấm ôn tồn lễ độ, rất có chí tiến thủ, yêu cầu đối với bạn đời tương lai không chỉ là xinh đẹp, mà còn phải đồng điệu về tâm hồn. Lần xem mắt này chắc cũng chỉ là để đối phó với gia đình, rất có khả năng sẽ không thích chị!"
Khương Đông Chính nói rất hăng say, không để ý đến sự thay đổi cảm xúc của chị gái, vẫn tự mình phân tích vấn đề: “Cho nên em nói chị có thể yên tâm đi, dù sao cũng không thành!”
“Xem mắt xong, không phải chị không hợp tác, mà là đối phương không thích chị, ba mẹ không thể nói gì chị được, quỹ đen của chị cũng giữ được, đúng là vẹn cả đôi đường... Chị định làm gì, em đang bày mưu tính kế cho chị đấy, chị đừng có qua đây nhé!!!”
Phương Diểu vừa đến cửa thì thấy Khương Đông Chính chạy ra khỏi phòng làm việc.
Tư thế chạy của Khương Đông Chính vô cùng khí thế, cộng thêm vóc dáng cao lớn của anh ta, rất phù hợp với hình tượng anh hùng đơn độc trong phim truyền hình Phương Diểu từng xem.
Chỉ là những lời anh ta vừa chạy vừa nói khiến anh ta thấy hơi khó hiểu: "Đừng trút giận lên người em chứ, chị hãy cân nhắc những gì em nói đi, thực sự là muốn tốt cho chị!"
"Cút!" Khương Thu Tự hét lên.
Phương Diểu đợi Khương Đông Chính biến mất mới cẩn thận hỏi: "Sao thế?"
Thấy Phương Diểu, Khương Thu Tự kìm nén cơn giận: "Sao anh lại đến đây?"
Phương Diểu giải thích: "Báo cáo công việc, ghi chép công việc tháng trước, còn có đơn xin ngân sách phát triển động cơ."
"Ừm..." Nghe đến ngân sách, Khương Thu Tự nhíu mày.
Mặc dù Khương Thu Tự luôn giữ hình tượng lạnh lùng, tính cách mạnh mẽ trong công ty, nhân viên bình thường không dám đùa giỡn với cô. Nhưng trong mắt Phương Diểu, cô vẫn không phải là người giấu giếm cảm xúc, cảm xúc trên mặt cô rất dễ nhận biết, là một người đa sầu đa cảm.
"Sao thế, hết tiền rồi à?" Phương Diểu nhạy bén hỏi.
“Không có.” Khương Thu Tự phủ nhận.
“Không có thật sao?”
Khương Thu Tự cười nói: “Ừ, nhờ có anh, hai trò chơi đều có doanh thu không tệ, tiền trong tài khoản rất dồi dào.”
“Emm…” Là giám đốc, Phương Diểu biết rất rõ về doanh thu, “Căn Bếp Liều Lĩnh” bán được 1 triệu bộ, tức là doanh số bán hàng gần 30 triệu.
Tính cả “Chọc Ghẹo Hàng Xóm” trước đó và doanh số bán hàng tiếp theo của “Căn Bếp Liều Lĩnh”, tổng doanh số bán hàng của hai trò chơi có thể lên tới gần 50 triệu.
50 triệu này trừ đi phần chia của nền tảng IW, trừ đi chi phí quảng bá, trừ đi chi phí phát triển, rồi trừ đi chi phí vận hành công ty... Ồ, còn phải nộp thuế, mặc dù vẫn còn dư lại không ít, nhưng nếu Khương Thu Tự bỏ gánh, thì chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn.
Nhưng nếu muốn đầu tư số tiền còn lại vào các dự án mới và phát triển động cơ trò chơi trong vài tháng tới, thì sẽ hơi eo hẹp, trừ khi Phương Diểu duy trì chiến lược hiện tại, cắt giảm chi phí và tiếp tục phát triển trò chơi có dung lượng nhỏ.
Thấy anh im lặng, Khương Thu Tự an ủi: “Yên tâm đi, vốn liếng đầy đủ!”
Phương Diểu nghi ngờ nhìn cô: “Thật hay giả vậy, không có tiền thì nói với tôi!”
“Phụt…” Khương Thu Tự bật cười: “Ý anh là sao, chẳng lẽ anh có thân phận ẩn giấu gì hả?”
Cô khá rõ Phương Diểu có lai lịch như thế nào, một phần được ghi trong sơ yếu lý lịch, phần khác là lúc đưa Phương Diểu về nhà, cô đã tìm hiểu được qua địa chỉ của anh.
Việc sắp xếp di chuyển và định cư của cư dân không phải là sự sắp xếp tùy ý, Phương Diểu có thể trở thành một trong những cư dân đầu tiên được di chuyển, chắc chắn gia đình anh đã có đóng góp trong chiến tranh. Ba mẹ và những người lớn tuổi có thể đã từng ra chiến trường, còn khu vực Phương Diểu sinh sống là căn hộ một người, do đó có thể suy đoán...