Quy định của ngành vừa mới ban hành có điều khoản nào về phần mềm gian lận không, không phải là cô lợi dụng kẽ hở chứ.
"Anh ra ra vào vào làm gì vậy?" Không ngờ Khương Thu Tự cũng phát hiện anh online, chủ động nhắn tin: "Không phải là không qua được phần hướng dẫn dành cho người mới chứ?"
Phương Diểu không để ý đến lời chế giễu của cô, nghiêm túc nói: "Là bạn bè, đồng nghiệp, tôi chân thành nhắc nhở cô, tuyệt đối đừng vì hư vinh nhất thời mà sử dụng thủ đoạn bất hợp pháp, đến lúc đó bị bắt vào tù thì muộn rồi. Mà cô yên tâm, mặc dù tôi không cứu được cô, nhưng tôi sẽ thường xuyên đến thăm cô."
"???" Đến lượt Khương Thu Tự ngơ ngác, có ý gì: "Anh đang nói gì vậy?"
"Thành tích của cô." Phương Diểu chỉ cho cô.
"Sao vậy?" Khương Thu Tự vẫn không hiểu.
"Thành thật khai báo, có phải mở hack không?"
"Cút!" Khương Thu Tự bị Phương Diểu chọc cười, với trình độ giám sát kỹ thuật bây giờ, lấy đâu ra hack.
"Cô không thừa nhận thì thôi."
Khương Thu Tự hừ một tiếng: "Anh bớt nói nhảm đi, anh mau vượt qua hướng dẫn dành cho người mới, tôi sẽ dẫn dắt anh."
"Cô đợi đó." Dứt lời Phương Diểu lao vào hướng dẫn dành cho người mới.
Mười giờ vào, mười một rưỡi mới ra, xem lại thành tích của Khương Thu Tự, đã là thắng 20 thua 0.
Khương Thu Tự phát hiện, nhắn tin, giọng nói hơi lười biếng: "Anh ra chưa, tôi hơi buồn ngủ rồi, hay là để mai nhé?"
Phương Diểu: "..."
“Trò chơi rác rưởi!” Phương Diểu tức giận thoát ra, sau khi qua phần hướng dẫn dành cho người mới, anh đã biết bản thân mấy cân mấy lượng, có năng khiếu với loại trò chơi này hay không rồi. Rõ ràng là sẽ bị chế giễu, anh mới không đi chịu ngược đãi.
Ngoài miệng thì chửi vậy, nhưng kết hợp báo cáo của Triệu Nghiệp Siêu, đánh giá trên mạng và trải nghiệm thực tế, thì không nghi ngờ gì nữa, "Máy Bay Chiến Đấu Lôi Đình" là một trò chơi tinh phẩm nhỏ thành công dành cho số ít người.
Phương Diểu mở sổ tay, ghi chép xong thì đi ngủ, đáng tiếc là nền tảng IW không có chức năng hoàn tiền trong vòng hai tiếng, nếu không trước khi đi ngủ anh sẽ thực hiện thêm một thao tác hoàn tiền.
Điều khiến Phương Diểu không ngờ tới là, ngày hôm sau anh đã bị Khương Thu Tự "quấy rối."
Buổi sáng, tình cờ gặp nhau ở cửa công ty.
Thấy anh, Khương Thu Tự nở nụ cười trên mặt, tâm trạng rất thoải mái: "Tối qua mệt quá, tối nay, tối nay tôi nhất định dẫn anh đi!"
Phương Diểu kiên quyết từ chối, nhanh chân bỏ đi: "Không cần! Không cần!"
Buổi trưa, tình cờ gặp nhau trong thang máy.
Khương Thu Tự đứng cạnh anh: "Tôi đã đánh lên quân hàm Thiếu tá, mở khóa máy bay chiến đấu mới."
"Cô chơi game trong giờ làm à?" Phương Diểu lập tức chỉ trích.
Khương Thu Tự rất thoải mái: "Đúng vậy, chơi một lúc thôi, ai bảo tôi là sếp chứ!"
Phương Diểu: "..."
Không thể không nói, địa bàn của ai thì người đó làm chủ, có lý lắm!
Khương Thu Tự lại vòng trở lại: "Tối nay tôi dẫn anh đi nha."
Phương Diểu bịt tai: "Tôi không nghe, tôi không nghe!"
Buổi chiều, tình cờ gặp nhau ở cửa nhà vệ sinh.
Khương Thu Tự nhìn thấy anh, nhiệt tình hỏi: "Trò chơi này không khó như trên mạng nói, có chỗ nào không hiểu thì tôi chỉ cho anh."
Phương Diểu: "Không chơi nữa, bỏ rồi."
Chưa hết, buổi tối, trong phòng làm việc.
Khương Thu Tự dựa vào cửa: "Anh định tăng ca à, vậy tôi về online chờ anh!"
"Tôi sẽ không đến đâu!" Phương Diểu rất cứng rắn.
Khương Thu Tự rất "khoan dung": "Không sao, tôi sẽ mời anh đến vị trí của tôi."
Phương Diểu: "A!!!"
Bình thường anh đều là người trêu chọc người khác, chỉ có thể nói là hay đi ở ven sông thể nào cũng ướt giày.
Thấy anh phát điên, Khương Thu Tự đắc ý bỏ đi, hừ, cuối cùng cũng có cơ hội trị anh rồi.
Phương Diểu "hận" đến ngứa răng: "Cô chờ đấy!"
Khương Thu Tự chờ anh thật, buổi tối Phương Diểu bị ép phải lên mạng, trở thành một đàn em chạy vặt đánh trống khua chiêng, vỗ tay reo hò.
Ban đầu Phương Diểu định coi tối nay là bài học đau thương nhất chuẩn bị ghi nhớ trong... một tuần, nhưng khi anh thấy Khương Thu Tự mặc quân phục chiến đấu, tháo mũ bảo hiểm nhẹ nhàng hất tóc, đột nhiên cảm thấy cũng không đến nỗi nào.
"Giống như tôi nghĩ, dẫn anh đi thực sự có thể tăng độ khó!" Khương Thu Tự định trêu chọc thêm vài câu, đáp trả lại cái miệng ngày thường của anh, nhưng lại chú ý đến ánh mắt của anh, không nhịn được hỏi: "Nhìn gì mắt cứ đờ ra thế kia?"
Phương Diểu rất thành thật: "Còn có thể nhìn gì nữa, nhìn cô thôi."
Trong nháy mắt, tim Khương Thu Tự đập nhanh hơn cả lúc không chiến ác liệt nhất vừa nãy: "Tôi có gì đẹp mà nhìn?"
"Cô vừa nói vậy, quả thật là không có gì đẹp, mệt rồi, đi ngủ." Dứt lời, Phương Diểu thoát khỏi trò chơi rồi chuồn mất.
“!!!” Nhìn bóng dáng anh chớp mắt đã biến mất khỏi không gian ảo, Khương Thu Tự tức đến nỗi muốn lái máy bay chiến đấu bắn tên khốn này thành tro!
…