Chương 77: Ngươi Lại Thông Quan ?! (Bản Dịch)

Càng nghĩ càng thấy sợ (2)

Phiên bản dịch 5150 chữ

Điểm trang bị của Tần Chi Từ bị kẹt ở 988, anh ta rất sốt ruột, cả đám người tranh giành đá cường hóa với anh ta ở phòng giao dịch, vừa lên kệ đã hết ngay, hoàn toàn phải xem ai nhanh tay hơn.

Ngoài ra, anh ta còn thiếu một món trang bị, sau khi chuyển nghề sang pháp sư nguyên tố, bộ trang bị nghề [Chúc phúc của tinh linh nguyên tố] chỉ thiếu một cái áo mà anh ta đã đánh nhiều lần vẫn không ra. Phòng giao dịch lại không có ai bán, nếu không anh ta cũng đã có một bộ trang bị nghề +5 rồi.

Tần Chi Từ rất do dự, không biết nên đi đánh phó bản thêm một lần nữa hay

Chần chừ hồi lâu, ngay khi anh ta không chờ được nữa, chuẩn bị đánh phó bản thì có người rao bán cái áo anh ta muốn.

[Áo choàng chúc phúc của tinh linh], chưa giám định, giá bán 5000 vàng.

Tần Chi Từ nhìn lướt qua mấy số không, vội vàng mua ngay, thuộc tính có hoàn toàn phù hợp hay không không quan trọng, phải gom đủ bộ trang bị trước đã, kích hoạt hiệu ứng bộ trang bị, tăng điểm đánh giá mới là quan trọng!

Mua, mua, mua, đều có thể mua!

"Lão đại, số người online đã hơn hai triệu, doanh thu gần 50 triệu rồi, còn chưa được tám tiếng."

Các thành viên trong nhóm dự án đều không thể tin nổi, ban đầu bọn họ cho rằng nhóm người chơi có nhu cầu tiêu dùng mạnh nhất đã mua trang phục và danh hiệu tăng thêm [Người được chọn], sau đó doanh thu sẽ giảm, mức tăng sẽ chậm lại. Ban đầu đúng là như vậy, nhưng sau khi số lượng người chơi chuyển nghề ngày càng nhiều, mức tăng doanh thu đột nhiên lại tăng vọt.

"Lão đại?" Mọi người quay đầu, phát hiện Phương Diểu đã biến mất.

Anh đã đi đâu? Tất nhiên là đi tìm Khương Thu Tự để khoe công rồi.

Vừa vào phòng làm việc, Phương Diểu đã thấy Khương Thu Tự đang đeo thiết bị thực tế ảo chơi game.

"Không có dáng vẻ gì của một bà chủ, lại còn lén lút chơi game!" Phương Diểu vừa than thở vừa nghĩ, có lẽ đây mới là dáng vẻ của một bà chủ?

Anh bước tới cạnh Khương Thu Tự, nhấn nút gọi, nhắc cô rằng có người tìm cô ngoài đời thực.

Có lẽ đang đánh phó bản, một lúc sau, Khương Thu Tự mới tháo thiết bị xuống, hơi không hài lòng nhìn anh: "Làm gì?"

"Đã mấy giờ rồi, trời cũng tối rồi." Phương Diểu chỉ tay ra ngoài cửa sổ, sau đó cười nói: "Nào, đoán xem từ khi mở máy chủ đến giờ, doanh thu trong tám tiếng là bao nhiêu."

"Hừ." Khương Thu Tự khẽ hừ một tiếng, ánh mắt bày tỏ "tôi còn không biết anh à", suy đoán: "Chạy đến đây khoe khoang hớn hở như vậy, chắc doanh thu không tệ nhỉ, 8 triệu?"

Phương Diểu cạn lời nhìn cô, cảm thấy bị sỉ nhục, 8 triệu mà cô cũng dám đoán sao?!

Khương Thu Tự cười: "Sao thế, đoán đúng rồi à?"

Phương Diểu tức giận: "Cô coi thường ai chứ!"

Lúc này đến lượt Khương Thu Tự ngạc nhiên: "Số người online là bao nhiêu?"

"3 triệu." Phương Diểu nói một cách khó chịu.

"Nhiều vậy á?" Khương Thu Tự vừa ngạc nhiên vừa nghiêm túc ước lượng trong lòng, đoán: "20 triệu?"

Phương Diểu thở dài.

"Sao vậy, nhiều quá à?" Khương Thu Tự hỏi, lúc này cô đã hoàn toàn bị khơi dậy sự tò mò.

"Cô có thể có trí tưởng tượng chút không, trí tưởng tượng đó!" Phương Diểu nhấn mạnh, hận không thể rèn sắt thành thép.

“40 triệu?” Khương Thu Tự nhịn không đánh anh, nghiến răng, tăng gấp đôi, cô cảm thấy đây là giới hạn rồi.

Phương Diểu mới hơi hài lòng, trực tiếp công bố đáp án: "Thêm 10 triệu nữa, 50 triệu!"

Nói xong, anh còn giơ năm ngón tay ra lắc lắc, giống như đang chào "hello".

"Bao nhiêu?" Khương Thu Tự ngây người.

Phương Diểu không nhớ bản thân đã từng thấy biểu cảm này trên mặt Khương Thu Tự, trông ngây ngốc, đáng yêu, hơi dễ thương, khiến anh không nhịn được tiến lại gần, nghiêm túc ngắm nhìn.

"Anh làm cái gì?" Khương Thu Tự hoàn hồn, lúc này nếu dùng một từ để miêu tả khoảng cách giữa hai người thì phải là "mờ ám", điều này khiến má cô bắt đầu nóng lên!

Phương Diểu cũng nhận ra khoảng cách hơi gần, sợ "lòng dạ xấu xa" của mình bộc lộ quá rõ ràng, vừa tự cảnh cáo bản thân phải nhìn xa trông rộng, vừa nhích ra sau một chút, cười nói: "Không có gì, thưởng thức biểu cảm kinh ngạc của cô, trước đó tôi đã nói với cô rồi, không có tiền thì nói với tôi, bây giờ tin rồi chứ?"

"Thưởng thức cái đầu anh!" Khương Thu Tự đưa tay cốc vào trán Phương Diểu.

"A!!!" Đầu Phương Diểu bị cốc đến nỗi ngửa ra sau, nhưng tiếng kêu thảm thiết hơi khoa trương.

Khương Thu Tự buồn cười, suy nghĩ cũng quay trở lại ngày Khương Đông Chính đến công ty. "Không có tiền thì nói với tôi", cho đến tận bây giờ, cô vẫn cho rằng câu nói này là lời động viên an ủi cô, hóa ra anh nói thật à.

Thảo nào lại đột nhiên thay đổi kế hoạch dự án, thay đổi chiến lược thu phí mua đứt, những điều này đều là để thực hiện câu "không có tiền thì nói với tôi" à? Vậy thì kế hoạch ban đầu là như thế nào?

Nhất thời cảm xúc của Khương Thu Tự trở nên phức tạp, có cảm động, có tò mò, còn có một số tâm trạng và suy nghĩ không rõ ràng.

"Cô muốn giết người diệt khẩu à!" Phương Diểu ôm trán hỏi.

"Hừ, tôi nghi ngờ ngay cả khi giết anh, cũng không chặn được cái miệng của anh!" Khương Thu Tự hừ một tiếng: "Anh đừng đắc ý, biết đâu ngày mai lượng người chơi online lại giảm mạnh thì sao."

Phương Diểu nào để cô ta nghi ngờ: "Đùa gì vậy, không thể nào!"

"Có thể hay không thì ngày mai sẽ biết, tan ca." Khương Thu Tự đứng dậy.

Bạn đang đọc Ngươi Lại Thông Quan ?! (Bản Dịch) của 40 Cảnh Cáo

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!