"Không quản được, không quản được." Vì bài đăng không phải do khu chuyên mục "Thành Phố Ngầm Điên Cuồng" đăng, công ty giải trí Tinh Không không có quyền quản lý, Phương Diểu chỉ tiện tay bấm báo cáo, sau đó coi như không thấy gì, rời đi.
Không ngờ buổi tối, diễn đàn lại đồn ra một tin tức gây chấn động, có người tung ra một đôi găng tay bảo vệ của nghề kiếm khách cấp 40, thuộc tính chính là lực công kích vật lý, thuộc tính phụ là tăng sát thương, phụ tố là bạo kích, sát thương bạo kích và nhanh nhẹn, các trị số đều gần đạt đến mức tối đa.
Người này chỉ trưng bày trên kênh giao dịch một lúc đã thu hút vô số người hỏi mua, sau một hồi mặc cả, món trang bị này được bán ra, giá giao dịch là 12000 đồng, tiền mặt!
Sau khi tiền về tài khoản, người này không nhịn được lên diễn đàn đăng bài cảm thán: "Tiếc quá, là trang bị cấp 40, nếu là trang bị cấp 50 thì giá có thể tăng gấp 10 lần!"
Sợ cư dân mạng không tin, anh ta cố tình đăng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trước đó, câu nói "Cấp 40 thì thế nào, cũng chỉ là trang bị tạm thời, nếu là cấp tối đa thì tôi sẵn sàng trả gấp 10 lần" của người mua đã làm kích thích rất nhiều người.
"Trời ơi, chơi game có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?"
"Người dùng hoạt động của ‘Thành Phố Ngầm Điên Cuồng’ có đến hàng triệu người, chắc chắn sẽ có một vài kẻ ngốc."
"Tôi thừa nhận là tôi đỏ mắt rồi, nhưng lời anh nói hơi chua."
"Nghe nói trò chơi này có thể kiếm tiền, có thật không?"
"Giả, đừng tin!"
"Thật!"
Trong nhất thời, độ hot của bài đăng tăng vọt, các công ty truyền thông lớn đều chia sẻ, rất nhiều người ban đầu không có hứng, không quan tâm, không hiểu biết về "Thành Phố Ngầm Điên Cuồng" đều đổ xô đến xem và hỏi han.
Chỉ sau một đêm, số lượng người đăng ký "Thành Phố Ngầm Điên Cuồng" đã tăng thêm mấy trăm nghìn, các nhà sản xuất trò chơi lớn lại chịu ảnh hưởng, dữ liệu người dùng hoạt động của trò chơi của bọn họ lại giảm.
"Tổng giám đốc Tần, quyết định độc quyền ‘Thành Phố Ngầm Điên Cuồng’ của ngài quả là một nước cờ hay, số người dùng đăng ký nền tảng IW đã vượt quá 12 triệu. 80% sự tăng trưởng gần đây là nhờ ‘Thành Phố Ngầm Điên Cuồng’, có gần 3 triệu, đây đều là cướp được từ các nền tảng khác!"
Có một quản lý cấp cao không hiểu rõ nội dung hợp đồng cụ thể, vui mừng nịnh bợ lãnh đạo trong cuộc họp công ty.
Trợ lý lặng lẽ nhìn Tần Chi Từ, quả nhiên sắc mặt của ông chủ rất phức tạp.
Tăng thêm nhiều người dùng như vậy, tiền chảy về chắc phải tăng vọt lên trời à, phí độc quyền... a!!!
Quản lý cấp cao khó hiểu nhìn Tần Chi Từ. Sao biểu cảm của Tổng giám đốc Tần... lại có vẻ "vừa đau vừa sướng", sướng thì anh ta có thể hiểu, nhưng đau ở đâu?
Tần Chi Từ có đau, còn Phương Diểu chỉ đơn thuần là vui.
Sáng sớm, phòng vận hành đã đến báo tin vui với anh: "Giám đốc, doanh thu ngày hôm qua đã vượt quá 100 triệu!"
"Thật à, đáng mừng đáng mừng." Phương Diểu rất bình tĩnh.
Quả nhiên là giám đốc, bình tĩnh như không, trong lòng người phòng vận hành rất khâm phục, thử dò hỏi: "Không đăng áp phích thật ạ?"
"Sao, nhịn không được, muốn khoe khoang à?" Phương Diểu nhìn cậu ta.
Vận hành thành thật nói: "Chắc chắn phải khoe."
"Tiền cũng không phải do cậu kiếm được, cậu khoe khoang cái gì?" Phương Diểu buồn cười.
Vận hành lý lẽ hùng hồn: "Công ty lợi hại thì tôi cũng lợi hại!"
Phương Diểu khen ngợi: "Được, cậu không tệ, có tiền đồ, dù sao cũng sắp đến quý tiếp theo, phải công bố báo cáo tài chính rồi. Cũng chẳng còn mấy ngày nữa, không có gì phải giấu nữa, đăng đi."
"Vâng." Nghe vậy, vận hành lập tức bắt tay vào làm.
Đợi vận hành vừa đi, Phương Diểu đâu còn phong thái cao nhân bình tĩnh như không, anh nhảy bật dậy khỏi ghế: "Tôi cũng phải đi khoe khoang một chút!"
Anh hoàn toàn quên mất những lời mình vừa nói với vận hành.
Tiền cũng không phải do anh kiếm được, anh khoe khoang cái gì? Không, anh không quên, chỉ là tạm thời anh chưa kiếm được tiền, khoe khoang chút, có thể sẽ khoe khoang được tiền về... He he!
Phương Diểu thong thả đi đến phòng làm việc của Khương Thu Tự, tình cờ thấy cô đi ra từ bên trong, anh tò mò hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Đúng lúc định đi tìm anh." Thấy Phương Diểu lập tức lộ ra vẻ được sủng ái mà lo sợ, Khương Thu Tự giải thích một cách khó chịu: "Có việc làm ăn cần bàn."
Phương Diểu ngẩn ra: "Việc làm ăn? Việc làm ăn tìm tôi làm gì?"
"Đi theo tôi là được." Khương Thu Tự không vội giải thích.
Phương Diểu đi theo bên cạnh: "Nói rõ trước, tôi chỉ đi ăn cùng, nói chuyện cùng, nhiều nhất là cười cùng, chứ không uống, không chơi, càng không ngủ cùng."
"Anh nói gieo vần ghê." Khương Thu Tự nghiến răng.
"Tất nhiên." Phương Diểu coi đây như lời khen, thản nhiên chấp nhận.
Ai ngờ đột nhiên Khương Thu Tự đưa tay ra, véo tai anh: "Anh còn lắm mồm!"
Phương Diểu vội vàng nói: "Dừng dừng dừng, tôi im miệng, cô buông tay ra!"
"Mơ rõ đẹp!" Khương Thu Tự bị Phương Diểu lải nhải, tai ù ù, lúc này trong lòng thoải mái hơn nhiều, quả nhiên dùng miệng không bằng dùng tay.
Ngay lúc hai người đang giằng co, trợ lý nhỏ chạy đến: "Tổng giám đốc Khương, địa điểm hẹn ở... Ơ..."
Mặc dù cảnh tượng trước mắt khá bạo lực nhưng bầu không khí của hai người lại khiến người ta cảm thấy hơi thân mật, cảnh tượng này khiến trợ lý nhỏ im bặt, nhanh chóng suy nghĩ xem nên che mắt hay quay người đi.