"Cái gì?" Lần này đến lượt Phương Diểu ngơ ngác.
"Cũng khá đơn giản." Khương Thu Tự bình luận.
"Không thể nào!" Phương Diểu còn đang nghi ngờ thì Khương Thu Tự đã khoe một đạo cụ có tên là [Huân chương Bá tước] trong khung trò chuyện.
Phương Diểu tất nhiên nhận ra, [Huân chương Bá tước] là sản phẩm đặc biệt của phó bản [Tiệc tối của Bá tước], tỉ lệ rớt cao hơn vũ khí truyền thuyết nhưng cũng không cao hơn là bao, tích lũy đến một số lượng nhất định sẽ có thể đổi được thời trang [Quý tộc trong bóng trăng], điều này chứng tỏ Khương Thu Tự đã qua ải thật rồi.
"Ai dẫn cô đi vậy?" Phương Diểu bất bình: "Không ngờ cô lại đi ôm đùi người khác! Có chí tiến thủ không, có biết xấu hổ không, làm tôi quá..."
Còn chưa dứt lời, bên kia đã gửi chữ "Cút" tới: "Tôi tự đánh!"
"Không tin." Phương Diểu cứng miệng.
Khương Thu Tự giống như nhận ra anh đang sốt ruột, tâm trạng rất tốt: "Anh đến đây, tôi dẫn anh."
"Được!" Phương Diểu đồng ý, nói xong mới nhận ra không ổn, như vậy chẳng phải là hoàn toàn đi ngược với kế hoạch ban đầu sao? Hơn nữa còn có một vấn đề: "À, tôi chưa đến cấp 50, không vào được phó bản."
"Yếu!" Khương Thu Tự đánh giá.
"..." Phương Diểu không chịu: "Có bản lĩnh thì cô mở chế độ khán giả, trang bị của cô chênh hơn 2000 điểm, lại là hệ thích khách, bị boss chạm vào là chết, cô chưa từng bị thương sao?"
"Đúng vậy."
"Bớt nói nhảm, cô mở chế độ khán giả!"
"Mở thì mở." Khương Thu Tự mở chế độ khán giả cho bạn bè.
Phương Diểu vào chế độ khán giả, như vậy anh có thể đi theo bên cạnh như một camera ẩn thành tinh. Trong quá trình đó, anh còn có thể tự do chuyển đổi sang bất kỳ góc nhìn nào ngoài góc nhìn "rình trộm", thưởng thức thao tác của Khương Thu Tự một cách toàn diện.
Vào phó bản, Khương Thu Tự đã mở chế độ tàng hình, [kiếm vũ sư] của cô chọn cộng toàn bộ điểm vào nhanh nhẹn, phụ tố bộ trang bị chủ yếu là bạo kích, tốc độ di chuyển, cho dù tàng hình làm giảm tốc độ di chuyển, cô vẫn chạy rất nhanh. Nếu không phải góc nhìn của Phương Diểu tự động khóa vào bên cạnh cô, thì chỉ một giây thôi đã mất dấu.
Đây không phải là trò chơi 2D, mà là trò chơi hành động thực tế ảo thuần túy, nếu có thủ đoạn thì có thể trốn thoát hầu hết quái vật nhỏ trong phó bản.
"Mau đến đây, có thích khách!" Phương Diểu kêu ầm lên.
Đáng tiếc, anh chỉ là một cái camera, chỉ có Khương Thu Tự mới có thể nghe thấy.
Khương Thu Tự bị anh ta chọc cười: "Anh cứ kêu đi, kêu đến khản cổ cũng sẽ không có ai đến đâu."
"..." Phương Diểu im lặng, cứ cảm thấy câu nói này nghe có vẻ kỳ lạ.
Rất nhanh, Khương Thu Tự đã tiềm hành đến trước mặt con quái tinh anh đầu tiên cần đánh, đó là quản gia, đánh bại hắn ta mới có thể vào phòng tiệc.
"Ta ngửi thấy hơi thở xa lạ, ra đây đi, con chuột trốn trong bóng tối." Đột nhiên, quản gia lên tiếng, vung gậy đánh về phía Khương Thu Tự.
Tiềm hành vô hiệu!
Khương Thu Tự bình tĩnh né tránh, sau đó nói: "Ma cà rồng không phải cũng trốn trong bóng tối à, chuột còn có thể ra thấy ánh sáng đấy, ai xem thường ai chứ!"
Phương Diểu thậm chí không nhận ra cô đang nói chuyện với mình.
"Người đâu?" Khương Thu Tự hỏi.
"Hả? Cô đang phàn nàn với tôi à?" Phương Diểu nghi ngờ.
Khương Thu Tự lời lẽ hùng hồn: "Anh xem chiến đấu mà không chịu trò chuyện giải khuây với tôi, cần anh có tác dụng gì?"
"Cô còn có thể vừa đánh vừa trò chuyện sao?" Phương Diểu nghi ngờ.
"Tại sao không thể, rất dễ dàng mà." Khương Thu Tự chạy vòng quanh quản gia, như thể cô mới là ma cà rồng nhanh như gió, con dao găm đâm liên tục vào người quản gia.
Mặc dù [kiếm vũ sư] là nghề thích khách nhưng sát thương bùng nổ tức thời rất thấp, lực công kích và sát thương kỹ năng ban đầu thậm chí còn thấp nhất trong tất cả các nghề.
Có khuyết điểm thì chắc chắn sẽ có ưu điểm, [kiếm vũ sư] có tỉ lệ gia tăng liên kích cao nhất trong tất cả các nghề, kỹ năng chính xác liên tiếp, tỉ lệ sát thương gia tăng sẽ không ngừng tăng lên, cao nhất có thể cộng dồn đến 300%. Nhưng mà chỉ cần chịu một chút sát thương, hoặc kỹ năng kết nối chậm một chút, thì tỉ lệ sát thương gia tăng sẽ về 0.
Hiện giờ, [kiếm vũ sư] là nghề khó nhất được người chơi công nhận trên diễn đàn, mỗi người chơi [kiếm vũ sư] có thể khoe tỉ lệ cộng dồn tối đa, thì đều sẽ được tôn thờ.
Trước những con số sát thương càng ngày càng lớn, mấy chục thanh máu của quản gia thực sự không đủ dùng, rất nhanh đã ngã xuống.
"Xem đi." Khương Thu Tự vung con dao găm trong tay, đá vào xác chết, bày tỏ với Phương Diểu rằng "chuyện này rất đơn giản".
"Xem cái gì, đây là boss cuối cùng sao?" Phương Diểu cũng dùng hành động thực tế để bày tỏ, không thấy quan tài thì không đời nào tôi rơi nước mắt!
"Được." Khương Thu Tự lục soát tìm chìa khóa, đi vào phòng tiệc.
Bá tước đã biến mất, những vị khách đến thăm nằm la liệt quanh bàn, trên cổ có vết thương bị răng nanh đâm thủng, không còn máu chảy ra nữa.
Nhưng sau khi Khương Thu Tự đến, những "xác chết" này đã tỉnh lại, trở thành những huyết nô cấp thấp nhất bị chuyển hóa. Lúc thấy người sống xuất hiện, bọn họ đều xông hết về phía cô, không hề có lý trí.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng tiệc đóng lại, chặn đứng đường lui.
"Cẩn thận nhé, thấy cô bị cắn, tôi sẽ đau lòng lắm!" Phương Diểu lại lên tiếng.