Quốc Thiên tiến lại nắm lấy cái đầu trọc lóc của hắn kéo lại tới chiếc xe BMW của mình.
“Giờ tao không muốn nói nhiều. Đền cho tao chiếc xe, chin tỷ.”
Tên trọc hoảng hồn.
“Ấy gia gia, tôi làm gì có tiền cơ chứ. Tiền ăn mỗi ngày còn khó khăn huống hồ là đền một chiếc xe chin tỷ.”
“Mẹ mày, vậy mà còn tông nát xe tao ra oai hả. Mày thích ra oai không.”
Vừa nói Quốc Thiên vừa dơ tay lên tính cho hắn thêm bạt tai.
“Ối, ối, gia gia tôi xin, tôi nói thật mà anh có đánh chết tôi tôi cũng không có tiền mà nôn ra cho anh đâu.”
Quốc Thiên hừ lạnh một tiếng.
“Vậy thì đành phải tới gặp con đi3m kia rồi.”
Nói dứt câu, Quốc Thiên tiến lại dứt con dao phay đang găm lên kính chọc lủng túi khí ở bên trong xe đi.
“Mày còn đứng đó làm mẹ gì nữa thích đứng nhìn không.”
“Dạ, dạ để tôi thưa, gia gia.”
Rồi tên trọc khép nép đi nhặt lại những mảnh vụn như là kí hiệu trước xe rồi vài mảnh linh tinh đem bỏ vào yên sau.
“Mẹ kiếp, bữa sau mày có làm gì thì đợi tao mua bảo hiểm đã nhé. Làm giang hồ cũng có tâm tí chứ. Nghĩ thôi là tao lại muốn dậm mày thêm mấy cái.”
“Dạ, gia gia bớt nóng. Chúng ta đi tôi sẽ chỉ đường cho gia gia ngay và luôn ạ.”
Nói rồi cả hai lên xe rồi rời đi.
Chiếc xe bị nát bấy di chuyển trên thành phố khiến nhiều người ai cũng nhìn vẻ ngạc nhiên. Phía trước bị đâm mạnh nên máy kêu lạch cạch vang cả một con đường.
Đám Ánh Thu đi ngang qua nhìn thấy chiếc xe của Quốc Thiên tanh bành liền quay sang bàn tán.
“Này đó có phải là chiếc xe BMW M8 không.. Ôi mẹ ơi đừng nói đó là chiếc xe của tên anh rể cậu nhá.”
Gia Nhân nheo mắt nhìn theo, sau khi quan sát kĩ thì hắn cười phá lên nói như đang khoe chiến tích.
“Đúng rồi, đúng là chiếc BMW của tên phế vật đó.”
“Đó đúng là quả báo mà. Cho chết.” Cao Phương Ly nở miệng cười dè bỉu.
Gia Nhân hí hửng run đùi.
“Đúng là ngu thì chết chứ bệnh tật gì chết nổi loại này.”
Quốc Ngạo cười lớn.
“Hắn bị quả báo vì dám để cậu gọi hắn bằng bố đó đúng ông trời có mắt mà. Mà cái loại này đúng nghèo thì nghèo mãi mới mua xe thì đã hư xe đúng là phá gia chi tử hèn chi ăn bám nhà Ánh Thu là đúng rồi.”
Ánh Thu run đùi vẻ khoái trá.
“Tớ đã bảo các cậu rồi, tên ngu ấy chỉ biết ăn bám là giỏi thôi. Bám váy chị tớ một năm trời luôn mà. Các cậu thông cảm lâu lâu được gái cho tiền sỉ diện xíu mà giờ bị quả báo. Hắn đúng phá là giỏi may ở nhà tớ còn kiềm được cái tính đó của hắn đấy chứ nếu không chắc là nhà tớ cũng không còn trụ nổi với hắn nữa đâu.”
Cả bọn hí ha hí hửng nhìn chiếc xe BMW của Quốc Thiên lướt rời đi sau đó.
Không lâu sau, chiếc xe BMW của Quốc Thiên đã dừng lại trước một bến cảng cạnh một con song. Tên trọc run rẩy chỉ vào ngôi nhà gỗ phong cách kiểu xưa nằm bên cạnh cảng.
“Thưa gia gia, công chúa Thuỷ đang ở trong đó ạ.”
“Ơ vậy đó hả.”
Nói rồi Quốc Thiên chộp lấy đầu của tên trọc như là chộp đầu của một con cún rồi ném ra ngoài.
Hắn văng ra ngoài từ cửa sổ bằng một cách kì diệu nào đó. Nằm trên đất vẻ còn kinh ngạc.
Quốc Thiên bước ra khỏi xe hiên ngang tiến vào.
“Mau dẫn đường cho tao.”
“Dạ, dạ. Để con dẫn gia gia vào ạ.”
Vừa chưa tới gần cửa thì một đám những tên đàn ông cao to từ đâu chạy vào hồ khởi.
“Mày là ai. Có biết đây là đâu không?”
Quốc Thiên lạnh lùng nói.
“Lầu xanh chứ gì. Kiểu nhà này tao thấy trong phim mãi.”
“Thằng chó này cút mau không thì bảo. Đây là Thuỷ môn trang, mày dám tới đây gây sự bộ muốn chết rồi hả.”
Quốc Thiên chỉ tay vào tên trọc.
“Hắn rủ tao tới đây chơi gái mà.”
“Khốn khiếp chỗ này làm gì có gái cho mày chơi thằng nhãi này.”
“Có con công chúa thuỷ chuyên bốn loại dịch vụ mà. Tao tới rửa bình xăng tí thôi được không.”
Nói tới đây những tên to con trợn tròn mắt.
“Con mẹ nó, mày đúng không muốn sống nữa rồi.”
Rồi liền xông tới.
Tên trọc nhanh miệng chạy lại cản.
“Này đừng có mà đụng vào hắn nếu không chúng ta…”
Véo!!
Tên to con bay nhanh như một viên đạn nhét trong khẩu đại pháo được nổ ra. Bay văng tới trước cửa Thuỷ môn trang.
Tên trọc run rẩy.
“Tao đã bảo rồi mà, gia gia giận lên rồi.”
Quốc Thiên túm đầu tên trọc ném vào ba tên côn đồ đang tính chạy ra yểm trợ.
Cảm giác ném người như là chơi quăng banh bowling quăng một trúng cả ba.
Bốn tên nằm lăn quay ra đất đau đớn rên âm ỉ.
“Cho đỡ ồn ào, thằng trọc lắm lời thật.”
Quốc Thiên hiên ngang tiến vào cất giọng lớn nói.
“Công chúa Thuỷ bốn dịch vụ, mau ra xúc bình cho bố này.”
Cả đám khác lại nhào lại lớn tiếng hét.
“Mày nói ai làm dịch vụ xúc bình hả thằng chó này, dám xúc phạm công chúa hả.”
Uỳnh!!
Cả đám vừa bước ra thì cũng văng như là chim. Kẻ thì bay văng lên vỡ chiếc bàn, tên thì dính lên tường nhà, còn lại thì nằm la liệt rên ư ử.
“Công chúa Thuỷ, mau ra đây chăm sóc dịch vụ cho tôi nào. Lâu rồi chưa xúc đây này.”
Tiếng của Quốc Thiên vang vọng trong căn nhà gỗ, như tiếng sấm đinh tai nhức óc.
“Mau ra đây, mời khách tới mà không ra đón tiếp là tôi đánh giá một sao vì dịch vụ kém đó.”
Cộp! Cộp! Cộp.
Quốc Thiên dừng lại nghe tiếng giày cao gót đang va vào gỗ từ trên tầng.
Tiếng chạm vào bậc thang đang đi xuống, Quốc Thiên chăm chú nhìn vào hướng đó.
“Cái gì thế này.”
Quốc Thiên hơi đơ mắt nhìn sang.
Một cô gái mặc trên mình một chiếc sườn xám và giày cao gót đỏ rực đang bước xuống từng bước một.
Mái tóc đen được tạo kiểu thành hai búi tóc ở hai bên tai, đuôi tóc nhẹ nhàng đung đưa. Toàn thân toả ra một sự quyến rũ ướt át mà khó người đàn ông nào nhìn vào mà không thèm muốn, ý nhị tao nhã, đôi mắt long lanh động lòng người.
Quốc Thiên nhìn đôi chân thon gọn đó hơi đơ, bụng thầm nghĩ.
“Cái quái gì thế này ở cái nơi bến cảng này cũng cất giấu một viên ngọc quý, một mỹ nữ bước ra như từ trong tranh vậy.”
Cô ta khẽ nói.
“Anh vừa gọi tôi là gì nhỉ?”
Nói rồi cô ta tiến lại hướng trước mặt Quốc Thiên. Dáng người cô ta cao gầy, lại mang thêm giày cao gót nên cô ta chỉ thấp hơn Quốc Thiên một khoảng vài centimet.
Quốc Thiên đưa đôi mắt nhìn theo bóng hồng.
“Hoá ra cô ra công chúa Thuỷ của lũ ô hợp này.”
Cô ta cười vẻ như ngượng ngụng.
“Đúng rồi, tôi là công chúa Thuỷ người sẽ phục vụ anh đây. Chắc lâu lắm rồi anh chưa xúc bình vậy thì để tôi giúp anh nếu anh thằng được tôi thì tôi là của anh đêm nay.”
Dứt lời sát khí tỏa ra xung quanh, luồng sát khí mạnh tới nổi Quốc Thiên cũng cảm thấy được.
“Lượng sát khí này, cô gái này thật ra là gì cơ chứ.”