Chương 11: Tung tích của Sở Tiểu Kiều (2)
Nếu thuận lợi thi tốt nghiệp cấp 3, hiện tại có lẽ cô bé ấy đang học đại học.
Nhưng một thời gian dài sống trong cung đấu, nàng đã quên mất số điện thoại của con gái mình.
Vậy nên để tìm được con gái của Lý Tố Tố, Lục Vân phải cầu cứu sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Điện thoại nhanh chóng được nhận, đầu bên kia truyền tới một giọng nói đầy mệt mỏi.
“Alo, ai thế, mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho ta?”
“Mới sáng sớm? Đờ mờ giữa trưa rồi đấy.”
“Ơ, hóa ra là Lục đại thiếu à? Ngại quá, tối hôm qua thức nghịch máy tính quá muộn, ban ngày ban măt Lục đại thiếu gọi điện thoại cho ta là có gì muốn chỉ giáo à?”
“Đừng vòng vo, vào việc chính đi, ngươi bảo bố tìm giúp ta một người, ta đang rất gấp.”
“Rất gấp?”
Nghe Lục Vân nói vậy, đầu bên kia điện thoại truyền ra tỏ vẻ ngạc nhiên: “Dù ta và ông ấy đã mâu thuẫn với nhau lâu rồi nhưng việc của ngươi cũng là việc của ta, nói đi, ngươi muốn tìm ai?”
Lục Vân không rảnh tán phét cùng đối phương.
“Ta gửi thông tin cho ngươi, sau khoảng thời gian này hết bận ta sẽ mời ngươi đi ăn.”
“OK!!”
Thấy đối phương đồng ý, Lục Vân thôi than thở. Hắn cúp điện thoại gửi thông tin về Sở Tiểu Kiều qua tin nhắn cho đối phương.
Đầu bên kia điện thoại là một tráng hán có nước da ngăm đen, người nọ cũng là bạn nối khố kiêm đồng đảo với Lục Vân!
Tên hắn là Tào Cận!
Bình thường dù người này không đáng tin chút nào, cũng thường xuyên trầm mê trong game online nhưng hắn lại có một người bố làm cảnh sát.
Lục Vân đã lấy được địa chỉ nhà Sở Tiểu Kiều từ tay Lý Tố Tố, giờ lại có người chính phủ ra tay, muốn biết cuộc sống hiện giờ của Sở Tiểu Kiều hẳn cũng không có gì quá khó khăn.
Gửi tin nhắn xong Lục Vân cũng không đứng ngây người tại chỗ nữa. Nhìn quần áo nhỏ đi một cỡ trên người mình, hắn quyết định đi thay quần áo mới.
Trước kia vì Ngô Thanh Nhã hắn đã tiết kiệm cả ăn lẫn mặc.
Dù không đến nỗi ăn bánh bao với dưa muối chua nhưng cũng có nhiều món hắn rất thích nhưng không nỡ mua.
Giờ hai nghìn vạn tệ đã tới đây, không lãng phí một chút sao xứng với cái danh nhà giàu mới nổi của hắn?
Tháng mười hai, thời tiết miền Nam luôn ẩm ướt và lạnh lẽo. Nhưng ẩm ướt và lạnh lẽo đến mấy cũng không bằng sự khắc nghiệt ở miền Bắc.
Mặc một cái áo giữ nhiệt thêm một cái áo lót lông là đủ rồi.
…
Một giờ sau.
Lục Vân bước ra từ cửa hàng áo khoác Bosideng với diện mạo mới rực rỡ hơn hẳn.
Tay hắn cầm bốn năm cái túi đồ, một túi là cách điều chế và dược liệu chữa bệnh bạch càu, mấy túi khác là quần áo cũ.
Về căn phòng thuê, hắn vứt toàn bộ quần áo cũ vào phòng mình sau đó cầm điện thoại lên bắt đầu nạp tiền, dùng hơn năm trăm đồng đặt một phòng khách sạn khác.
Lục Vân vứt đúng một cái túi trên tay lên giường rồi đi tới trước gương.
Lục Vân trong gương có diện mạo cương nghị, dáng người cao thẳng.
Phối hợp với chiếc áo khoác sẫm màu và quần jean, cộng thêm đôi giày thể thao trắng khiến hắn trông rất năng động.
“Hồi trước đọc tiểu thuyết đô thị hay có tình tiết nhân vật chính phất nhanh gặp lại mấy người thân và bạn bè từng coi thường mình, sao đến lân hắn giờ này rồi vẫn chưa thấy gì??”
Lục Vân nhủ thầm trong lòng, mặt khó nén nổi nỗi thất vọng.
Ngày xưa gia đình hắn có mở công ty, tuy không giàu có gì nhưng cũng có nhà có xe có tiền tiết kiệm.
Năm năm trước khi công ty của bố hắn phá sản, mọi thứ đã phải bắt đầu lại từ đầu.
Vậy nên hắn rất mong gặp lại những người bạn tốt từng bỏ đá xuống giếng với hắn.
Cơ mà thực tế lại rất tàn khốc.
Giữa biển người vô định, muốn gặp lại con chó mình từng quen cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Ting ting!
Thông báo tin nhắn Wechat.
Lục Vân lấy điện thoại di động ra nhìn, là tin nhắn của Tào Cận.
“May mà độ tín nhiệm của ngươi với ba ta đủ cao đấy, không thì ba ta cũng không điều tra giúp ta đâu.”
“Tra được gì rồi?”
“Đúng là có một người tên Sở Tiểu Kiều sống ở địa chỉ ngươi gửi. Có điều trước kia hộ khẩu nhà này có hai người, ba năm trước mẹ của Sở Tiểu Kiều là Lý Tố Tố đã qua đời vì tai nạn giao thông, bây giờ chỉ còn một mình Sở Tiểu Kiều.”
“Còn gì nữa không?”
Ting ting.
Đối phương gửi tới một tin nhắn dài.
“Tài xế xe tải năm đó tông trúng Lý Tố Tố vẫn chưa bị kết tội. Đây là số điện thoại và địa chỉ trường học Sở Tiểu Kiều ghi lại ở sở cảnh sát.”
Thấy số điện thoại của Sở Tiểu Kiều, Lục Vân không có phản ứng gì quá lớn.
Nhưng thấy tên trường học của Sở Tiểu Kiều, Lục Vân không khỏi híp mắt.
“Đại học Dung Thành? Má nó đây không phải trường đại học của Ngô Thanh Nhã à?’
Lục Vân thật sự có tình cảm với Ngô Thanh Nhã.