Chương 15: Bà ấy là mẹ ngươi? (1)
Sở Tiểu Kiều mở phong thư ra nhìn thử.
Quả nhiên, có hai xấp tiền dày nằm trong trong, khoảng hai chục nghìn tệ.
“Ngươi chắc chắn mẹ ta bảo ngươi đưa cái này cho ta?”
Sở Tiểu Kiều vẫn có phần nghi ngờ.
Mẹ cô ấy đã chết nhiều năm, sao có thể bảo người khác đưa tiền cho cô ấy?
Hơn nữa còn nhờ một người đàn ông xa lạ??
Cứ coi như là lúc còn sống mẹ cô đã dặn dò đi, nhưng ít nhất mẹ cũng sẽ bàn giao cho luật sư hay đưa cho người mẹ quen chứ, sao mẹ lại để một nam sinh chưa từng gặp mặt đưa cho cô?
Sau khi đã xác nhận thân phận của đối phương, Lục Vân làm như không thấy sự hoài nghi của Sở Tiểu Kiều.
“Chính xác 100%”
“Sao có thể?”
“Bây giờ ta biết ngươi có rất nhiều câu hỏi, nhưng sự thật chính là vậy. Nếu ngươi muốn biết nguyên nhân cụ thể chúng ta có thể tìm chỗ để trò chuyện riêng tư một lúc.”
Thấy hắn nói như vậy, đôi lông mày thanh tú của Sở Tiểu Kiều nhíu lại.
Cô biết mình rất đẹp.
Từ nhỏ đến lớn nam sinh muốn hẹn hò cô nhiều không đếm xểu, lý do mấy nam sinh đó bịa ra đều rất điên rồ.
Nhưng những nam sinh đó dù có quá đáng đến mấy cũng sẽ không mượn cớ mẹ cô qua đời để được hẹn hò với cô.
Tại sao kẻ trước mặt lại vin vào lý do này để hẹn cô?
Điều này khiến tâm trạng tốt đẹp của cô lập tức rơi xuống đáy vực.
Lúc nhận được lời mời trên diễn đàn trường cô còn tưởng đây chỉ là một kẻ si tình nào đó, không ngờ hắn lại là người như vậy?
“Hahaha, tiểu tử, ngươi nghĩ vớ vẩn quá rồi đấy?”
Không chờ Sở Tiểu Kiều mở miệng từ chối, Lý Chí Hào đã lên tiếng giễu cợt trước.
“Mỗi hai chục nghìn tệ đã đòi hẹn hò với hoa khôi trường?”
Nghe vậy, Ngô Thanh Nhã cũng phụ họa theo: “Đúng, hai chục nghìn tệ đối với Lục Vân ngươi là rất nhiều, nhưng đối với người ta thì chỉ là đồ bỏ thôi!”
“Vả lại… Rõ ràng trước kia ngươi có nói ngươi đã đưa phần lớn tiền chạy ship kiếm được cho ta, chỉ chừa lại một ít tiền sinh hoạt thôi cơ mà? Ngươi lấy hai chục nghìn tệ này từ đâu ra?”
“Cục cưng, hình như hắn không yêu ngươi nhiều như ngươi nghĩ?”
“Ta cũng thấy vậy, phí công hồi trước ta còn áy náy lâu như thế, giờ lại… Đúng là không cần thiết mà.”
Lý Chí Hào và Ngô Thanh Nhã kẻ xướng người họa, như thể lời họ nói mới là danh chính ngôn thuận.
Lục Vân mặc kệ đôi cẩu nam nữ kia, hắn chỉ thấy buồn cười mà nhìn Sở Tiểu Kiều.
“Ngươi cảm thấy ta đang viện cớ để được hẹn hò với ngươi?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Mẹ ngươi tên Lý Tố Tố, sinh ngày 9 tháng 9 năm 1981 đúng không?”
“Ngươi… Tại sao ngươi biết?”
Lục Vân vừa dứt lời, mấy người đứng xung quanh lập tức đơ ra.
Sở Tiểu Kiều đứng sững sờ ngay tại chỗ.
Người này... Chuyện gì thế? Hắn không chỉ biết tên mẹ cô mà còn biết ngày tháng năm sinh của bà nữa?
“Đờ mờ, thật hay giả vậy?”
“Tên này liều mạng vậy luôn?”
“Để theo đuổi Sở Tiểu Kiều mà hắn tốn công phết nhỉ?”
Đừng nói Lý Chí Hào hay Ngô Thanh Nhã, đến cả hai người bạn cùng phòng của Sở Tiểu Kiều thấy nét mặt của Sở Tiểu Kiều thay đổi cũng ngạc nhiên.
Các cô ấy ở cùng phòng với Sở Tiểu Kiều lâu như vậy còn không biết tên mẹ Sở Tiểu Kiều, cái tên Lục Vân này… Lố quá rồi.
Lục Vân không trả lời Sở Tiểu Kiều, hắn nhìn tiệm trà sữa ở phía xa xa.
“Ta đến tiệm trà sữa đó chờ ngươi mười phút.”
Nói xong câu này, Lục Vân đi thẳng tới tiệm trà sữa.
Trong miệng Lý Tố Tố, Sở Tiểu Kiều là một cô gái ngoan ngoãn giỏi giang.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, không có mẹ bảo vệ cô ấy đã biến thành dáng vẻ gì thì không ai biết.
Hút thuốc, uống rượu, nhuộm tóc, xăm mình, phá thai??
Vậy nên… Nếu Lục Vân muốn biết tình hình hiện tại của Sở Tiểu Kiều, hắn phải nhận được sự tín nhiệm của cô trước đã.
…
“Tiểu Kiều…”
“Các ngươi đứng đây chờ ta một lúc.”
Cổng trường.
Không do dự hai phút, Sở Tiểu Kiều nhấc chân đuổi theo Lục Vân.
Dù Lục Vân kiếm cái cớ hẹn gặp cô rất khó hiểu nhưng hành động vừa rồi của hắn đã khiến cô thấy có gì đó khác lạ.
Huống hồ chỉ là uống ly trà sữa thôi mà, cũng không phải việc gì lớn.
Hiện tại đã quá giờ cơm trưa nên số người trong tiệm trà sữa không quá nhiều, vả lại phần lớn học sinh đều chọn bỏ túi mang về nên trong tiệm có vài cái bàn trống.
Sở Tiểu Kiều vừa xuất hiện đã hấp dẫn được sự chú ý của rất nhiều nam sinh.
Tiếc là mắt Sở Tiểu Kiều vẫn luôn nhìn thẳng, cô đi tới ngồi xuống đối diện Lục Vân.
“Muốn uống gì không? Ta mời ngươi.”
“Không cần, ta đã gọi rồi.”
Lục Vân vừa dứt lời, giọng nhân viên phục vụ vang lên.
“Anh đẹp trai, nước dừa và nước chanh của ngươi đây.”
“Đây, của ngươi.”
Lục Vân nhận nước, hắn đẩy cốc nước dừa tới trước mặt Sở Tiểu Kiều.
Thấy vậy, Sở Tiểu Kiều lại được phen ngạc nhiên.
“Tại sao ngươi biết ta thích uống nước dừa?”
“Mẹ ngươi nói cho ta.”
“Mẹ ta?”
“Ừ!”
Lục Vân gật đầu một cái, hắn cắm ống hút vào cốc nước chanh rồi nhìn xung quanh nhỏ giọng hỏi Sở Tiểu Kiều một câu.