Chương 13: Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Phiên bản 13132 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dung Dung chỉ lắc đầu, “Không cần làm phiền cô.”

Trông cô khá mệt mỏi, mặt xanh xao, trong mắt người khác lại như bị đả kích vì mất ví tiền, nói cái gì cũng nghe không lọt tai.

Thỏ Thỏ Đường khẽ thở dài, bước ra khỏi thang máy ôm cô một cái.

Hai tay vỗ nhẹ vào lưng Dung Dung, giọng điệu tràn ngập sự quan tâm, “Nhiều dịch vụ giải trí trong khách sạn đều không tính vào tiền thuê phòng. Cô vừa mới làm mất ví tiền, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô không tốt, nhưng vẫn nên xài tiết kiệm chút sẽ tốt hơn, cô thấy sao?”

“Đại Dung Dung, lúc cần giúp đỡ thì tốt hơn hết nên dẹp bỏ lòng tự trọng.” Xuyên Nam bên cạnh cau mày, cũng khuyên nhủ cô.

Một giọng nam duy nhất trong hội chị em cũng lên tiếng, “Chúng tôi sẽ không nói ra đâu. Cô yên tâm đi, lúc này đừng sĩ diện nữa.”

Người nói chuyện là Hoắc Thanh Thuần, một trong số ít nam blogger làm đẹp trên Bilibili, xu hướng tình dục lạc lối.

Dung Dung dở khóc dở cười, “Thật sự không cần, bây giờ tôi muốn về phòng tắm rửa.”

Bộ dạng của Thỏ Thỏ Đường giống như lòng tốt không được chấp nhận, giọng điệu mất mát, “Thôi được rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ đến The MixC mua sắm, có cần đợi cô không?”

“Tôi vừa về từ đó.” Dung Dung giơ cánh tay lên, đưa túi giấy trong tay cho cô ta xem.

Xuyên Nam che miệng bật cười, “Đại Dung Dung, ví tiền của cô bị mất mà còn có thể kiên quyết mua Pola cơ đấy.”

“Làm sao cô ấy có thể sửa thói quen tiêu xài ngay lập tức được?” Thỏ Thỏ Đường liếc nhìn quở trách Xuyên Nam, sau đó dịu dàng an ủi cô: “Cần tôi giúp thì cứ nói bất cứ lúc nào.”

“Tạm thời không cần.” Dung Dung cũng không muốn phí thời gian nói nhiều với bọn họ, chỉ vào thang máy và nói: “Vậy tôi lên lầu trước đây.”

Thỏ Thỏ Đường khẽ thở dài, không ép buộc cô nữa, “Ừ, cô đi đi. Nhưng hình như tôi thấy Em gái lương tâm vẫn chưa tới, nếu cô ở một mình buồn chán cứ nhắn tin cho tôi.”

“Thỏ Thỏ, người ta đã từ chối cậu hai lần rồi, cậu đừng nhiệt tình với loại người mặt lạnh nữa.”

“Đúng đó. Nếu Đại Dung Dung muốn ở một mình, cứ để cô ta ở một mình đi.”

Bọn họ nhường đường cho Dung Dung.

Đến khi cửa thang máy đóng lại, Xuyên Nam mới thốt ra câu châm biếm: “Nhếch nhác như vậy mà còn muốn giữ hình tượng lạnh lùng, đúng là quỳ lạy.”

Thỏ Thỏ Đường cau mày, giải thích giúp cô ấy: “Cô ấy không thân với chúng ta, ít nói cũng rất bình thường.”

“Cậu đối xử với cô ta quá tốt. Suốt ngày fan cô ta nói xấu dưới bình luận của cậu, cậu còn giúp xóa bỏ những bình luận nói xấu đó nữa. Thỏ Thỏ, mình nói này, cậu hơi thánh mẫu quá đấy.” Xuyên Nam cố tình nói lớn tiếng về phía thang máy, giống như để Đại Dung Dung nghe thấy, “Chẳng phải trước đây cô ta nói không tham dự sự kiện sao? Bây giờ há chẳng phải tự vả mặt mình? Theo mình nghĩ, chẳng qua cô ta không muốn thấy lượng fan của cậu dần dần vượt mặt cô ta, lần này cô ta mới đến đây nhận diện khuôn mặt và muốn lên hot search nữa, chứ chẳng muốn làm bạn với chúng ta vì thể diện đâu. Dù gì hình tượng thảo mai trước đây tốt lắm mà, ở giữa luôn có vách ngăn với các blogger ký hợp đồng với công ty chúng ta, cứ kiêu ngạo đến cùng đi.”

Hoắc Thanh Thuần đảo mắt, giọng nói sắc bén, “Cô ta không che đậy sự thật kỹ càng được đâu. Ngày nào cũng lăng xê một số hàng hiệu, thỉnh thoảng lăng xê một số món bình dân. Fan đều than trời khóc đất, nói rằng cuối cùng Đại Dung Dung đã xuống trần gian. Ai cũng đoán cô ta là hotgirl trắng-giàu-đẹp kín tiếng, sự thật thì chẳng ai biết được.”

“Hotgirl trắng-giàu-đẹp mặc đồ thể thao cùng kiểu dáng với Cúc Tịnh Y đi mua Pola? Không biết cửa hàng Taobao nào tìm nhà máy làm cơ đấy. Đừng nói ra làm tôi cười chết mất.”

“Haiz, nói không chừng thật sự là Chloe, đừng kết luận quá sớm.”

“Tôi từng mua rồi, chắc chắn là hàng nhái.”

“Mua Pola cái gì. Nói không chừng đồ trong túi đều là hàng thử từ nhân viên bán hàng đấy.”

“Ha ha, vậy sao cô ta không xin thêm từ nhiều cửa hàng nhỉ?”

“Xấu hổ ấy mà. Nếu không bị chúng ta nắm thóp, có lẽ cô ta còn tưởng chúng ta thực sự tin cô ta đi mua Pola đấy.”

Đám người càng nói càng vui sướng, giọng điệu từ nghi ngờ dần dần trở thành cười nhạo.

Xuyên tạc sau lưng, càng suy đoán vớ vẩn, càng bàn tán hăng say.

Chỉ có Thỏ Thỏ Đường vẫn im lặng, chỉ cười nhạt nghe các cô ấy nói chuyện.

“Thỏ Thỏ, cậu thật là tốt tính. Nếu là bọn mình, bọn mình chẳng thèm bận tâm đến ví tiền của cô ta bị mất, không thể tiêu xài trong khách sạn này đâu.” Xuyên Nam đau lòng vỗ lưng Thỏ Thỏ Đường, khuyên nhủ cô: “Đợi đến ngày hình tượng của cô ta sụp đổ sẽ rất thú vị. Để xem Em gái lương tâm có còn đi theo bợ đít cô ta không.”

“Mình cảm thấy Đại Dung Dung rất có khí chất, điểm này không thể giả vờ được.” Thỏ Thỏ Đường mím môi, cười ngượng ngùng, “Khác hẳn với mình, xuất thân thấp kém, khí chất và học vấn đều không thể sánh bằng cô ấy. Vì vậy mình cảm thấy cô ấy chắc là hotgirl trắng-giàu-đẹp thật sự.”

Xuyên Nam lên giọng: “Ai nói? Mình cảm thấy cậu chính là hotgirl trắng-giàu-đẹp đó. Xuất thân có là gì? Trước đây không lâu cậu đã mua xe đó. Cô ta khinh thường cậu lắm mà, sao không đăng một video mua xe đáp trả cậu đi? Lần này cậu nói sẽ tham dự lễ hội mùa thu, vừa mới đăng video là cô ta cũng nói tham dự, rõ ràng cô ta ghen tị với cậu đó thôi.”

Thỏ Thỏ Đường dở khóc dở cười, “Cậu quá đề cao mình rồi đó.”

Những người khác đều phủ nhận, “Làm gì có. Chúng tôi cũng đồng ý với Xuyên Nam.”

Đám người cười nói đi ra khỏi khách sạn.

Lúc này Dung Dung đang ngâm mình thư giãn, đợi chuyên viên làm đẹp lên chăm sóc toàn thân cho cô.

Căn phòng được trang bị loa bluetooth, kết nối điện thoại để bật nhạc, nhạc cổ điển như dòng nước chảy ra.

Khách sạn này có rất nhiều dịch vụ riêng. Ngoài các dịch vụ miễn phí như tập gym, bơi lội, các mục còn lại đều được tính phí nâng cấp dần theo cấp độ dịch vụ. Quả thật Dung Dung lười ra ngoài, vì vậy đã gọi dịch vụ tận nơi.

Đĩa dưa hấu cá mập* lớn mà cô gọi trước đó đã được đưa tới, lúc này được đặt bên cạnh bồn tắm. Thâm Quyến nằm ở phía Nam, dù là mùa thu vẫn có thể ăn nhiều loại trái cây mùa hè.

*Dưa hấu cá mập: xem hình minh họa

Bỏ miếng dưa hấu ngọt mát còn lẫn chút đá vào miệng, cắn một cái, nước dưa hấu trong veo lập tức trào ra, tràn ngập trong miệng, vừa lạnh vừa ngọt. Nước chảy từ đầu lưỡi xuống cổ họng, tất cả dây thần kinh đều tràn ngập hương vị mát lạnh ngay tức khắc.

Dung Dung dựa vào bồn tắm, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Vừa tắm vừa ăn dưa hấu, đúng là thiên đường trên mây.

Lúc chuyên viên làm đẹp tới, Dung Dung đang mơ màng ngâm mình trong bể sục.

Cô mặc áo choàng tắm ra mở cửa cho chuyên viên làm đẹp. Người đó lịch sự tự giới thiệu mình, sau đó xác nhận lại Dung Dung đã gọi dịch vụ làm đẹp riêng rồi dẫn hai trợ lý vào.

“Không biết bình thường chị quen dùng sản phẩm dưỡng da của thương hiệu nào?”

Dung Dung nhìn chiếc hộp lớn trong tay trợ lý, trả lời thẳng: “Tôi dùng rất nhiều loại, tôi không dị ứng với thành phần nào cả.”

Chuyên viên làm đẹp lại hỏi thêm vài câu, sau khi Dung Dung trả lời từng câu mới nằm xuống để được chăm sóc.

“Em có thể cho chị dùng sữa dưỡng thể L’Occitane này được không?”

Thân chai màu hồng được in nổi, chưa mở ra nhưng dường như đã ngửi thấy mùi hoa anh đào thơm ngát.

Cô nằm dài, bên cạnh là các sản phẩm chăm sóc da cùng một màu.

Dung Dung chỉ có mỗi khuôn mặt, cho dù cô là blogger làm đẹp chuyên nghiệp cũng không thể nào mua tất cả những thứ này cùng một lúc.

Kỹ thuật của chuyên viên làm đẹp êm nhẹ, sức lực vừa phải. Dung Dung nhắm mắt lại, có cảm giác mình sắp ngủ thiếp đi theo tiếng nhạc.

“Bây giờ em sẽ đắp mặt nạ tinh chất Lamer cho chị để dưỡng ẩm da, giúp da căng bóng và săn chắc hơn.”

Chiếc cọ mềm mại lướt nhẹ trên mặt cô, chuyên viên làm đẹp giới thiệu nhỏ nhẹ từng loại sản phẩm sử dụng. Dung Dung thoải mái đến nỗi chân tóc đều tê dại.

Không biết qua bao lâu, tiếng nhạc du dương trong loa bluetooth bỗng biến thành tiếng nhạc chuông riêng trong điện thoại. Dung Dung tỉnh giấc, suýt nữa ngồi bật dậy.

Trợ lý cầm điện thoại qua giúp cô.

Dung Dung nhìn tên người gọi, miễn cưỡng bắt máy.

“Chó Dung! Sao mày không có ở trong phòng? Mày thực sự ủ rũ vì bị mất ví tiền hả?”

Dung Dung không hiểu, “Ủ rũ?”

“Đúng vậy. Trên đường đến khách sạn, tao thấy Thỏ Thỏ Đường đang livestream nên nhấp vào xem thử. Kết quả là cô ta nói mày bị mất ví tiền, tâm trạng sa sút, sau đó nói chi phí ở Kapok đắt đỏ, lo lắng mày không đủ tiền.” Chó Lương hơi sốt ruột, “Ví tiền của mày thật sự bị mất à? Tìm được chưa? Báo cảnh sát chưa?”

Một loạt câu hỏi được đặt ra cho Dung Dung.

Nể tình cô ấy lo lắng cho mình, thôi thì tha thứ cho cô ấy vậy.

Chó Lương cũng không mong đợi cô sẽ trả lời đã tự nói: “Nhưng dù gì bây giờ đều thanh toán bằng điện thoại, chắc mày cũng không đến mức không dùng nổi một dịch vụ khách sạn nào đâu.”

Dung Dung mỉm cười, “Cô ta cảm thấy tao không dùng nổi.”

Chó Lương giễu cợt, hỏi cô: “Vậy bây giờ mày đang ở đâu?”

“Tao đổi phòng rồi. Phòng nhìn ra biển trên tầng 20, mày qua đây đi.”  

“… Tao biết ngay mà, uổng công lo lắng cho mày.”

Sau khi cúp máy, Dung Dung không bỏ điện thoại xuống, tò mò mở Bilibili lên, nhấp vào video livestream của Thỏ Thỏ Đường.

Hội cô ta đang đi mua sắm ở The MixC, cười nói vui vẻ, mưa bình luận đều là tâng bốc quá lố.

Dung Dung đã xem hai phút, thấy Thỏ Thỏ Đường không nhắc tới mình nên tắt đi.

Lúc chó Lương lên đây thì thấy một hàng Nhân Dân Tệ và Dung Dung đang tận hưởng dịch vụ Nhân Dân Tệ.

Cô chửi mắng, úp mặt vào tường vẽ vòng tròn, “Mình biết ngay phú bà này sẽ không cam lòng bạc đãi bản thân.”

Dung Dung nhắm mắt ậm ừ, “Mày sao vậy?”

“Không có gì, tao đi xem thử cảnh biển.” Chó Lương đi tới trước cửa sổ sát đất, dựa vào tấm kính hét lớn: “Đẹp quá đi!”

Từ đây nhìn ra ngoài, những ánh đèn neon đủ màu chiếu sáng cả vịnh Thâm Quyến, tạo ra một thế giới nước sầm uất.

“Lát nữa đến nhà hàng trên tầng 21 ăn gì không? Ngay trên tầng chúng ta.” Chó Lương ngồi xổm cạnh Dung Dung, vừa quan sát sắc mặt cô vừa hỏi.

“Không ăn đâu, ngày mốt diễn ra sự kiện mặc cái đầm đó sẽ rất xấu.”

“Đầm gì?”

Dung Dung chỉ vào vali của mình, “Cái tao mới mua trong vali, định mặc vào hôm sự kiện.”

Chó Lương đi đến, mở vali ra.

Cô giơ chiếc đầm đó lên, “Cái đệch, đây là đầm tiên nữ mà.”

Dung Dung cười hài lòng, “Đợi rất lâu mới lấy được.”

Hai người tán gẫu vài câu, điện thoại của Dung Dung lại vang lên.

Đó là tin nhắn thoại từ Thỏ Thỏ Đường. Trước khi tổ chức sự kiện, ban tổ chức đã thêm tất cả blogger vào một nhóm WeChat.

“Dung Dung, bây giờ cô đang ở đâu vậy? Chúng tôi đến thăm cô được không?”

Dung Dung cau mày, “Thăm tôi?”

“Ừ, sợ tâm trạng của cô sa sút. Tôi còn có lòng mua trà sữa và bánh ngọt cho cô nữa. Bây giờ cô đang ở đâu vậy? Có ở trong phòng không?” Thỏ Thỏ Đường ngừng lại, hơi dè đặt, “Hay là đang ở chỗ khác?”

Dung Dung nhếch môi nhìn chó Lương. Chó Lương nhanh chóng lấy điện thoại ra nhấp vào livestream, tắt tiếng đưa cho cô xem.

Thỏ Thỏ Đường vừa livestream mình gọi điện bằng một điện thoại, vừa dùng điện thoại khác gọi cho cô.

Dung Dung: “…”

Cô muốn từ chối thẳng, chó Lương đảo mắt hai vòng, giật lấy điện thoại của cô, giả vờ nói uể oải: “Tôi là Em gái lương tâm, bây giờ Dung Dung đang trong phòng khách sạn đấy. À, các cô muốn qua à? Được, đến đây đi. Tôi sẽ gửi số phòng cho cô.”

Sau khi cúp máy, Thỏ Thỏ Đường nói trong livestream: “Giọng của cô ấy rất tệ, hy vọng trà sữa và bánh ngọt của mình có thể an ủi cô ấy.”

Nói xong lại cười, “Lúc gặp Dung Dung, mọi người không được cười cợt cô ấy đấy. Không phải lúc nào blogger làm đẹp cũng luôn giữ được vẻ xinh đẹp đâu.”

Mưa bình luận đều là “Thỏ Thỏ của tôi tốt bụng và hiền lành”, “Kiếp trước Đại Dung Dung cứu vớt dãi ngân hà mới được làm bạn với một người như vậy”, “Thỏ Thỏ là tiên nữ lương thiện”.

Dung Dung cau mày, đúng là cạn lời.

Chó Lương hỏi chuyên viên làm đẹp: “Các cô có thể trang điểm không?”

Chuyên viên làm đẹp cười nói: “Tất nhiên là được.”

“Chó Dung, tao ra lệnh cho mày mặc đầm tiên nữ đó.” Chó Lương phát ra tiếng cười quỷ dị, “Để tất cả mọi người xem thử cái gọi là tiên nữ xinh đẹp từ đầu đến chân.”

Nửa tiếng sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Xuyên Nam khó hiểu, “Mình nhớ tầng 20 đều là phòng cao cấp mà. Sao cô ta có thể ở đây?”

Lúc này cửa phòng được mở ra.

Ống kính của Thỏ Thỏ Đường hướng về phía cửa phòng, mưa bình luận nổ tung trong chớp mắt.

【Cái đệch??????】

【Woa!!!!!!】

【Aaaaaaaaaa, tim mị xốn xang.】

【Nhan sắc quá mức cho phép.】

【Không phải fan, Đại Dung Dung đẹp quá đi.】

【Tiên nữ thực sự tồn tại trên thế giới này, tôi đã xác định.】

Dung Dung đi ra mở cửa trong bộ váy Dior.

Thiết kế áo ống và chân váy voan mỏng lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài và xương quai xanh xinh đẹp. Màu hồng nude nhẹ nhàng làm tôn lên làn da trắng mịn. Mái tóc đen được búi lên, chỉ có vài sợi tóc lưa thưa buông lơi trên vai.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, đánh phấn Nars Orgasm vào gò má, làm toát lên một màu vàng nhạt tinh tế khi đung đưa theo ánh đèn.

Vẻ mặt của mọi người đứng ngoài cửa đều sượng trân. May mà Thỏ Thỏ Đường là người có khả năng khống chế cực mạnh, nụ cười trên mặt bỗng chốc biến mất tăm.

Chẳng phải bị mất ví tiền sao? Nhìn qua càng giống như nhặt được một số tiền lớn cơ.

Bạn đang đọc Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!