*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Dung Dung khẳng định vừa rồi mình không bị hoa mắt.
Có vẻ thấy Dung Dung vẫn không phản ứng, người đàn ông nhẹ nhàng cầm một lọn tóc dài của cô lên, lười biếng và chậm rãi lên tiếng lần nữa: “Không dám nhìn anh à?”
Cô vươn tay kéo tóc của mình về, xoay người ngẩng đầu nhìn anh ta, cáu gắt hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Chạy trời không khỏi nắng, không ngờ Từ Bắc Dã lại tìm được nhà cô.
Sau khi thi đại học rồi đi du học, mỗi lần về nước nghỉ lễ, nếu trốn được cô sẽ trốn. Năm nay sau khi tốt nghiệp về nước, cô được biết Từ Bắc Dã đã bay đến Úc học cao học vào năm cô đi du học, chắc là sẵn tiện học luôn tiến sĩ, phải mất 5 – 6 năm mới trở về. Cô thở phào nhẹ nhõm, thành phố không có Từ Bắc Dã, bầu không khí luôn trong lành.
Đáng tiếc bây giờ bầu không khí lại bắt đầu ô nhiễm rồi.
Đôi mắt hẹp dài dưới cặp kính của người đàn ông hơi nheo lại, nhếch môi cười lưu manh, cúi người nhìn thẳng vào Dung Dung, từ tốn nói: “Vài năm không gặp, lá gan của em to rồi nhỉ, nói chuyện với anh trai như vậy à?”
Dung Dung lườm anh ta với đôi mắt hạnh nhân, tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Anh không phải là anh trai của tôi.”
Người đàn ông bật cười, đứng thẳng người, nói sảng khoái: “Vậy hồi nhỏ đứa nào luôn đi theo anh, cứ một tiếng anh Tiểu Bắc, hai tiếng anh Tiểu Bắc? Mỗi ngày gọi anh trai còn chăm chỉ hơn là gọi chị em.”
Không nhắc tới Dung Thanh Từ thì thôi. Nhắc tới chị ấy, Dung Dung liền xù lông nhím theo bản năng, “Anh đừng nhắc tới chị ấy.”
Từ Bắc Dã nhướng mày, khá kinh ngạc, “Hai chị em em vẫn chưa làm lành à?”
Dung Dung hất đầu sang một bên, tức giận nhắm mắt lại.
Cô đưa người về phía Từ Bắc Dã, chỉ để lại cho anh ta một nửa góc mặt không mấy thân thiện.
Lông mi dài hơi rủ xuống, môi hồng hơi mím lại, gương mặt xinh đẹp và trắng trẻo sượng cứng, giống như anh là một mối tai họa.
“Tiểu Dung Tử, anh đã giải thích với chị em trước khi ra nước ngoài rồi.” Từ Bắc Dã thở dài bất lực, “Lúc đó anh không biết từ chối lời tỏ tình của cô ấy như thế nào, đúng lúc em lại núp bên cạnh. Em còn cho rằng mình núp rất khéo, lộ nửa cái đầu ra ngoài, vì vậy anh sẵn tiện lấy em ra làm bia đỡ đạn.”
Vì chuyện này, Dung Thanh Từ đã khóc cả buổi trong nhà.
Cô mua đồ ăn vặt mà chị thích nhất và mang đến phòng chị ấy, kết quả là bị chị ấy ném xuống cầu thang, cảnh cáo cô không được gọi mình là chị nữa.
Tất cả đều là vì một câu nói đùa của người đàn ông trước mặt. Mối quan hệ giữa cô và chị đã hoàn toàn thay đổi.
“Tôi không muốn nghe anh nói những lời này.” Cô tỏ thái độ cương quyết, đẩy cửa muốn đi ra ngoài.
Từ Bắc Dã thở dài, vươn tay ra kéo tay cô.
Ngón tay chạm vào lòng bàn tay của cô, bàn tay cô rất nhỏ nhắn, sức lực không bằng anh. Chỉ cần nắm chặt tay cô, người trước mặt sẽ không thể nào trốn thoát.
Anh thoáng ngẩn người.
Không biết đã bao lâu rồi không nắm tay cô.
Ngay lúc anh thất thần, Dung Dung dùng sức hất tay anh ra, nhăn mặt, “Anh buông ra.”
Khuôn mặt của người đàn ông thoáng hiện ra vẻ chán nản, cảm xúc phức tạp trong đôi mắt nhanh chóng bị tròng kính che giấu.
Từ Bắc Dã nhướng mày, chỉ đứng nhìn cô cố gắng giãy giụa, hạ giọng hỏi: “Tiểu Dung Tử, em chán ghét anh lắm sao?”
Cô ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt ngang bướng, “Đúng vậy.”
Từ Bắc Dã cười khẩy, duỗi tay chống lên tay nắm cửa, ép cô vào giữa hai cánh tay mình, khàn giọng chế giễu: “Anh nói anh không thích em, em cũng ghét anh. Vậy nếu anh nói anh thích em, có phải em sẽ từ mặt anh cả đời không?”
Đáy mắt của anh rất sâu, từ từ hiện lên vẻ mơ hồ theo sự im lặng của cô.
Cô gái trước mặt vẫn im lặng. Anh chợt cảm thấy vô nghĩa, sau đó hơi thả lỏng lực giữa tay.
Dung Dung đẩy anh ra, kéo vali mở cửa rồi chạy ra ngoài.
Quả thật xem anh là bệnh dịch.
Từ Bắc Dã nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Dung Dung, khuôn mặt khó mà che giấu cảm xúc ức chế và không vui.
Anh cất bước đi theo.
Dung Dung không thể chạy nhanh khi đang kéo vali. Trong lòng càng sốt ruột, bước chân càng loạng choạng, không thể nào phấn chấn.
Cô đi trên con đường mòn trong bụi cây, bánh xe vali lăn trên con đường đá phát ra tiếng lạch cạch giòn giã.
Đi ra khỏi con đường mòn là cổng chính của khu chung cư.
Có một chiếc xe quen thuộc đang đậu trước cổng.
Dung Dung quẹt thẻ đi ra ngoài, ma xui quỷ khiến làm cô đi tới gần người đàn ông dựa vào cửa xe, đang cúi đầu xem điện thoại.
Tại sao anh ta vẫn chưa đi?
Dường như Thẩm Độ cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên nhìn lướt qua cô.
Cô há miệng, nhớ ra bây giờ không phải là lúc nói chuyện, mũi chân chuyển hướng đi vòng qua anh ta.
Đột nhiên chiếc vali lại đứng yên.
Cô quay đầu lại, nhìn vào người đàn ông đang giữ lấy vali của mình, khẽ quát: “Anh buông ra.”
Từ Bắc Dã nhướng mày, nhếch môi cười khoái chí, “Được thôi. Anh buông ra, em đừng chạy.”
Cô gật đầu, quả nhiên Từ Bắc Dã buông cô ra.
“Đưa vali cho anh.” Lúc này Từ Bắc Dã không cướp lấy, mà là chìa tay ra hỏi xin cô.
Dung Dung giấu vali ra sau lưng, giọng điệu cảnh giác, “Chi?”
“Anh chở em đến nhà ông nội ăn cơm.” Từ Bắc Dã thở dài nặng nề, “Rõ ràng hồi nhỏ bám dính lấy anh mà sao bây giờ biến thành con nhím rồi?”
Dung Dung lạnh lùng từ chối: “Tôi không cần anh chở, tôi sẽ tự đi.”
“Ông nội đã biết em về, cũng biết anh tới đây tìm em, kết quả là hai chúng ta đi riêng. Có phải em muốn cho ông biết quan hệ giữa chúng ta không tốt, sau đó dạy dỗ lớp trẻ chúng ta không biết gì về tình đoàn kết và yêu thương nhau, rồi bị phạt chép cương lĩnh của Đảng không?”
Dung Dung câm nín.
Hồi còn nhỏ, nếu bọn họ dám cãi nhau đều sẽ bị lôi đến thư phòng, chép phạt cương lĩnh của Đảng.
Nói một cách hoa mỹ là bồi dưỡng tâm lý.
“Dung Dung.”
Sau lưng vang lên giọng nói đều đều.
Dung Dung không muốn nhìn mặt Từ Bắc Dã, cũng không muốn nhìn mặt Thẩm Độ, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Thẩm Độ đi tới bên cạnh cô, chìa tay về phía cô.
Dung Dung nhìn sang, phát hiện đầu ngón cái và ngón trỏ của anh ta đang cầm một cây son.
Maybelline 518* với vỏ ngoài kim loại màu đỏ làm nổi bật ngón tay thon dài, trắng trẻo của anh ta.
*Maybelline 518: Màu lên rất mượt, nhẹ môi có thành phần dưỡng nên khi lên môi sẽ có bóng nhẹ. Màu này còn dễ dùng hằng ngày và không cần make up đi kèm luôn.
Maybelline 518 (hình minh họa)
“Rớt trên xe.” Thẩm Độ giải thích ngắn gọn tại sao cây son này trên tay anh.
Dung Dung sờ túi, đột nhiên bừng tỉnh.
Đó là báu vật mà cô vô tình hốt được tại cửa hàng miễn thuế trong sân bay. Trước giờ son Maybelline luôn nổi tiếng về độ lì và lâu trôi. Nếu không có nhu cầu đánh giá, cô sẽ hiếm khi mua son Maybelline.
Kết quả là màu lá phong 518 cực xinh của em này đã chiếm trọn trái tim cô từ khi thử màu lên tay.
Không phải là màu lá phong mang đến cảm giác thu đông mãnh liệt với tông màu đỏ đậm như Estee Lauder 333; cũng không phải màu lá phong tông nâu đất có tính công kích như Mac Marrakesh; mà là màu lá phong thiên về tông cam trà sữa, trí thức và thùy mị, căng bóng như kem.
Không có ánh kim, rất thích hợp với lối trang điểm mùa thu hằng ngày.
Vì là loại son mới yêu thích, còn dễ trôi màu, vì vậy cô đã bỏ vào túi quần cho thuận tiện, lúc nào cũng có thể dặm lại son.
Không ngờ lại làm rớt trên xe Thẩm Độ.
Dung Dung nhận lấy cây son, nhỏ tiếng nói cảm ơn.
Thẩm Độ không mắng cô, chỉ dặn dò qua loa: “Lần sau làm rớt trên xe tôi nữa thì sẽ không trả lại cho cô.”
Dung Dung vừa định xỉa xói nếu Thẩm Độ không trả cho cô thì chẳng lẽ mang về nhà lén đánh à, bất chợt nghe thấy Từ Bắc Dã vẫn luôn im lặng lại hạ giọng hỏi: “Tiểu Dung Tử, không giới thiệu bạn em với anh trai à?”
“…”
Cô đang băn khoăn nên giới thiệu như thế nào, Thẩm Độ đã khẽ gật đầu trước, ung dung nói: “Xin chào, tôi là Thẩm Độ.”
Từ Bắc Dã nhếch môi, cũng khẽ gật đầu theo, “Từ Bắc Dã.”
Màn tự giới thiệu rất lạnh nhạt và khách sáo. Dung Dung cất cây son vào túi, nhấc chân định lặng lẽ trốn khỏi hai người này.
“Đi đâu?” Hai giọng nam trầm khàn cùng vang lên.
Dung Dung nuốt nước miếng, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đôi giày, trả lời yếu ớt: “Đến nhà ông nội.”
Thẩm Độ cúi xuống nhìn cô, nói rõ ràng: “Tôi đưa cô đi.”
Cô chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Từ Bắc Dã nhắc nhở với giọng điệu không mấy thân thiện: “Anh Thẩm, đã có tôi chở Tiểu Dung Tử rồi, không cần làm phiền đến anh.”
“Vậy sao?” Thẩm Độ bình tĩnh hỏi Dung Dung: “Không lên xe sao?”
Từ Bắc Dã cau mày, nhìn chằm chằm Dung Dung.
Dung Dung sợ hãi khi bị nhìn chằm chằm, gật đầu như gà mổ thóc, “Lên, lên, lên.”
Cô loạng choạng kéo vali đi về phía chiếc xe.
“Tôi không cần anh chở.” Lúc đi sát qua người Từ Bắc Dã, Dung Dung chỉ khẽ nói với anh một câu như vậy.
Khỏi nói cũng biết thái độ như thế nào.
Thấy chiếc xe Maybach Benz S600 biến mất trong tầm mắt, đôi mắt của Từ Bắc Dã u tối, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng.
Anh buông tiếng thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho ông.
“Ông nội, Tiểu Dung Tử không có ở nhà đúng không? Đợi nó lâu lắm rồi.” Anh đỡ lấy mắt kính, giọng điệu lười nhác, “Cháu không thèm đợi nó nữa, cháu tới trước đây.”
Từ Bắc Dã ấn vào vùng thái dương, cuối cùng cười khổ.
Tự mình tạo nghiệp.
***
Dung Dung báo địa chỉ rồi nhờ Thẩm Độ đưa cô đến nhà ông nội.
Cô đang ngồi trên xe, nhưng không biết suy nghĩ lại trôi đi nơi nào.
Chàng thiếu niên lịch thiệp, tuấn tú đã trưởng thành rồi. Dáng người cao ráo, đẹp trai và phong độ.
Chẳng qua khuôn mặt vẫn còn nét cà lơ phất phơ, giống như không thèm quan tâm tới thứ gì.
Dĩ nhiên cũng sẽ không quan tâm tới câu nói đùa hồi đó của mình đã khiến cô phải chịu hậu quả như thế nào.
Lúc cô đang ngẩn ngơ, giọng nói hờ hững của Thẩm Độ chợt kéo cô về thực tại, “Người đó là anh trai của cô?”
“Hả?” Dung Dung nhất thời không kịp phản ứng, thốt ra cái tên mà cô đã gọi từ rất nhiều năm theo thói quen: “Anh Tiểu Bắc à, anh ấy không phải là anh ruột, chỉ là cùng nhau lớn lên.”
Thẩm Độ lật văn kiện trên tay, hỏi bằng giọng điệu nghiêm túc như sếp thường xuyên hỏi thăm tiến độ công việc: “Anh ta lớn hơn cô bao nhiêu tuổi?”
Dung Dung không biết tại sao anh ta hỏi về chuyện này, nhưng vẫn trả lời: “Bốn tuổi.”
“Vì vậy cô gọi anh ta là anh trai.”
Câu kết luận này thật là ngớ ngẩn, Dung Dung hoàn toàn không biết anh ta nói ra câu nhảm nhí đó để làm gì.
Vẻ mặt của cô phức tạp, gật đầu theo lời anh, “Ừm.”
“Còn tôi thì sao?” Thẩm Độ chợt nghiêng đầu nhìn cô, biểu cảm thờ ơ, sắc mặt lạnh lùng.
Dung Dung ngu ngơ nhìn anh ta, “Anh cái gì?”
Thẩm Độ hơi chuyển động yết hầu, rời mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe, “Cô rất chăm chỉ gọi tôi là ngài Thẩm.”
Dung Dung: “…” Tại sao anh ta lại không hài lòng với cách gọi tôn kính đó?
Tài xế ngồi đằng trước chỉ muốn ngăn cách với đời.
Không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy sếp Thẩm đang nói gì.
Đừng cười, đừng cười, đừng cười, nhéo vào đùi. Mày còn bố mẹ già con thơ, không thể đắc tội với sếp.
“Vậy anh muốn tôi gọi anh là gì?” Giọng của Dung Dung có vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn thỏa hiệp hỏi ý kiến anh ta.
“Tự cô nghĩ.”
“…”
Dung Dung suy nghĩ rất lâu, sau đó tổng kết những hành động mà Thẩm Độ đối xử với cô trong mấy ngày qua, cuối cùng bừng tỉnh.
“Tôi ngại gọi.” Dung Dung ngại ngùng, “Tôi cũng là người có liêm sỉ.”
Thẩm Độ giở thủ đoạn uy hiếp cũ rích, “Muốn xuống xe không?”
Dung Dung mím môi, thở dài. Để không bị bỏ rơi ở vùng ngoại ô, cô quyết định vứt bỏ tôn nghiêm, lấy lòng ông tướng trước mặt này.
“Bố.”
Thẩm Độ: “…”
Tài xế: “…”
Quốc lộ vùng ngoại ô vẫn chưa mở rộng hết. Có một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp đứng một mình ven đường, thẫn thờ nhìn chiếc xe sedan phóng đi như bay.
Nửa phút trước, cô đã bị đuổi xuống xe.
Dung Dung bất lực ôm cây long não ven đường, đập đầu vào thân cây cứng cáp. Sau khi xuýt xoa, những mảnh vụn trên thân cây văng xuống đầu cô.
Trên bãi đất trống, những tòa nhà cao tầng được bao bọc bởi lưới an toàn xây dựng phát ra tiếng thi công ồn ào.
Nhà cũ của ông nội nằm ở vùng ngoại ô gần thành phố, lái xe rất thuận tiện, không bị tắc đường.
Lúc nãy xe đã đi qua trạm tàu điện ngầm và trạm xe buýt gần đây.
Vô tình dừng tại nơi chưa khai phá khỉ ho cò gáy.
Dung Dung nhìn dòng xe đang qua lại trên quốc lộ, điện thoại vang lên tiếng “Đinh”. Ứng dụng gọi xe nhắc nhở xung quanh không thể đặt xe.
Cô chán nản mở bản đồ Cao Đức lên, tìm kiếm đường đi.
Lựa chọn đi xe đạp trong tuyệt vọng.
“Bản đồ Cao Đức sẽ dẫn đường cho bạn, chúc bạn lên đường thuận lợi.”
Dung Dung đạp xe đạp công cộng màu cam, đau khổ đạp lên bàn đạp, bắt đầu hành trình đạp xe.
Cô vừa đạp vừa chửi rủa Thẩm Độ và Từ Bắc Dã.
Đàn ông đều là đồ chết bầm.
Dựa vào trời, dựa vào đất chẳng thà dựa vào chính mình, còn có xe đạp công cộng và bản đồ Cao Đức.
10 phút sau, một chiếc xe sedan lẳng lặng quay lại nơi xuất phát.
Tài xế: “Sếp Thẩm, không thấy đâu cả.”
Thẩm Độ: “…”
Tài xế: “Đưa vali cho cô ấy như thế nào đây?”
Thẩm Độ: “…”
Tài xế: “Sếp Thẩm?”
Thẩm Độ: “Im mồm.”