Chương 48: Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Phiên bản 11747 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thăm dò trước rồi tính sau.

Có điều nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Thẩm Độ, Dung Dung đoán 80% chắc là không hiểu.

Nhưng người đàn ông vẫn trả lời câu hỏi tẻ nhạt này: “Cũng có.”

Sau đó không nói gì thêm, bộ dạng không có hứng thú.

Người ta nói rằng đàn ông trên thế giới đều có hứng thú với bóng đá.

Dung Dung cười gượng, cất đồ ăn vặt đi, “Hỏi bâng quơ ấy mà.”

Xe lướt trong màn đêm, Dung Dung cố tình không lên tiếng là muốn thăm dò thử Thẩm Độ có chủ động tìm kiếm chủ đề trò chuyện với cô không.

Kết quả là sự im lặng của người đàn ông này nằm ngoài sức tưởng tượng. Quan trọng là anh không cảm nhận được bầu không khí im ắng lúc này có điểm nào bất thường. Anh tựa đầu vào cửa kính xe, khẽ nhắm mắt như đang nghỉ ngơi.

Đèn neon trải dài tạo thành khung cảnh đường phố ngập tràn ánh đèn, chiếu sáng vào trong xe tối tăm.

Và còn phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của anh lên tấm kính.

Dung Dung đã thi đậu đủ bốn môn lý thuyết hiểu rõ trong khi lái xe, tài xế phân tâm nhìn sang bên cạnh sẽ có hậu quả gì. Nhưng cô cảm thấy người đàn ông bên cạnh còn đẹp hơn cái đuôi xe trước mặt.

Nhìn hoài không chán.

Ban đầu tưởng rằng người đàn ông này nhắm hờ mắt sẽ không phát hiện ra cô đang nhìn trộm. Ai ngờ lúc đang tạm dừng tại một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Thẩm Độ chậm rãi lên tiếng: “Lát nữa dừng xe ven đường, chúng ta đổi chỗ.”

Dung Dung ngỡ ngàng, “Tại sao?”

“Tôi lái xe.”

Dung Dung cho rằng Thẩm Độ chê kỹ năng lái xe của cô kém, gương mặt nhất thời như đưa đám, nhưng vẫn ngoan ngoãn đổi chỗ với anh.

Thẩm Độ điều chỉnh ghế ngồi, sau khi đợi cô lên xe thì lái đi tiếp.

Xe chạy được vài trăm mét, cuối cùng Thẩm Độ đã nói chuyện: “Nhìn đi.”

“Hả?”

Anh chỉ nghiêng đầu liếc nhìn cô rồi tiếp tục tập trung nhìn đường sá phía trước, “Lúc lái xe phải nhìn đằng trước có biết không?”

Dung Dung nhất thời đỏ mặt, túm lấy đệm xe không dám đáp lại.

Cô chỉ ước gì được chui vào khe hở giữa ghế ngồi và cửa xe, để Thẩm Độ không nhìn thấy cô.

Nhưng rõ ràng người đàn ông không chịu bỏ qua cho cô.

Thẩm Độ cười, hỏi ngược lại cô: “Sao không nhìn?”

“Không muốn nhìn nữa.” Cô bĩu môi, đẩy trách nhiệm lên người anh, “Anh như vậy không dễ thương chút nào.”

Cô nói xong liền ngoay quắt đầu đi, bắt chước anh nhìn ra ngoài cửa kính xe, để lại cái ót cho anh.

Thẩm Độ thở dài, gọi cô: “Dung Dung.”

Dung Dung trả lời cứng rắn: “Gì?”

“Muốn ăn vặt.”

Dung Dung lại lấy túi đồ ăn vặt trên ghế sau tới đưa cho anh, “Ăn đi.”

Thẩm Độ nghiêm túc làm biếng, “Không có tay.”

Dung Dung xé bao bì ra rồi bóc lớp giấy mỏng bên ngoài xuống, đưa đến miệng anh, “Há miệng.”

Anh cắn một miếng, nhai chậm rãi.

Dung Dung rối rắm, “Chẳng phải anh không thích ăn sao?”

“Tôi chưa nói như vậy.”

“Lúc nãy tôi hỏi anh thấy thế nào, anh nói cũng tạm được.” Dung Dung cảm thấy tức giận khi nhắc lại ba chữ đó, “Hỏi anh có thích Messi không, anh cũng nói cũng có, cạn lời với anh.”

“Vậy tôi phải trả lời như thế nào?” Anh cũng không phản bác, khiêm tốn xin chỉ bảo.

Dung Dung hừ một tiếng, “Thích hay không thích, thái độ phải rõ ràng chút.”

Anh gật đầu, “Được.”

Nhưng cô bé rất già mồm, “Bây giờ anh biết rồi cũng vô dụng, tôi mất hứng rồi.”

Cô chống cằm, ngẩn người nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

“Dung Dung.” Thẩm Độ áp dụng những gì học được, thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình, “Tôi không thích cô không nhìn tôi.”

Tim cô đập rộn ràng, quay đầu lại nhìn anh, phát hiện bộ dạng của anh vẫn lạnh nhạt, giống như câu nói hờn trách lúc nãy không phải phát ra từ miệng anh.

Dưới ánh sáng loang lổ, góc mặt của anh dịu dàng tựa như nhận ra cô bé lại nhìn anh. Khóe môi vốn dĩ lạnh lùng nở nụ cười, nhưng vẫn cố kìm nén.

Thấm thoát một cái, xe đã đến dưới khu chung cư của Dung Dung.

Thẩm Độ tháo dây an toàn, “Xuống xe thôi.”

Dung Dung từ từ hoàn hồn, “Không đúng, tôi phải chở anh về nhà chứ.”  

Thẩm Độ lại điềm nhiên hỏi cô: “Vậy tại sao nãy giờ cô không nói?”

Cô nghẹn lời, lặng lẽ tháo dây an toàn, không nói ra lý do cụ thể khiến mình thất thần.

Cô thấy Thẩm Độ lấy điện thoại ra, hình như muốn gọi điện thoại.

Cô biết chắc 80% người này định gọi điện thoại cho tài xế, bảo người ta đến đón mình về nhà.

Dung Dung âm thầm khinh bỉ chính mình, sau đó miễn cưỡng xuống xe. Người đàn ông trên ghế lái cũng đi xuống theo, đưa điện thoại lên tai.

Anh nhìn lên ánh trăng trên cao, mới mở miệng nói “Alo” thì bất ngờ bị người ta giật lấy điện thoại.

Thẩm Độ ngây người, thấy cô bé giấu điện thoại ra sau lưng, ra lệnh cho anh bằng giọng điệu cưỡng ép: “Lên xe.”

Người đàn ông chợt cảm thấy buồn cười, vẫn ung dung nhìn cô, không hề có ý định di chuyển chân.

Dung Dung nổi giận, dắt tay anh đi đến bên ghế phụ, mở cửa xe đẩy vai anh, muốn nhét anh vào.

Anh bắt lấy tay cô, hơi nhíu mày, “Làm gì vậy?”

Cô nghiến răng, “Hôm nay tôi phải chở anh về nhà!”

Thẩm Độ dùng ngón cái bấu vào lòng bàn tay cô, “Cô đã đến nhà rồi, mau lên lầu đi.”

“Không, anh lên xe.” Cô ngang bướng không chịu nghe lời.

Giọng điệu của Thẩm Độ không hề tức giận, ánh mắt dịu dàng, “Có phải cô muốn dây dưa ở đây với tôi không?”

“Tại sao anh cứ không cho tôi chở anh về nhà?” Dung Dung ỉu xìu, ngẩng đầu lườm anh, “Tôi cũng chẳng muốn lên nhà anh uống cà phê hay gì đó đâu, chở anh đến dưới nhà sẽ đi ngay.”

Thẩm Độ nhếch môi cười, giọng nói cuốn hút phảng phất bên tai cô, “Nếu cô thật sự chở tôi về nhà, chuyện lên nhà uống cà phê không phải do cô đồng ý hay không.”

Cô sững người tại chỗ.

Mọi người đều là người trưởng thành, thật ra có đôi khi đều hiểu hàm ý uống cà phê là như thế nào.

Là ý đó chăng?

Mỗi lần Dung Dung thăm dò đều luôn cẩn thận, hy vọng anh hiểu, lại hy vọng anh không hiểu.

Trái tim cô lơ lửng trên không trung, cảm giác như bị móng vuốt mèo con cào hành hạ làm ngứa ngáy trong lòng, không thể chịu nổi.

Khi đến gần bờ vực của sự mập mờ, tiến gần một bước có lẽ xuất hiện một tia hy vọng, hoặc là tự mình đa tình.

Vừa nghĩ tới có thể là trường hợp sau, cô cảm thấy khó chịu.

Thật ra chữ thích nói rất đơn giản, bảo cô nói một trăm lần với bức tường cũng sẽ không cảm thấy có gì xấu hổ. Nhưng khi đối mặt với người đàn ông trước mặt này, dũng khí 20 năm trước đây của cô đều sắp biến mất, cô vẫn không thể nói ra.

Nếu bị từ chối thì sao?

Nếu anh không có suy nghĩ đó với cô thì sao?

Dung Dung luôn là người lạc quan lại bắt đầu cảm thấy vô cùng tự ti ở phương diện này.

“Cho tôi một cơ hội, cũng là để tôi đối xử tốt với anh một lần đi.” Cô cúi đầu, đỏ mặt cầu xin Thẩm Độ cho cô cơ hội này.

Bàn tay to ấm áp đột nhiên xoa đầu cô, Thẩm Độ khẽ thở dài, “Đồ ăn vặt lúc nãy mua cho cô kết hợp với uống cà phê có ngon không?”

Dung Dung chưa thử qua, thành thật trả lời: “Không biết.”

Người đàn ông lại hỏi: “Trong nhà có cà phê không?”

“Có.”

Thẩm Độ mỉm cười, “Có thể xin cô một ly cà phê không?”

***

Lần đầu Dung Dung cảm thấy căn nhà lại vô cùng bừa bộn!

Lối đi vào, bừa bộn!

Phòng khách, bừa bộn!

Phòng bếp nhỏ, bừa bộn!

Cô luống cuống cầm quần áo trên thảm lên ném vào một góc trên ghế sô pha, sau đó xếp lại từng cái gối ôm, cuối cùng mới vặn vẹo ngón tay tỏ vẻ áy náy, mời anh vào nhà, “Anh vào đi.”

Thẩm Độ đứng ở cửa, chưa nhìn vào trong, nhàn nhạt hỏi cô: “Có thể mang giày vào luôn không?”

Dung Dung lại luống cuống lấy cho anh một đôi dép duy nhất.

Thẩm Độ thay xong rồi nói cảm ơn, cầm đôi giày da đặt trên tủ giày ở lối đi vào.

Vừa khéo có một chỗ trống, bên cạnh là giày cao gót của cô.

Anh không rành về giày cao gót, nhìn phiến diện chỉ cảm thấy những đôi giày cao gót này rất đẹp mắt, hơn nữa rất thích hợp với cô bé.

Dung Dung vừa mới tháo ra đôi giày mà hôm nay cô mang. Gót giày màu bạc sáng lấp lánh, chỗ đế giày có buộc một cặp nơ bướm lụa màu xanh dương.

Thẩm Độ lại nhìn sang đôi dép cô đang mang.

Mắt cá chân của cô bé rất nhỏ, bàn chân cũng nhỏ, còn không to bằng cặp nơ bướm trên đầu đôi dép đó.

Hình như Dung Dung chú ý đến ánh mắt của anh, nhấc chân lên xoay mắt cá chân một vòng, “Dễ thương không?”

Thẩm Độ bỗng dưng né tránh ánh mắt.

Cô vốn không có hy vọng gì vào mắt thẩm mỹ của Thẩm Độ, nhưng vì bản năng nghề nghiệp, có người nhìn thì cô sẽ nghiêm túc giải thích: “Đây là Mayla Classic, hãng giày này không bền lắm, nhưng thật sự rất xinh.”

Nhất là khi phối với đầm lolita. Trước đây Dung Dung có mua một mẫu đầm Tuổi Trẻ Hào Hoa Sakura Teatime* của hãng Baby theo trào lưu. Vải voan viền ren màu xanh lam và hồng anh đào, chiếc nơ bướm trước ngực vừa vặn tương xứng với viền ren sau gót giày. Lúc đó cô đã quay một video điệu đà, được fan khen suốt một thời gian.

*Tuổi Trẻ Hào Hoa Sakura Teatime: xem hình minh họa

Dĩ nhiên Thẩm Độ không thể hiểu được tâm lý của con gái.

Một khi con gái mặc đầm ngắn xinh xắn, dù ngoại hình hay chiều cao như thế nào, cô ấy chính là cô công chúa nhỏ xinh đẹp nhất trên thế giới này.

Dung Dung tìm kiếm cà phê trong phòng bếp. Cô không thích uống, nhưng hôm nay cho dù phải lật tung căn nhà, cô cũng phải tìm cho ra một gói cà phê.

Cuối cùng miễn cưỡng tìm được một gói cà phê.

Ngoại trừ cô, gia đình cô đều chỉ thích uống cà phê mới xay. Gói cà phê này mang về từ Indonesia nên dĩ nhiên bị cô cất vào túi.

“Anh uống cái này không?”

Thẩm Độ gật đầu, ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn đợi cà phê của cô.

Trên bàn trà không có quyển sách nào, chỉ có vài cuốn tạp chí Nhật Bản. Thẩm Độ cầm đại một cuốn lật xem vài trang, vì không có hứng thú nên lại bỏ xuống.

Anh quan sát sơ căn hộ của cô.

Căn hộ một tầng khoảng chừng 300 mét vuông, chỗ nào cũng mang đậm phong cách của cô.

Dù là đồ trang trí bằng gỗ đặt trên tủ âm tường, hay là rèm cửa sổ tua rua được kéo lên trước cửa sổ sát đất.

Ngoài ra còn có tấm thảm màu hồng dưới chân anh, hình dáng giống như một trận ma pháp.

Đợi cô pha cà phê xong, Thẩm Độ vẫn chưa quan sát xong các chi tiết trong nhà cô.

Anh khẽ nhấp một ngụm cà phê, hỏi bâng quơ: “Căn hộ này là do cô tự trang trí à?”

“Đúng vậy.” Dung Dung chớp mắt đắc ý, “Đẹp không?”

“Đẹp.” Thẩm Độ chống vào miệng ly, hơi nhếch môi, “Rất giống với cô.”

Dung Dung cười hì hì, cảm thấy khung cảnh bất chợt ập vào lại rất hài hòa.

Rõ ràng anh mặc đồ vest màu đen nghiêm túc, toàn thân cũng không có màu sắc nào tươi sáng, nhưng ngồi trên ghế sô pha vải của cô lại không có cảm giác xung đột.

Dung Dung túm lấy vải ghế sô pha, quan sát yết hầu lên xuống của anh, lại thất thần lần nữa.

Thẩm Độ hắng giọng, đặt ly cà phê xuống và cốc vào đầu cô, “Tôi đi đây.”

Dung Dung định đứng dậy đi theo. Còn chưa kịp nói ra năm chữ “Tôi chở anh về nhà” đã bị anh hạ giọng ngắt lời: “Cô không cần tiễn tôi, nghỉ ngơi sớm đi.”

Cô thấy Thẩm Độ đã đi thay giày.

Cảm giác mất mát trong lòng không biết đến từ đâu.

Nhưng cô cũng không thể lên tiếng giữ anh lại.

Như vậy quá bạo dạn.

Hôm nay lại là một ngày thất bại.

Cô đang âm thầm thất vọng, đột nhiên bị người ta nhéo nhẹ vào má.

Dung Dung ngẩng đầu lên, trong mắt của người đàn ông hiện lên ý cười, “Câu hỏi mà lúc nãy cô hỏi tôi, tôi trả lời lại lần nữa.”

Cô ngơ ngác hỏi: “Câu hỏi gì?”

Thẩm Độ nhắc cô: “Có thích Messi không?”

Sau khi thấy cô bất ngờ mở to mắt, Thẩm Độ cười khẽ, dịu dàng nói: “Tôi không thích anh ta.”

Dung Dung đã sớm đoán ra được, không ngạc nhiên mấy, ồ lên một tiếng.

Bàn tay đang đặt lên mặt cô lại chuyển đến cằm cô. Người đàn ông giống như đang chơi đùa với con mèo, đầu ngón tay xoa nhẹ.

Một lúc sau, cuối cùng anh khẽ nói ra chữ kia.

“Nhưng tôi thích em.”

Trong chốc lát, trái tim thiếu nữ của Dung Dung đã nổ tung.

Lời của tác giả:

Hôm nay là show diễn dành riêng cho phong cách Nhật Bản!

Mayla Classic: Siêu nữ tính!!!!! Mấy cô tìm kiếm thử đi!!! Sẽ cảm nhận được mùi nữ tính của nó!!

Baby Tuổi Trẻ Hào Hoa Sakura Teatime: Mẫu này siêu đẹp!!! Tại sao trên thế giới này lại có thể có một chiếc đầm ngắn xinh đến vậy!!!

Bạn đang đọc Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    2

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!