*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng gào thét sụp đổ của Tô An khiến Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần luôn đứng đợi trước cửa phòng tiếp khách trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Hai người đều ngơ ngác, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng tượng ra một vở kịch dựa vào cảnh tượng nhìn thấy trước mắt.
Tô An với đầu tóc bù xù, đôi mắt đỏ hoe, ôm lấy cánh tay của mình hoài nghi về cuộc sống.
Và Đại Dung Dung với vẻ mặt hốt hoảng, đôi mắt ngơ ngác.
Cô ta mặc một chiếc đầm đen ngắn, trang điểm đậm quyến rũ. Từ sợi tóc đến đầu ngón chân xinh xắn trông giống như một nữ ma đầu giành thắng lợi hoàn toàn trong màn đấu khẩu vừa rồi.
Xuyên Nam là người đầu tiên có phản ứng, nhanh chóng nhào tới ôm lấy Tô An yếu đuối đáng thương, không có ai giúp đỡ.
Trong phòng tiếp khách rộng lớn, Dung Dung đứng cách xa bọn họ vài mét, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thái độ thù địch vô hình của bọn họ đối với cô.
Hoắc Thanh Thuần ra mặt thay Tô An với giọng the thé, “Đại Dung Dung, bản thân cô đã biết từ lâu rồi mà chẳng thèm đánh tiếng. Cho dù chúng tôi hiểu lầm cô cũng không thể trách chúng tôi được! Nếu cô bị oan thì tự đứng ra giải thích đi, đánh người là quá đáng lắm đó.”
Xuyên Nam cười khẩy, “Cô muốn làm chúng tôi bẽ mặt nên vẫn luôn nín nhịn không nói có đúng không? Bây giờ như cô mong muốn rồi, cô vui chưa?”
Dung Dung cảm thấy ba người này thật quái gở.
Nếu nói cô không có cảm giác gì với Tô An, vậy thì Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần đứng đây chỉ làm chướng mắt cô thôi.
Trước đây khi cô và Thỏ Thỏ Đường trở mặt nhau, tuy bản thân Thỏ Thỏ Đường là điểm mấu chốt, nhưng thật ra trong lòng Dung Dung cũng biết rốt cuộc hai người kia có đứng sau lưng châm dầu vào lửa hay không.
Đối với hai người đó, cô chẳng thèm để mắt đến, “Hai người vào đây làm gì?”
“Tại sao chúng tôi không thể vào? Nếu chúng tôi không vào, nói không chừng Tô An sắp bị cô đánh tơi tả rồi!” Hoắc Thanh Thuần cao gần 1m8, lúc đứng chống nạnh la lối om sòm trông chẳng khác gì bà thím bán hàng ngoài chợ, một cái giậm chân tưởng chừng có thể làm nứt đất.
Ánh mắt của Dung Dung hờ hững, “Tôi đã nói chỉ gặp người mua thôi, hai người có bỏ tiền ra mua tranh không?”
Hoắc Thanh Thuần nổi điên, “Cô! Cô đừng tưởng mình bán được mấy bức tranh là ngon lắm.”
Dung Dung cười nhạt, “Mấy tháng trước không biết ai cung phụng bộ sưu tập tranh của tôi như báu vật ấy nhỉ?”
Cô có một khuôn mặt cương nghị tự nhiên, bình thường thích trang điểm nhẹ nhàng mới tỏ ra ngây thơ vô tội.
Nhưng thật ra có nhiều fan thích cô trang điểm đậm, thần thái lạnh lùng, đặc biệt lúc tỏ ra vô cảm càng thu hút người khác nhất.
Vẻ mặt của ba người đều căng thẳng, biểu cảm phức tạp và khó xử khiến cô nhìn vào cảm thấy hơi buồn cười.
“Bộ dạng đó là do cô ấy tự tạo ra, không liên quan tới tôi.” Dung Dung khoanh tay trước ngực, đi giày cao gót đến trước mặt ba người, nâng cằm của Tô An lên, “Khóc đủ chưa? Có thể nói rõ mọi chuyện không?”
Tô An chưa bao giờ bị người khác ra lệnh bằng giọng điệu trịch thượng như vậy, huống hồ người này còn là Đại Dung Dung mà trước giờ cô luôn khinh thường.
Cô sụt sịt mũi, khàn giọng cười khẩy, “Cô còn giả vờ?”
Cô ấy liên tục nói cô giả vờ, cô giả vờ cái gì?
Dung Dung chau mày, không nhịn được đáp trả: “Tôi bế quan mấy tháng nay, không đụng vào điện thoại, đã bảo không biết là không biết. Có phải cô không hiểu tiếng người không?”
“…”
“…”
“…”
Cô ta không biết? Cô ta thật sự không biết?
Một đám anti trên mạng hùng hổ đẩy độ hot lên giúp cô ta đã lâu, bây giờ một khi “quay xe” sẽ đưa cô ta lên hot search đầu tiên. Chủ đề trên Weibo và diễn đàn đều đã bùng nổ, chẳng hạn như vả mặt, xin lỗi, xóa bài, chuyển thành fan. Kết quả là người trong cuộc không biết gì cả.
Trên đời này, màn đấu khẩu bức bối nhất là tranh cãi với người điếc.
Nước miếng chửi rủa đã khô, kết quả là người ta không nghe thấy gì cả.
Cuối cùng Hoắc Thanh Thuần vẫn là người phá vỡ cục diện lúng túng, ngẩn người chất vấn: “Vậy cô không biết chuyện cư dân mạng nói cô sao chép bảng phấn mắt hả?”
Dung Dung không hiểu, cho rằng mình nghe lầm, “Sao chép cái gì?”
Hoắc Thanh Thuần không nói nữa.
Cô im lặng vài giây, chợt bừng tỉnh, “Tôi sao chép của tôi?”
Sắc mặt của ba người đều khó coi.
Dung Dung cau mày, lầm bầm: “Tôi đã cố tình thay đổi phong cách rồi, vậy mà vẫn có thể bị người khác nhìn ra.”
Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần là người ngoài ngành, nếu không được dân chuyên nghiệp phổ cập kiến thức, thật ra cũng không nhìn ra được có sao chép hay không.
Nhưng Tô An là người thạo nghề, sau khi bình tĩnh lại đã hạ giọng xỉa xói: “Mỗi họa sĩ đều sẽ có thói quen cầm cọ mà chính họ không nhận ra. Cô tưởng muốn đổi là có thể đổi hả?”
Cô hiểu rất rõ phong cách cầm cọ của Yinel, vì vậy mới có thể nhận ra điểm tương đồng trong phần chi tiết vỏ ngoài của bảng phấn mắt khi vừa ra mắt.
Hôm nay tôn nghiêm bị giẫm đạp dưới đất, cảm xúc của Tô An đối với người phụ nữ trước mặt này rất phức tạp.
Cô thấy Đại Dung Dung vẫn giữ phong thái trang nhã, lấy điện thoại trong túi xách đeo bên người ra.
Điện thoại và cả sạc dự phòng.
Màn hình sáng lên. Thời gian trôi qua, sắc mặt của cô cũng ngày càng ảm đạm.
Dung Dung ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng, “Không nói xin lỗi hả?”
Hoắc Thanh Thuần cà lăm, định ngụy biện, “Cô vẫn không trả lời, ai mà biết cô chính là Yinel.”
“Anh Hai à, anh có bị gì không vậy?” Dung Dung bình tĩnh, giọng điệu còn đáng sợ hơn lúc nãy, “Mấy tháng nay tôi không đụng vào điện thoại, dùng siêu năng lực để trả lời hả? Anh tưởng mọi người đều đi hót dạo như anh hả?”
Chịu ảnh hưởng từ chó Lương, bình thường Dung Dung không có cơ hội văng những từ chửi thề quý tộc, hôm nay có người đến tận nơi nghe chửi, cô bắt chước dáng vẻ nữ phụ độc ác rất giống, khí thế cưỡng bức người bằng vài ba câu.
Chó Lương thích than thở với cô rằng những người giàu sang như cô yêu cầu trình độ rất cao, lúc chửi nhau không thể đưa bố, đưa mẹ, đưa tổ tiên, đưa bộ phận sinh dục vào, vô cùng bức bối.
Nhưng sự thật là nếu những người có trình độ cao bị dồn ép, họ chửi còn khó nghe hơn cả người bình thường.
Tuy những bộ phim truyền hình máu chó có nhiều yếu tố phóng đại, nhưng cuộc sống vẫn luôn tốt hơn đời thực rất nhiều.
Càng đọc nhiều sách, càng gặp nhiều cảnh đời sẽ càng biết cách gãi đúng chỗ ngứa, đâm trúng chỗ đau của người ta như thế nào.
Hoắc Thanh Thuần cắn môi, vẻ mặt đầy nhục nhã, sặc mùi cô vợ nhỏ.
Sắc mặt của hai người phụ nữ lại lạnh lùng, trông còn nam tính hơn anh ta.
Cuối cùng vẫn không thể nào cứng hơn Dung Dung, nói ra hai chữ “Xin lỗi” như muỗi vo ve.
Xuyên Nam không nhìn cô, miễn cưỡng nói xin lỗi.
Cô ta nhìn chằm chằm một góc 45 độ vào khoảng không bên cạnh, giống như Đại Dung Dung đang đứng ở đó.
Dung Dung duỗi tay huơ huơ trước mặt cô ta, “Cô bị lác mắt hả? Không chữa khỏi thì có thể suy xét hiến giác mạc cho người cần.”
Xuyên Nam quay đầu quay, trừng mắt nhìn cô rất rõ ràng.
Dung Dung chậm rãi nhắc nhở cô ta: “Kính áp tròng có màu sắp lòi ra ngoài kìa.”
“…”
Mắt của Tô An đỏ hoe cả buổi, cuối cùng bây giờ đã bình thường trở lại. Thật ra Dung Dung cũng có thể hiểu được cô ấy, không định bảo cô ấy xin lỗi.
Kết quả là người ta có thái độ tốt nhất, không những xin lỗi mà còn cúi người xuống.
Mặc dù nét mặt vẫn rất nhục nhã.
Cô ấy lau khô nước mắt bên khóe mắt, sửa sang lại đầu tóc của mình, ngẩng cao đầu đi ra khỏi phòng tiếp khách.
Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần nhìn nhau, cũng muốn đi ra theo.
“Đợi đã.” Dung Dung gọi ba người lại, cúi đầu đăng một bài viết, hất cằm về phía bọn họ, “Chuyển tiếp bài viết của tôi.”
Sau hai tháng, cuối cùng xác chết Đại Dung Dung đã sống dậy, đăng một bài viết mới nhất.
Một cây đa lớn trước cửa: Cảm ơn mọi người đã yêu thích tranh của mình.
Hình ảnh đi kèm là bức tranh của cô vừa được bán đấu giá với giá cao ngất ngưởng.
【Vì bị bêu xấu, em Dung không thể không nhớ lại mật khẩu Weibo của mình *doge*.】
【Cảm ơn các anti! Cuối cùng đã lăng xê cho em Dung của chúng tôi *đáng yêu*.】
【Aaaaa yêu em Dung muốn chết.】
【Cô em, rốt cuộc em còn bao nhiêu bí mật mà tôi không biết? *doge*】
Cho đến hiện tại, tính thêm những tin tung ra từ các blogger đình đám mấy chục phút trước, cuối cùng tất cả quần chúng hóng hớt đã được hít drama thơm nhất và bổ nhất.
Yinel chính là Đại Dung Dung.
Vì vậy lúc toàn bộ cư dân mạng đổ xô giới thiệu bộ sưu tập tranh của Yinel, chỉ có mỗi Đại Dung Dung không nhắc đến một chữ.
Gần như cả khu làm đẹp Bilibili đều đang khoe khoang, cô là người trong cuộc chỉ cần trốn trong chăn cười trộm là được, không cần thiết nhảy ra tâng bốc mình.
Lúc cô bị tố đạo nhái, cả khu làm đẹp chỉ có Tô An bày tỏ quan điểm của mình. Những người còn lại đều thông minh chọn xem phim hay.
Sau khi danh tính được tiết lộ, các blogger không có thù oán với Đại Dung Dung rối rít đứng ra chuyển tiếp bài viết, xong việc mới nói vuốt đuôi.
Mặc dù Xuyên Nam và Hoắc Thanh Thuần không chuyển tiếp bài viết đạo nhái dài lê thê, nhưng mấy ngày trước bọn họ có đăng bài, công khai với mọi người rằng những vệ sĩ chính nghĩa nhỏ bé đã đến Paris. Mặc dù không tỏ rõ thái độ, nhưng chắc sẽ không thay đổi tâm lý chống lại đạo nhái.
Là người cộp mác đạo nhái chắc như đinh đóng cột, Tô An không những chuyển tiếp, mà lý do chuyển tiếp còn là hai chữ “Xin lỗi” thật to.
Hai người còn lại chỉ “repost”.
Cư dân mạng có thể mất trí nhớ, nhưng mạng Internet thì không.
Trong các bài chuyển tiếp phổ biến ở bên trái, ID của ba người họ xếp thẳng hàng.
【Đệch mợ, tui cười xỉu ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.】
【Trước đây ấn đầu Đại Dung Dung xuống nói là sao chép, lại còn đuổi đến tận Paris. Kết quả là đuổi đến trước mặt người trong cuộc, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.】
【Biệt đội chính nghĩa: Yinel, Đại Dung Dung đạo tranh của cô đó! Yinel: Tôi đạo tranh của chính tôi.】
【Thành phần anti: Cái con khốn sao chép Đại Dung Dung! Đại Dung Dung: Tôi sao chép ai? Thành phần anti: Nữ thần Yinel của tao! Đại Dung Dung: Anh da đen dấu hỏi.】
【Bằng chứng quá xác thực.】
【Ông chủ Hoàng Hạc* khốn nạn thiếu nợ hai trăm triệu dẫn theo em dâu chạy trốn, kết quả lại phát hiện Hoàng Hạc và em dâu là cùng một người, ha ha ha ha ha.】
*Hoàng Hạc: Là một nhân vật thu hút sự chú ý trên mạng, danh tính thực sự là chủ tịch nhà máy da Giang Nam ở Ôn Châu, Chiết Giang. Nguồn gốc cho sự nổi tiếng này xuất phát từ thần khúc có tên là 《Nhà máy da Giang Nam đã vỡ nợ》. Trong bài thơ, Hoàng Hạc được miêu tả là một quản đốc “ăn chơi rượu chè, chơi bời đàn đúm”, “ôm tiền bỏ chạy”, “nợ lương”, gặp là bị chửi rủa.
Ban đầu Dung Dung không định tham dự dạ tiệc từ thiện. Sau khi nhờ bảo vệ đuổi hai fan ăn quỵt Hoắc Thanh Thuần và Xuyên Nam không mua tranh nhưng lại có vé vào gặp mặt, cô định đợi nhà tài trợ Tô An của mình rời khỏi phòng tiếp khách êm xuôi, để cô có thể yên tĩnh lướt Weibo một lát, bù đắp những tổn thất bị nghẽn tin tức trong hai tháng qua.
Hình như Tô An vẫn chưa tươi tỉnh lại, ngơ ngác nhìn vào vách tường với vẻ mặt kiêu căng.
Điện thoại của Dung Dung đột nhiên reo lên.
Bạn trai tha hương suốt hai tháng.
Cô nghe máy, “Alô?”
Giọng nói của Thẩm Độ có vẻ rất bình tĩnh, “Em đang ở đâu?”
“Phòng tiếp khách ở hậu trường.” Dung Dung tạm dừng một lát rồi hỏi anh: “Anh đã đến rồi à?”
“Đến rồi.”
Dung Dung nuốt nước miếng, “Vậy anh đã biết em là ai rồi?”
“Anh biết rồi.” Thẩm Độ hạ giọng, “Anh đến gặp em.”
Sau khi cúp máy, Dung Dung lại nhìn sang Tô An phía đối diện bàn trà.
“Cô đã tươi tỉnh chưa?”
Nghĩa là nếu tươi tỉnh rồi thì mau cút đi.
Tô An mím môi, liếc cô một cái, “Tôi tốn rất nhiều tiền mua tranh của cô, ngay cả ngồi một lát cũng không có tư cách hả?”
Quả thật khác hẳn với người phụ nữ với đôi mắt đỏ hoe lúc nãy.
Nói trắng ra, Tô An cũng được xem là người bồi dưỡng cô.
Nếu không có cô ấy, Dung Dung còn phải chiến đấu trong giới nghệ thuật ít nhất vài năm nữa mới có được sự chú ý như ngày hôm nay.
Có thể nói hai người vốn không có duyên phận, tất cả đều dựa vào tiền cô ấy bỏ ra.
Dung Dung thử khuyên cô ấy: “Cô ngồi đây đối mặt với tôi lẽ nào không cảm thấy khó xử sao?”
Vừa nói ra câu này, viền mắt của Tô An lại hơi đỏ.
Không giống như thiên kim tiểu thư Dung Dung không cha không mẹ, từ nhỏ được nuôi thả rông, Tô An được cưng chiều từ bé, tính cách được thấm nhuần trong sự giáo dục nghiêm khắc của gia đình. Cô đã quen kiêu ngạo, trước giờ chưa bao giờ chịu thua thiệt trước mặt người khác.
Cô sụt sịt mũi, chất vấn Dung Dung với giọng điệu khó chịu, “Cô vui lắm đúng không?”
Dung Dung há miệng, cả buổi trời không nói được gì.
Trong lúc hai người đang đối đầu, cánh cửa lại bị đẩy ra.
Dung Dung ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên Thẩm Độ đã đến.
Cô đang định chào hỏi anh lại thấy Tô An dụi mắt, tủi thân khóc lóc kể lể: “Tôi đã xin lỗi cô rồi, tại sao cô vẫn ép sát từng bước như vậy? Chẳng lẽ cô muốn ép tôi chết mới vui sao?”
Dung Dung kinh ngạc, vừa mới thấy tỉnh táo chút mà sao lại khóc lóc rồi?
Thẩm Độ sải bước đến bên cạnh Dung Dung. Bờ vai của Tô An run lên, trông rất điềm đạm và đáng yêu.
Thẩm Độ rủ mắt nhìn Dung Dung.
Dung Dung lại nhìn Tô An.
Tô An càng nói càng uất ức: “Xin lỗi, là do tôi quá nôn nóng, không điều tra rõ chân tướng đã đổ oan cho cô. Cô có thể tha thứ cho tôi lần này được không?”
Dung Dung thầm thở dài.
Dù gì cô ấy là fan của cô, cô vẫn không nỡ nổi khùng với cô ấy.
“Được được được, tôi tha thứ cho cô, cô đừng khóc nữa.” Dung Dung đứng dậy, đi tới ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Tô An, âu yếm vỗ vai cô ấy, “Con gái khóc sẽ xấu lắm có biết không?”
Tô An lẳng lặng nhìn về phía Thẩm Độ vẫn luôn im lặng.
Thẩm Độ không nhìn cô, ngược lại chỉ nhìn Dung Dung, cả buổi không nói câu nào.
Cuối cùng anh hơi bất mãn, khẽ hỏi Dung Dung: “Em biết anh sẽ tới gặp em mà tại sao còn để cô ấy ở lại đây?”
Dung Dung lườm anh, “Không thấy bạn học cấp Ba của anh đang khóc ở đây à? Em có thể nhẫn tâm đuổi cô ấy đi sao? Em không được dỗ cô ấy à?”
Thẩm Độ tặc lưỡi, xoay người muốn rời đi.
“Em dỗ tiếp đi, lát nữa anh sẽ quay lại.”
Tiếng khóc thút thít của Tô An chợt tắt.
Người phụ nữ bên cạnh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Anh ấy đi rồi, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi. Khóc đi, không ai cười cô đâu.”
Ngửi thấy mùi thơm Byredo* thanh nhã trên người cô ấy, Tô An bắt đầu hoài nghi về cuộc sống.
*Byredo: Tên đầy đủ là Byredo Rose Of No Man’s Land. Đây là một sự kết hợp và gia giảm hương ngào ngạt của hồng lẫn vị cay của tiêu, khiến cả hai tạo thành hình ảnh một đóa hoa đầy cá tính mạnh mẽ nhưng vẫn không mất đi chất mượt mà vốn có của một “bông hoa”.
Byredo (hình minh họa)
Kịch bản này bậy rồi.
Nhưng Tô An cầm kịch bản nữ phụ bình thường lại không thể hô cắt.
Lời của tác giả:
Dung Dung – Không nhìn thấu lòng người: Cô ấy là fan của tôi, bỏ ra hơn một triệu tệ cho tôi, tôi an ủi cô ấy một chút thì đã sao?
Thẩm Độ – Chuyên gia xác định trà xanh: Ha ha.
Tô An – Bông sen trắng thất bại: Vung tiền rồi, bị vả mặt rồi, còn bị tình địch ôm vào lòng, hết mực quan tâm tôi. Đúng là cái ngày chó má.
***
Byredo Rose Of No Man’s Land: Một loại nước hoa chiết xuất từ hương hoa hồng xạ hương, thân chai giống như lọ mực.