Nói Dung Dung là liều thuốc đắng của ông cụ cũng không sai.
Trước đó ông cụ còn giống như sống dở chết dở, kết quả là hôm sau đã xuất viện.
Gia đình chú Hai thực sự cạn lời, bỏ dở công việc chạy đến bên giường bệnh chăm sóc. Kết quả là vừa tìm được người đã trở nên khỏe mạnh hồng hào.
Nếu ông cụ đã không sao, dĩ nhiên mọi người lại tiếp tục đi làm.
May mà công ty không rối tung lên chỉ vì người nhà họ Dung không đi làm.
Dung Thanh Từ và Dung Dung đưa ông cụ về nhà trước.
“Ông nội nói muốn công bố thân phận của em.” Dung Thanh Từ ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, bình tĩnh nói: “Chị đã gỡ hot search giúp em rồi, cũng đã tìm xong PR, em xem muốn công bố khi nào.”
Công bố rồi làm được gì? Chuyện mà Dung Dung muốn làm không chỉ là công bố.
Cô đã lẩn trốn nhiều ngày, cũng đã suy nghĩ thấu đáo.
“Em đã nói với anh Tiểu Bắc trước tiên thu thập chứng cứ phỉ báng.” Dung Dung thờ ơ chống tay lên đầu, tay kia lướt điện thoại, “Nếu chỉ công bố thân phận, lần sau bọn họ lại tìm ra những chuyện khác để bôi nhọ em. Quá mệt mỏi vì rắc rối thì chẳng thà nhổ cỏ tận gốc.”
Dung Thanh Từ quay đầu nhìn cô, cau mày hỏi cô: “Làm sáng tỏ càng sớm càng tốt. Em không quan tâm những người trên mạng nói gì sao?”
“Dĩ nhiên em quan tâm.”
Cho nên cô không chỉ muốn làm sáng tỏ đơn giản.
“Em là người trong cuộc, mọi chuyện đều tùy em sắp xếp.” Dung Thanh Từ đứng dậy, xoa đầu cô, “Nhưng lần sau đừng có chơi trò mất tích.”
Dung Dung ngoan ngoãn gật đầu.
“Mấy ngày nay em ở nhà đi, chăm sóc ông nội.”
“Vâng.”
Dung Thanh Từ ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói ra: “Chắc em cũng nên biết ông nội luôn đối xử với em rất tốt, không giống như tụi chị.”
Dung Dung lại gật đầu.
“May mà em kiên cường hơn mẹ em.” Dung Thanh Từ bùi ngùi, xoay người đi lên lầu.
Sau khi chị ấy lên lầu, Dung Dung tiếp tục cúi đầu biên soạn bài viết Weibo.
Sự kiện “Gói hàng PR” trải qua nhiều ngày lên men, tài khoản Bilibili và Weibo của Đại Dung Dung bị người ta thay phiên công kích, còn bản thân cô lại không có bất kỳ đáp trả.
Sự im lặng trong mấy ngày qua đã đủ chụp mũ “Chột dạ” cho cô.
Nhiều fan ban đầu còn hào hứng đều đã yên lặng.
Anti-fan lại kéo đến mặc sức chửi rủa.
【Chỉ có một mình tui cảm thấy mặt của Đại Dung Dung rất giả trân thôi sao?】
【Ha ha ha ha, tui nghĩ chắc cô ả đi cắt mắt hai mí, chắc còn mở rộng khóe mắt nữa.】
【Còn độn mũi nữa.】
【Muốn xin phương thức liên lạc của bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ cho cô ta.】
【Cô ta thiệt là phèn, ngày nào cũng giả vờ làm thiếu nữ Mori, cứ tưởng mình là học sinh cấp Ba mười mấy tuổi.】
【XXX cũng theo hệ Mori, nhưng mà sang hơn cô ả gấp mấy lần.】
【Thật là sỉ nhục XXX, ít nhất người ta là hệ Mori thật. Đại Dung Dung mua hai quyển tạp chí phong cách Nhật đã gọi là hệ Mori rồi hả?】
【Làm gì có hotgirl trắng-giàu-đẹp nào như cô ta. Mấy thứ cô ta dùng đều được mọi người biết đến.】
【Hotgirl trắng-giàu-đẹp mà tôi quen đều mặc đồ đặt làm riêng từ đầu đến chân, ai như con đó.】
【Người ta dậy thì muộn, thường thức vốn dĩ rất đáng lo ngại, bạn trên đừng độc mồm quá. Muốn trách thì trách sugar daddy của Đại Dung Dung quăng tiền cho cô ta xài mà không đưa cô ta đến lớp học lễ nghi.】
【Bố nuôi của Đại Dung Dung thiệt là keo kiệt. Túi xách mà Đại Dung Dung lấy ra khoe chỉ có mỗi em Kelly.】
【Bố nuôi của người ta đã tặng tàu du lịch và cổ phần rồi.】
【Đến bây giờ vẫn chưa đào được rốt cuộc là công ty gì, không biết là doanh nghiệp thần bí gì nữa.】
【Ha ha ha ha ha ha ha ha, trước đây tư bản ra tay rầm rộ lắm mà. Đã lên hot search mấy ngày rồi mà tại sao bố nuôi vẫn chưa ra tay vậy?】
Lên hot search được một tuần, cuối cùng Đại Dung Dung đã đáp trả.
Một cây đa lớn trước cửa: Điêu phết.
Lời đáp trả ngắn gọn hai chữ.
Cô còn đính kèm nhật ký trò chuyện hoàn chỉnh, không sót một hình nào, bao gồm việc cô nhấn mạnh đồng ý chiết khấu hoặc là gửi trả lúc từ chối sau cùng. PR không đáp lại, nhưng cô vẫn chuyển khoản trước.
Hình áp chót là biên lai chuyển phát nhanh. Sáng hôm cô từ chối hợp tác quảng cáo đã nhờ công ty chuyển phát nhanh đóng gói gửi trả.
Hình đầu tiên là thông tin phân phối, ba ngày trước gói hàng đã được Sahar ký nhận.
Cô còn bổ sung một câu dưới khu bình luận: 【Bộ nhớ 256G chưa bao giờ lo lắng về cache. Lần sau nếu muốn phốt, tốt nhất nên xác nhận rõ đối phương đã xóa nhật ký trò chuyện hay chưa.】
Bằng chứng quá xác thực, dòng thời gian đầy đủ, hình ảnh rõ ràng, không có bất kỳ dấu vết làm mờ hoặc cắt xén.
Tin đen của cô không chỉ có cái này, nhưng chuyện gây ác cảm với người qua đường nhất chính là sự kiện “Gói hàng PR” móc nối với nhân phẩm; chuyện liên quan đến lừa gạt fan, biểu hiện cưng chiều fan giả tạo, ngoài mặt một vẻ sau lưng một vẻ.
Vì vậy Dung Dung phải làm sáng tỏ chuyện này trước.
【Mị nghi ngờ đang quảng cáo điện thoại 256G *doge*.】
【Em Dung tới rồi!!!】
【Chế biết em Dung bị oan mà!!!】
【Hôm nay PR Sahar đã ngỏm chưa?】
【Ơ, cố tình cắt xén mấy câu nói muốn gửi trả của em Dung chúng tôi. Bớt làm người ta mắc ói cái được không?】
【Tui chỉ muốn biết nếu ba ngày trước Sahar nhận được hàng trả lại, tại sao mấy ngày nay vẫn giả chết? *mỉm cười*】
Chó Lương lướt điện thoại cười nhạt, “Cùng một giuộc với Mack Daddy thôi, xảy ra chuyện liền phủi bỏ trách nhiệm. Dù đắc tội với mày, nhưng trên Bilibili vẫn còn nhiều blogger làm đẹp. Chẳng qua là lùi một bước tiến hai bước, tìm một chủ đăng có nhiều fan như mày.”
Dung Dung chỉ cười mà không nói, đồng ý lời yêu cầu kết bạn của PR.
Lại nói xin lỗi và cầu xin, hy vọng Đại Dung Dung có thể tha thứ cho cô ta, đừng để cô ta bị đuổi việc.
【Chụp ảnh màn hình nhật ký trò chuyện giữa cô và Xuyên Nam cho tôi.】
【…Sao chị biết?】
【Mau.】
Bên kia ngập ngừng rất lâu, dè dặt hỏi nếu cô ta gửi nhật ký trò chuyện, cô có thể độ lượng cầu xin tha thứ giúp cô ta không.
Dung Dung không trả lời.
PR ôm hy vọng gửi nhật ký trò chuyện qua.
【Không thể.】
Dung Dung nhanh tay cho cô ta vào danh sách đen.
Trước khi trả lại gói hàng, cô chuyển tiền mặt cho cô ta đã là nể mặt lắm rồi, bây giờ còn muốn giữ lại công việc, nằm mơ đi.
Cô cũng không phải là thánh mẫu chuyển kiếp.
Dung Dung lại chuyển tiếp nhật ký trò chuyện cho Từ Bắc Dã.
Không lâu sau, cuối cùng Sahar đã ra mặt, dùng tài khoản Weibo Official tag @Dung Dung, nói xin lỗi với cô.
Cửa hàng flagship Sahar Official: Vì sơ suất và hiểu lầm khi liên lạc hợp tác đã gây ra hiểu lầm tai hại của người ngoài đối với Đại Dung Dung @Một cây đa lớn trước cửa, khiến cô ấy chịu hậu quả bạo lực mạng nghiêm trọng. Chúng tôi gửi lời xin lỗi đến Đại Dung Dung, các fan và cư dân mạng vì đã gây rắc rối cho mọi người. Hiện tại Sahar đã chấm dứt hợp đồng làm việc với nhân viên đó. Sau này chúng tôi sẽ cẩn trọng hơn trong mỗi lần hợp tác, bảo đảm không để những hiểu lầm này xảy ra, tiếp tục tạo ra những sản phẩm tốt hơn cho mọi người. Xin lỗi.
Giống như những gì Mack Daddy nói hồi đó.
Mà hiển nhiên fan không muốn chấp nhận.
【Ờ, không chấp nhận *mỉm cười*.】
【Vuốt đuôi ngựa kịp lúc quá ha.】
【Nói xin lỗi là xong hả? Mấy ngày nay em Dung bị chửi như thế nào, trong lòng mấy người không rõ sao?】
【Đồ của hãng mấy người mắc muốn chết, chất lượng sản phẩm chẳng tốt hơn bao nhiêu, chỉ biết nói suông *ngoáy mũi*.】
【Ban đầu mình rất thích hãng các bạn. Thật ra ý tưởng sản phẩm của các bạn rất hay, phương diện thiết kế vỏ ngoài cũng nổi bật trong các thương hiệu nội địa. Ngoại trừ giá cả cao thì chẳng có khuyết điểm gì cả. Lúc đầu em Dung chịu nhận gói hàng của các bạn cũng là vì tin tưởng. Kết quả là đợi em Dung đăng đầy đủ nhật ký trò chuyện, các bạn mới nói xin lỗi, quá thất vọng.】
【Chắc em Dung cảm thấy giá cả không xứng đáng với chất lượng nên mới từ chối quảng cáo.】
Đối đầu với Đại Dung Dung có ba triệu fan, hiển nhiên Sahar mới có chút tiếng tăm không phải là đối thủ.
Sahar Official nhanh chóng tắt bình luận Weibo.
Fans chuyển mặt trận, nhanh chóng đưa bài viết Weibo #Sahar# lên hot search.
“Chắc là sắp toang rồi.” Chó Lương thở dài, cảm thấy hơi tiếc nuối, “Tiếc cho ý tưởng của thương hiệu Sahar, ngay cả ông chủ cũng không biết cách làm người.”
Cô nói xong, quay đầu lại muốn nghe thử cách nhìn của Dung Dung.
Dung Dung ra hiệu cô ấy im lặng.
Quản lý của Sahar đang trao đổi với Đại Dung Dung, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của cô.
Quản lý thành khẩn nói xin lỗi: “Xin lỗi, đều là sơ suất của chúng tôi. Hiện giờ PR đó đã rời khỏi công ty rồi. Chúng tôi không cầu xin hợp tác sau này, chỉ hy vọng cô có thể tha thứ cho chúng tôi, xin lỗi.”
Nếu lần trước Mack Daddy không có hành động gì là vì không liên lạc được với cô, cho nên mới lựa chọn im lặng.
Vậy thì bên phía Sahar thực sự rất vô lý. Bọn họ chỉ cần yêu cầu PR đưa đầy đủ nhật ký trò chuyện, hơn nữa ba ngày trước đã nhận được gói hàng trả lại của cô, nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí cô phải tự bỏ tiền phí bưu điện cho thùng đồ rất nặng, phải nói là rất đau lòng.
Cô bị chửi ra nông nổi này, Sahar cũng không phải vô tội.
Cô thích ý tưởng của Sahar, dĩ nhiên sẽ không thể trơ mắt mặc kệ, cứ thế để nó sụp đổ.
Bây giờ quản lý chỉ muốn một lời tuyên bố của cô, nói chuyện này không liên quan tới Sahar, bảo fan của cô dừng công kích.
Dung Dung ôn tồn nói: “Tôi sẽ bỏ qua cho mấy người.”
Chó Lương ngồi yên bên cạnh cô, vừa nghe cô nói như vậy liền nổi giận, “Chó Dung, làm thánh mẫu không phải như vậy!”
Bên kia nhất thời thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn, cảm ơn.”
“Tôi rất thích ý tưởng trang điểm của Sahar, không muốn nó bị hủy hoại vì tôi.” Dung Dung làm động tác “Suỵt” với chó Lương, rồi thản nhiên nói: “Nếu đổi nhóm quản lý thì sẽ có thể ngăn chặn triệt để tình huống này xảy ra lần nữa.”
“Cô nói sao?”
“Tôi nói.” Dung Dung kiên nhẫn lặp lại: “Nếu Sahar là thương hiệu của tôi, chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống như vậy.”
Sau khi cúp máy, chó Lương cau mày, thắc mắc, “Cái câu bộc phát chỉ số hoang tưởng lúc nãy của mày là sao?”
Dung Dung cười cười, chỉ số hoang tưởng tiếp tục tăng vọt, “Nghĩa là mua lại nó.”
“…”
***
Chó Lương cho rằng cô ấy chỉ nói giỡn mà thôi.
Một tháng sau sự kiện “Gói hàng PR”, Dung Dung nhận được bản định giá thương hiệu của Sahar.
Ba năm trước, thương hiệu mỹ phẩm Sahar được thành lập dưới trướng một công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại điện tử ở Quảng Châu; hai năm trước được đưa ra thị trường Taobao; năm ngoái được nâng cấp thành cửa hàng flagship chính thức trên Tmall.
Thương hiệu đã sớm có mặt tại các cửa hàng truyền thống lớn trong ngành mỹ phẩm, hơn nữa còn mở một số gian hàng trong trung tâm thương mại.
Tương lai phát triển của Sahar rất tốt, việc thu mua sẽ không dễ dàng.
Tất nhiên cá nhân thu mua sẽ không dễ dàng mà thôi.
Ngày nay ngành thương mại điện tử rất cạnh tranh, khó khăn lắm mới tạo dựng được một Sahar có danh tiếng như thế này, công ty không thể tùy tiện bán đi thương hiệu.
Tập đoàn gây áp lực thì lại khác.
Dung Dung lấy thân phận là cổ đông tập đoàn Hoa Uyên, trực tiếp ủy thác luật sư đến tìm công ty thương mại điện tử ở Quảng Châu để thương lượng.
Cô yên tâm giao hết mọi chuyện cho văn phòng luật sư Bắc Thần.
Trong văn phòng luật sư, phòng làm việc của luật sư Từ.
Từ Bắc Dã không vui, “Anh vừa giúp em gửi thư luật sư, vừa phải giúp em soạn đề xuất thu mua, có tăng thêm lương không?”
“Anh Thẩm đã cho em mượn anh, dù gì cũng phải tận dụng hết năng lực.” Dung Dung chống tay lên đầu cười với anh, giọng điệu trang nghiêm, “Trước đây Trung Nhuận mua bán sáp nhập cổ phiếu đều giao hết cho anh, anh Thẩm giành chiến thắng rất dễ dàng. Ai ai cũng biết trên phương diện này, tìm luật sư Từ là chính xác nhất.”
Năm ngoái tập đoàn Trung Nhuận đã sớm mở rộng lĩnh vực kinh doanh sang ngành công nghiệp hóa mỹ phẩm nội địa và hàng xa xỉ, tất cả đều là những ngành rất có tiềm năng trong nước.
Nói một cách đơn giản, kiếm tiền từ phụ nữ là dễ nhất.
Về lĩnh vực hóa mỹ phẩm thì thu mua thương hiệu riêng Tự Thuần, còn hàng xa xỉ thì thâu tóm cổ phần của công ty mẹ thông qua việc mua cổ phiếu tập đoàn.
Cuối cùng một tháng trước, Thẩm Độ chạy đến Thượng Hải, tiếp quản ba thương hiệu hàng xa xỉ nội địa từ tay công ty mẹ.
Kế hoạch cổ phần và mua bán & sáp nhập đều bắt nguồn từ tay Từ Bắc Dã. Danh tiếng của anh trong giới luật sư cũng ngày càng tăng cao.
Bây giờ không còn ai dám nói cậu Ba nhà họ Từ kém cỏi nữa.
Vừa mới ký hợp đồng xong, Thẩm Độ liền quay về thành phố Thanh Hà.
Từ Bắc Dã õng ẹo đi theo Thẩm Độ tranh công, kết quả là bị nhà tư bản mỉa mai không thương tiếc, “Luật sư Từ có tiếng tăm lừng lẫy mà còn cần tôi khen thưởng à?”
Anh đập bàn, “Sếp Thẩm, danh tiếng là danh tiếng, khen thưởng là khen thưởng.”
Thẩm Độ mím môi, cười nói: “Đi giúp Dung Dung đi, chi phí tùy anh viết.”
Chỉ vì một câu nói hào sảng “Tùy anh viết” của Thẩm Độ, Từ Bắc Dã một vai hai gánh đã tăng ca hai tuần.
“Người ta có ranh giới ở Quảng Châu, không thiếu tài nguyên và mạng lưới kết nối. Chúng ta chỉ là xuyên tỉnh, việc thu mua sẽ không đơn giản.” Từ Bắc Dã bỏ tài liệu xuống, báo trước tình hình cho cô, “Em hãy chuẩn bị tinh thần cho cuộc kháng chiến trường kỳ.”
Dung Dung gật đầu, không mấy bận tâm, “Chuyện này không gấp. Đúng rồi, anh đã điều tra thông tin mà em nhờ anh làm giúp em chưa?”
“Bộ Công an đã can thiệp vào, anh điều tra bằng quyền riêng tư sẽ rất dễ gây sự chú ý.” Từ Bắc Dã nói sang chuyện khác, nháy mắt thần bí với cô, “Nhưng mà ai bảo anh là con trai của nhà chính trị, điều tra một người quá đơn giản.”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra chuyển tài liệu qua cho cô.
Từ Bắc Dã cảnh cáo cô: “Đừng có đi quá trớn. Cho dù cô ta làm gì, em cũng không thể qua mặt cảnh sát dạy dỗ cô ta. Đến lúc đó anh không muốn đến sở cảnh sát vớt em đâu.”
“Em biết rồi.” Dung Dung nhướng mày, vui vẻ đứng dậy, “Em mượn mấy vệ sĩ của ông nội hù cô ta chút thôi.”
Trí nhớ của cư dân mạng rất kém, hôm qua vẫn còn phẫn nộ mãnh liệt chuyện gì đó, ngủ một giấc đã quên sạch.
Về chuyện liên quan đến Đại Dung Dung, sự kiện lừa dối fan nghiêm trọng nhất đã được làm sáng tỏ, chuyện đại gia bao nuôi và hình tượng “Trắng-giàu-đẹp” đều là bịa đặt. Ngoại trừ còn một số người chưa từ bỏ ý định, thỉnh thoảng nhảy ra nói vài câu, không ai thèm đoái hoài gì nữa.
Thông thường khi mọi chuyện tiến triển đến bước này, Dung Dung sẽ dừng lại.
Dù gì cũng không thể chặn hết miệng mồm của mọi người, không cần để ý.
Hiện tại cô không nghĩ như vậy.
Dung Dung trực tiếp đến tàn sát công ty của chó Lương, chẳng nói chẳng rằng liền ép buộc cô ấy xin nghỉ, kéo cô ấy lên xe.
Chó Lương quay đầu bịn rịn với giám đốc nhân sự, “Giám đốc, tôi xin nghỉ phép, cầu xin anh đừng trừ lương.”
Giám đốc ngây người gật đầu, “Đi đi đi đi.”
Chó Lương bị đưa đến một khu chung cư cao cấp.
Bỏ qua gác cổng đi thẳng lên lầu, thậm chí không cần đăng ký.
Chó Lương không nhịn được chê bai hành động này của cô, “Hệ thống an ninh của khu chung cư này quá tệ. Trong khu chung cư tồi tàn mà tao đang ở, những chiếc xe lạ ra vào đều phải đăng ký.”
“Khu chung cư này là dưới danh nghĩa Gia Nguyên.” Dung Dung điềm tĩnh, thong thả giải thích: “Lúc mở rộng khu định cư, tổng giám đốc Cố của Gia Nguyên đã tặng cho ông nội tao hai lô. Ông nội chuyển một lô cho tao, vì vậy tao cũng là chủ sở hữu nơi này.”
Cô lại vỗ vào ghế ngồi bằng da thật dưới mông, “Chiếc xe này cũng là của tao.”
Trên xe thương vụ Metris7, ngoài hai cô còn có hai anh vệ sĩ rất điển trai.
Xe thương vụ màu đen, vệ sĩ mặc vest đen, cùng với một đại tiểu thư với nét mặt khó đoán.
Chó Lương nuốt nước miếng, nhếch môi, “Đừng nói mày muốn đi làm chuyện không phù hợp với giá trị cốt lõi chủ nghĩa xã hội đấy nhé? Trước đây tao đã nói tao tuân thủ luật pháp, mày không thể bắt tao vi phạm pháp luật được.”
Dung Dung mỉm cười, “Muộn rồi.”
Chó Lương che miệng, “… Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Chúng ta sinh ra dưới lá cờ đỏ, phải làm công dân tốt, quyết tâm diệt trừ tội ác, ngăn chặn tất cả hành vi phạm pháp.”
Dung Dung giả điếc, cô ấy lại bị kéo xuống.
Cổng ra vào của mỗi lô chung cư đều được lắp đặt khóa điện tử. Vệ sĩ rút thẻ cổng nhân viên lấy từ chỗ bảo vệ ra, dễ dàng qua được cổng.
“…”
Loại tình tiết này chỉ từng thấy trong phim.
Chó Lương liếc nhìn cửa chống trộm trước mặt.
Dung Dung nhấn chuông cửa, tiếng người trong nhà truyền ra ngoài qua loa phát.
“Ai đó?”
Dung Dung lên tiếng: “Vương Nhất Nam, là tôi.”
Chó Lương vốn còn đang suy nghĩ Vương Nhất Nam là ai. Cửa được mở ra, một cô gái trẻ mặc áo ngủ Hello Kitty màu hồng đập vào mắt.
Vậy mà lại là Xuyên Nam.
“Tại sao là cô? Sao cô biết nhà tôi? Sao cô vào được khu chung cư?” Xuyên Nam cau mày chất vấn cô, nhìn thấy đằng sau Dung Dung có vài vệ sĩ, “Cô muốn làm gì?”
Dung Dung cười rất ngọt ngào, “Cộng đồng trao hơi ấm.”
Ngay sau đó, các vệ sĩ cưỡng ép đẩy cửa ra, xông vào nhà Xuyên Nam.
Dung Dung đi vào theo, đánh giá một vòng cách trang trí trong nhà, gật đầu khen: “Không tệ, sửa sang rất đẹp.”
“Sao cô tìm được tới đây?” Xuyên Nam thấy những vị khách không mời mà đến, giơ tay chỉ vào mũi Dung Dung và chửi to: “Mau cút ra ngoài! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Dung Dung đi từng bước đến gần cô ta, “Sao tôi tìm được cô? Cô tưởng ai cũng kém cỏi như cô, tìm moi tôi hơn nửa tháng mà không tìm ra được gì hả?”
Xuyên Nam mở to mắt nhìn cô, “Cô tìm moi tôi?”
“Đối với kẻ khởi xướng bạo lực mạng, để cô ta tự cảm nhận thực tế chút bạo lực mạng sẽ có ích hơn là cảm hóa cô ta bằng tình thương.” Dung Dung thản nhiên nghiêng đầu cười với cô ta, “Cô nói có đúng không cô Vương Nhất Nam?”
Người chưa từng trải qua bạo lực mạng không bao giờ có tư cách trách cứ tại sao lúc người khác bị bạo lực mạng lại không đúc áo giáp cho mình, không kiên trì chống lại, mà lại lựa chọn lùi bước và trốn tránh, thậm chí lựa chọn tự tử.
Loại “hung khí” vô hình này còn đáng sợ hơn cả dao, súng, gậy gộc.
Xuyên Nam lùi về sau vài bước, chột dạ đảo mắt lia lịa, lớn tiếng vặn lại: “Ai là kẻ khởi xướng? Cô không có bằng chứng thì đừng nói lung tung, mau cút đi!”
Dung Dung cũng không tức giận, nhẹ nhàng hỏi cô ta: “Nhận được thư luật sư chưa?”
Mặt của Xuyên Nam biến sắc.
“Thư luật sư chỉ là lời cảnh cáo, tôi thấy chẳng có hề hấn gì với cô.” Dung Dung lấy một cái túi niêm phong từ trong túi xách bên người ra, quăng đại lên ghế sô pha trong phòng khách, “Vì vậy hôm nay tôi cố tình tới đưa đơn khởi tố.”
“Cô khởi tố tôi?!”
“Đúng vậy.” Dung Dung xoay người ngồi xuống ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn cô ta, thái độ kiêu ngạo, “Bất ngờ không?”
Những người vệ sĩ đứng sau lưng cô vô cùng uy nghiêm.
Chó Lương nhìn dáng vẻ chị đại đầu gấu Dung Dung, bỗng dưng có loại ảo giác hủy tam quan* làm tay sai thật là sung sướng.
*Hủy tam quan: Là từ thường dùng trong ngôn ngữ mạng, ám chỉ những người, sự vật hoặc sự việc gây đảo điên cái nhìn bình thường của nhân loại.
Nét mặt của Xuyên Nam tái xanh, quơ lấy trái cây trên bàn trà muốn đập vào người Dung Dung.
Vệ sĩ nhanh tay lẹ mắt cản lại giúp Dung Dung, mở miệng cảnh cáo: “Cô à, cảm phiền nói chuyện văn minh.”
Chị đại đầu gấu dẫn đàn em tới tịch thu nhà cô, kết quả là bảo cô văn minh???
Xuyên Nam giận run người, nhưng không có can đảm chiến đấu, chỉ có thể cố gắng hét lớn để tỏ ra mình không yếu như sên, “Nếu mấy người không đi ra, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Dung Dung nhếch mép, “Cô Vương, cô nóng lòng muốn đến đồn cảnh sát uống trà vậy sao?”
“Cô có ý gì?”
Dung Dung lại lấy một văn kiện từ trong túi tote Chanel có hoa văn hình thoi ra, sau đó quăng lên bàn trà.
Chó Lương nghĩ sang chuyện khác. Bình thường Dung Dung chỉ đeo túi nhỏ khi đi ra ngoài, hôm nay lại phá cách đeo cái túi cồng kềnh đó, thì ra là muốn bắt chước túi bảo bối của Doraemon.
Xuyên Nam cầm lấy văn kiện đầy vẻ cảnh giác, lật từng tờ một. Sắc mặt của cô ta cũng ngày càng trắng bệch.
Mua chuộc blogger đưa tin, dùng tài khoản phụ tung tin giả, trước đó uy hiếp PR giao nhật ký trò chuyện, và những gì cô ta nói trong nhóm chat nhỏ, tất cả đều được in trên giấy A4.
Vừa xem đã hiểu ngay.
Cô ta bỗng chốc ngã xuống sàn, văn kiện rơi lung tung khắp sàn.
Dung Dung nhún vai, “Đừng tưởng trốn đằng sau là có thể bẻ sạch sẽ.”
Xuyên Nam bỗng bật cười, “Cùng lắm chỉ là cảnh cáo, phạt tiền. Cô nghĩ tôi thật sự sẽ vào đồn cảnh sát sao?”
“Xem tình tiết mà quyết định. Chị đại của cô đâu phải là người mù luật, cô thực sự cho rằng tội phỉ báng không cần chịu trách nhiệm pháp luật hả?”
Vẻ mặt của Xuyên Nam ảm đạm, cuối cùng còn muốn vùng vẫy, “Cô đột nhập vào nhà riêng! Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, cô cũng sẽ vào đồn!”
“Được thôi, cô báo cảnh sát đi, tôi sẵn sàng chịu phạt.” Dung Dung đứng dậy, đi tới ngồm xổm trước mặt cô ta, nói nhỏ nhẹ: “Sau đó thì sao? Cô lại muốn bồi thường gì? Muốn bao nhiêu tiền tổn thất tinh thần?”
Nói xong, cô tiếp tục lấy một chiếc ví dài từ trong túi bảo bối của mình ra.
Mấy tờ tiền rơi rải rác bên cạnh chân Xuyên Nam.
Dung Dung lại hỏi cô ta: “Có đủ không?”
Cô chưa từng chiến đấu thực tế, nhưng từ nhỏ đến lớn đã xem khá nhiều bộ phim. Dung Dung nghĩ mặc dù bây giờ là thời đại thanh toán điện tử, nhưng suy cho cùng ném mã QR vẫn không bằng ném tiền mặt cho hả giận, vì vậy cô cố tình đến ngân hàng rút một ít tiền.
“Cô dựa vào đâu!” Xuyên Nam hất mạnh tiền giấy ra, suy sụp ôm đầu kêu gào: “Cô chỉ là nổi lên nhờ gương mặt, nhờ vào mấy đồng tiền dơ bẩn, cáo mượn oai hùm. Cô có bản lĩnh gì?! Cô thực sự tưởng mình có thể kiếm cơm bằng mặt cả đời hả?!”
“Tôi có thể, cô có ý kiến gì không?” Dung Dung cầm tiền lên, ném vào mặt cô ta.
Nhân vật phản diện rất có khí thế, ngược lại Xuyên Nam tỏ ra yếu đuối, không ai giúp sức giả vờ đáng thương.
“Có người sinh ra đã ở vạch đích, tôi là loại người đó đấy, cô làm gì được tôi?” Dung Dung đứng dậy, giả vờ buông tiếng thở dài, “Nếu mỗi lần cô gặp phải loại người như tôi đều ghen tị, vậy cả đời này cô sẽ không thể chạm tới vạch đích đâu.”
Ghen tị là chuyện bình thường. Đối với người thực sự có thể đứng ở vạch đích, ghen tị chỉ là một động lực liều mình đối với họ.
Đùa giỡn đã đủ rồi, Dung Dung dẫn đàn em rời khỏi nhà Xuyên Nam.
Tiếng khóc nức nở của Xuyên Nam sau lưng rất lớn.
Nếu không có uy hiếp đến mình, cô ta đã không khóc.
Lại ngồi trên xe, chó Lương nhìn về phía cô với đôi mắt sáng lấp lánh, “Chị đại đầu gấu, chị thật sự muốn kiện Xuyên Nam à?”
“Ừ.” Dung Dung gật đầu nói thêm: “Không chỉ riêng cô ta, sau khi nhận được thư luật sư của tao, tao sẽ kiện hết tất cả blogger vu khống, phỉ báng.”
“…Vậy tốn hết bao nhiêu tiền?”
Nhà giàu mới nổi Dung Dung cười, “Tao có tiền mà.”
“…”
Sau đó, rất nhiều blogger trên Weibo đã nhận được thư luật sư. Những người quản lý Weibo Official phớt lờ thì nhận được đơn khởi tố.
Khi đăng bài xin lỗi đã quá muộn.
Lần này bọn họ không bị đóng tài khoản, nhưng cũng không có cơ hội đăng bài Weibo nữa.
Lúc quần chúng hóng chuyện đang cảm thán đại gia của Đại Dung Dung đúng là giàu có, tài khoản Weibo Official của Sahar chính thức đăng bài thông báo chuyển nhượng cổ phần.
Sahar trực thuộc một công ty thương mại điện tử sẽ trở thành thương hiệu con dưới trướng Hoa Uyên. Tổng giám đốc điều hành là cô Hai của Hoa Uyên – một trong những cổ đông của tập đoàn.
Dung Dung.
Những người thường xuyên đi dạo diễn đàn đều biết cô Hai của Hoa Uyên bị giấu kỹ cỡ nào. Người ngoài chỉ biết cô ấy được cưng chiều, được người nhà hết mực che chở dưới đôi cánh.
Không ai biết họ tên, mặt mũi, tuổi tác của cô ấy.
Ngoại trừ lễ kỷ niệm của Trung Nhuận vào năm ngoái, cô ấy từng xuất hiện gây chấn động, sau đó lại biến mất tăm.
Thiên kim nhà giàu kín tiếng trong giới tài phiệt.
Càng kín tiếng sẽ càng khiến mọi người tò mò.
Cuối cùng bây giờ đáp án này đã được công bố, không phải bị người ta đào ra, mà là người trong cuộc tự tung tin.
Đại Dung Dung chuyển tiếp bài viết này: Xin chỉ bảo nhiều hơn.
Dung Dung = Đại Dung Dung.
Đệch.
【Dung Dung = Đại Dung Dung, cốt truyện Mary Sue cực phẩm có một không hai.】
【Con mẹ nó, cô ấy biết cách đầu thai quá đi.】
【Ngoài gato, mị còn có thể làm gì?】
【Gia thế của Đại Dung Dung có cần đi tìm đại gia nữa không? Cô ấy chính là đại gia cao cấp trong giới rồi!】
【Người ta muốn chơi trang điểm, người nhà mua ngay một thương hiệu cho chơi, đây là sự chênh lệch.】
【Đệch mợ, có ai còn hình năm ngoái khôngggg? Là hình làm mờ trên tàu du lịch Sofina đó!】
【Mị có, mị còn giữ!!】
Bây giờ ghép mặt của Đại Dung Dung vào tấm hình năm ngoái được mọi người quỳ liếm, vậy mà lại khớp đến không ngờ.
【Đám người trước đây điên cuồng cười giễu Đại Dung Dung mắc ói trên diễn đàn chắc là cùng một giuộc với tụi quỳ liếm cô Hai Dung nhỉ.】
【Nói người ta chỉ biết đeo túi xách tầm trung, ra vẻ sang chảnh, tui cười ẻ mất. Người ta có tiền thì thích mua tầm trung, mấy bạn cười cười cái beep.】
【Xin lỗi cho tui nói thẳng, với gương mặt của Đại Dung Dung, mặc cái gì cũng đều không lẫn vào ai.】
【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha lại trốn vả mặt rồi, chắc là tức đỏ con mắt chết đi được.】
【Trước đây má nào nói hotgirl trắng-giàu-đẹp chỉ dùng hàng đặt làm riêng ra đây!! Má là hotgirl trắng-giàu-đẹp hả! Má đại diện cho hotgirl trắng-giàu-đẹp cả nước phát biểu hả?】
【Đại Dung Dung người ta chỉ có một cái túi Kelly thôi, nhưng người ta lại giàu hơn mấy con mẹ có tật đố kị kia.】
【Không biết lòi đâu ra một đám dân văn phòng rảnh rỗi sinh nông nổi, ngày nào cũng gato với người khác. Người ta có tiền, mấy má để ý người ta mua cái gì làm gì? Người ta mang giày vải bạt Warrior cũng sang hơn mấy má đó.】
【Không mua nổi thì chê bai đồ người ta mua, nếu không thì làm sao có thể cân bằng được?】
“Không phải nói việc thu mua tương đối khó khăn sao?”
Dung Dung đang nói chuyện điện thoại với Từ Bắc Dã. Bản thân cô đọc bài viết Weibo của Sahar cũng không thể lí giải.
Từ Bắc Dã cười ha ha, “Anh quên mất sếp Thẩm là Trần Hạo Nam của Quảng Đông.”
Dung Dung nuốt nước miếng, dứt khoát cúp máy, gửi tin nhắn cho Thẩm Độ.
【Trần Hạo Nam, là anh sao?】
【Ừ.】
【Gà Rừng em quyết định mãi mãi đi theo đại ca Trần! Lên núi đao, xuống biển lửa, muôn lần chết không chối từ!】
【Không cần lên núi đao, cũng không cần xuống biển lửa.】
【Vậy anh muốn làm gì?】
【Dùng thân báo đáp đi.】
Không ngờ tầm nhìn của Thẩm Độ lại hạn hẹp đến vậy.
Lời của tác giả:
Tội phỉ báng đều là bịa, mọi người đọc cho vui thôi, không giống với thực tế đâu.
Dung Dung xông vào nhà riêng là sai, là phạm pháp.
***
Giày vải bạt Warrior: Ban đầu mị muốn mua giày uyên ương AJ1 nhưng không mua được, vì vậy đã hốt tạm đôi uyên ương Warrior, không ngờ lại rất đẹp ha ha ha ha ha.