Niệm Ninh nhìn chú Hoàng ở bên cạnh, mỉm cười lịch sự và hỏi: Ễ “Chú Hoàng, tôi hơi mệt.
Chú có thể đưa tôi vê phòng để nghỉ ngơi được không?”
Chú Hoàng ngay lập tức kính cẩn nói: “Phòng đã sẵn sàng cho cô, tôi sẽ đưa cô đến đó.”
Nghe những lời đó, cô nhẹ nhàng gật đầu: ‘Vậy thì làm phiền chú rồi”
Chú Hoàng mỉm cười và nói: “Cô Niệm không cần phải quá lịch sự, đây là tất cả những điều tôi cần phải làm.
Trong tương lai, Cô Niệm trực tiếp ra lệnh cho tôi là được rồi”
Niệm Ninh đi theo chú Hoàng lên tầng hai.
Chú Hoàng chỉ vào một căn phòng và nói: “Cô Niệm, đây là phòng của cô.
Nếu cô có bất kỳ yêu cầu nào, cô có thể trực tiếp nói với tôi.”
“Chà, cảm ơn.” Niệm Ninh đẩy cửa ra và bước vào, cảm giác không thể giải thích được.
Cách bày trí của căn phòng có gì đó hơi sai sai.
Tuy nhiên, cô chẳng còn sức đâu hay tâm trí đâu mà suy nghĩ kỹ về nó.
Vòng lưng của Niệm Ninh đau nhức.
Đêm qua cô đã quá kiệt sức.
Cả ngày, không có được một giây phút để nghỉ ngơi.
Bây giờ cô chỉ muốn nằm xuống cái giường lớn và ngủ một giấc thật sâu.
Trước khi đi ngủ, cô kéo cơ thể mệt mỏi của mình vào phòng tắm.
Sau khi tắm, Niệm Ninh lấy tay lau những giọt nước trên mặt, và tay cô đang mò tìm chiếc khăn tắm trên chiếc kệ bên cạnh mình.
Chuyện gì vậy, sao không có khăn tăm?
Niệm Ninh mở mắt dữ dội, cô nhìn lên chiếc kệ và thấy hoàn toàn trống trơn.
Khi Niệm Ninh bước vào phòng tắm, cô ấy không chỉ không mang theo khăn tắm mà còn không mang theo quần áolII Mình nên làm gì bây giờ?
Có nên ra ngoài không?
Niệm Ninh suy nghĩ một cách cẩn thận, và dường như không phải là không thểi Dù sao, không có ai trong phòng, cô ra ngoài lấy quần áo.
Niệm Ninh chạy nhanh đến tủ quần áo.
Tuy nhiên, khi cô mở một tủ quần áo ra, điều làm cô đứng hình chính là: tất cả đều là áo sơ mi nam.
Cô không nghĩ tại sao lại có áo sơ mi nam trong phòng.
Nhưng tình thế cấp bách, hơi đâu mà nghĩ đến chuyện đó, cô lấy ra một cái và chuẩn bị mặc nó vào.
Ngay lúc đó…..
Cánh cửa đang đóng lại đột nhiên mở ra.
“Á…4……’ Ngay khi Niệm Ninh quay đầu lại, cô ấy đối mặt với một đôi mắt đen sâu và có chút đượm buồn, khiến cô ấy hét lên thành tiếng cực lớn.
Ngay khi Nhạc Cận Ninh mở cửa ra, anh thấy cơ thể trắng trẻo của Niệm Ninh, và ánh mắt anh trở nên đen sâu hơn bao giờ hết.
Cơ thể thật hoàn mỹ! ! I “Không được nhìn!” Niệm Ninh hét lên giận dữ, và bắt đầu mặc quầnáo cách vội vã.
Nhạc Cận Ninh không những không dừng lại việc quan sát cơ thể của Niệm Ninh mà còn tiến về phía cô.
Niệm Ninh tiếp tục lùi về phía sau trong khi đang mặc quần áo một cách hoảng loạn.
Vì quá hốt hoảng, tay chân cô trở nên vụng về, loạng choạng, cô phải mất một lúc lâu để mặc xong chiếc áo.
Đồng thời, Nhạc Cận Ninh cũng tiến đến sát bên cô.
Nhạc Cận Ninh vươn tay, ôm lấy vòng eo thon mền của Niệm Ninh bằng một tay và tay kia đỡ bức tường phía sau cô.
Anh nhốt cô trong vòng ngực của mình.
Ở khoảng cách gần như vậy,họ có thể rất rõ ràng cảm nhận được hơi thở của nhau.
Làn da trắng nõn của Niệm Ninh ngay lập tức lộ ra một lớp ửng hồng.
Nhạc Cận Ninh đưa tay ra và bóp lấy chiếc cằm xinh xắn của Niệm Ninh.
Buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta, và nói một: “Cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”.