Sau khi Niệm Ninh nhìn Nhạc Cận Ninh rời đi, cả người cô như không còn sức lực.
Cô ngồi phịch xuống ghế và không muốn làm việc chút nào.
Chú Hoàng nhìn thấy vẻ ngoài suy sụp của Niệm Ninh, khẽ mỉm cười nhẹ giọng nói: “Thưa cô, cậu chủ chỉ đùa thôi.
Cô không cần dọn dẹp biệt thự.
Để tôi kêu người giúp việc làm việc đó.”
Nghe thấy điều đó, Niệm Ninh không thể không cảm thấy ấm áp trong tim.
Tuy nhiên, cô ngay lập tức nghĩ đến chuyện Nhạc Cận Ninh có cài đặt camera ở trong nhà nên mọi hành động của cô đều không thể qua mắt anh ta.
Ngay lập tức, cái suy nghĩ về sự lười biếng đã bị xua đi.
Cô nhìn Chú Hoàng mở lời từ chối: “Chú Hoàng, cảm ơn lòng tốt của chú.
Nhưng tôi có thể tự làm được.
Cứ xem như là tập thể dục thôi mà.
“
Tên khốn Nhạc Cận Ninh, nếu anh †a phát hiện mình lười biếng, anh ta sẽ không ngừng hành hạ mình.
Chú Hoàng thấy cô đã quyết định như vậy thì gọi một cô hầu gái trẻ đến và giới thiệu với Niệm Ninh: “Thưa cô, Xuân Yến là người chịu trách nhiệm dọn đẹp biệt thự.
Nếu cô không hiểu gì, hãy hỏi cô ấy.”
Sau khi nói xong, Chú Hoàng quay sang nhìn Xuân Yến và ra lệnh: “Cô sẽ có trách nhiệm nói với Cô Niệm nơi cần dọn đẹp, cô nên giải thích rõ ràng cho cô Niệm những vấn đề cần phải biết.
Cô hiểu ý tôi chứ? “
Xuân Yến khẽ gật đầu.
Tuy nhiên, cô ta lại liếc nhìn Niệm Ninh bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Xin chào.” Niệm Ninh chào cô cách thân thiện.
Xuân Yến định chào đáp trả cho có lệ.
Cô ta với khuôn mặt nghiêm túc, chỉ vào một căn phòng cạnh bếp và nói: “Tất cả các dụng cụ dọn dẹp đều ở trong.
Tôi đã lau sạch tầng một rồi.
Việc cô cần làm là lau dọn tầng hai và tầng ba.”
“Tất cả các phòng đều phải được dọn dẹp lại.
Tuy nhiên, cô không được phép bước vào tầng 2 nếu không có sự cho phép của cậu chủ.
Cô đã hiểu rõ chưa?”
Niệm Ninh gật đầu.
Cô luôn cảm thấy Xuân Yến có hận ý với mình.
Không biết mình có làm gì xúc Nhạc tới cô ấy không?
Xuân Yến thấy rằng Niệm Ninh.
đang lơ đãng, vì vậy cô hơi nhíu mày: “Cậu chủ sẽ trở về lúc 6 giờ, nếu cô không nhanh chóng dọn dẹp, thì lúc đó đừng nghĩ là tôi sẽ che chở cho cô.”
Niệm Ninh chắc chăn rằng Xuân Yến thực sự không có ý tốt với mình.
Tuy nhiên, bây giờ khi mọi người đều chung một nhà, thì ít ra vẫn có phần đỡ hơn.
“Được rồi, tôi sẽ đi làm ngay lập tức.
Niệm Ninh bình tĩnh trả lời.
Sau đó đi lên dọn phòng.
Cô mất buổi sáng để dọn dẹp xong căn phòng.
Niệm Ninh thực sự mệt mỏi ! I1 Nhạc Cận Ninh chết tiệt.
Hắn thực sự cố tình điều chỉnh mình.
Niệm Ninh lấy tay đấm đấm vào cái thắt lưng đau đang đau mỏi của cô.
Nhưng trước khi kịp thở thì Xuân Yến đem đến cho cô một đống quần áo, nói bằng giọng điệu ra lệnh: “Giặt những bộ quần áo này, đây là quần áo của cậu chủ.
Đều là quần áo cao cấp với chất liệu khác nhau.
Cái nào phải sử dụng máy giặt, cái nào phải giặt bằng tay, cô đã rõ rồi chứ?”
Niệm Ninh đang rất mệt mỏi, nhưng bây giờ với thái độ của Xuân Yến, đôi lông mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại: “Giặt quần áo không phải là việc của tôi.
Nhạc Cận Ninh chỉ nói để tôi dọn dẹp biệt thự, nhưng không nói rằng tôi sẽ giúp cô giặt giữ.”
“Tôi không phải là người hầu mà Nhạc Cận Ninh thuê mướn để làm mọi thứ trong cái căn nhà này.”
Khi Xuân Yến thấy Niệm Ninh không vui, cô cười khẩy, đôi mắt có chút khinh bỉ: “Cô nghĩ mình thực sự là bà chủ ở nơi đây sao? Nhìn cô như thế này, cô nghĩ mình có xứng đáng không?”
“Có xứng đáng hay không, điều đó không phụ thuộc vào cô!” Niệm Ninh đã hơi tức giận..