Tác giả: Ân Thương
Editor: Tuệ Vân
Sau khi tìm được đạo diễn, Kỳ Đồ còn không có mở miệng, đối phương liền cười ha hả mà chào hỏi trước.
"Ai nha tiểu Đồ, đã lâu không thấy.
Cậu như thế nào tự mình tới rồi?"
Kỳ Đồ từ nhỏ ở giới giải trí lớn lên, nhận thức rất nhiều người.
Vị đạo diễn này trước kia làddajo diễn phim, mẹ của Kỳ Đồ đã từng đóng nữ chính trong phim của ông ta, hợp tác cùng ông ta quay vài bộ phim, bởi vậy hai người cũng tương đối thân quen.
"Đến xem ngài a." Kỳ Đồ cũng gương mặt tươi cười đón chào, sau đó kéo qua nghệ sĩ nhà mình: "Trương đạo, đây là Kinh Sơn nhà chúng tôi, thỉnh nhiều chiếu cố."
Khúc Kinh Sơn thuận thế lễ phép chào hỏi.
"Ai, tốt tốt," Trương đạo nhìn Khúc Kinh Sơn, đánh giá hắn vài lần, rồi sau đó nghiêm túc hỏi: "Lúc trước tiểu Đồ muốn lui vòng nghỉ ngơi, tiểu tử cậu cư0ng bức cậu ta lưu lại chuyện này là thật sao?"
Khúc Kinh Sơn kinh ngạc, trăm triệu không nghĩ tới đạo diễn sẽ hỏi cái này vấn đề, trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết như thế nào trả lời mới tốt, theo bản năng mà nhìn về phía Kỳ Đồ.
Kỳ Đồ tay đắp bờ vai của hắn, trấn an nói: "Đừng hoảng hốt." Lại đối đạo diễn nói: "Vốn là tưởng lui, nhưng xem cậu ấy quá soái, nhưng vẫn không nổi tiếng, cảm thấy thật đáng tiếc, cho nên tôi quyết định lưu lại."
"Vậy thì tốt." đạo diễn gật gật đầu: "Muốn hay không an bài soái ca nhà cậu hát casi nhạc phim gì đó?"
"Oa," Kỳ Đồ chớp chớp mắt: "Thúc, này thật là có thể sao?"
Đạo diễn trừng anh một cái: "Cậu đều tự mình tới, còn có cái gì là không thể? Huống hồ liền tính tôi không nói, cậu thật sự sẽ không chính mình mở miệng muốn sao? Cậu tới còn không phải là vì cái này?"
Kỳ Đồ bật cười: "Vẫn là ngài hiểu tôi."
"Kia cái gì," đạo diễn lại nhìn về phía Khúc Kinh Sơn, ấp úng hỏi: "Cậu..
Giọng nói còn ok sao? Có thể hát đi?"
"OK a," Khúc Kinh Sơn nói: "Toii hát khá tốt."
"Tốt." đạo diễn lộ ra ánh mắt vui mừng: "Vậy là tốt rồi."
Khúc Kinh Sơn có điểm không rõ phản ứng của ông ta là chuyện như thế nào.
Kỳ Đồ lại là lập tức đã hiểu, lập tức cũng không nói nhiều cái gì, trực tiếp dẫn hắn đi làm chuẩn bị.
Lúc Yến Chấn Hải biết được Khúc Kinh Sơn muốn ca hát, cả người thiếu chút nữa trực tiếp nổ tung.
"Tôi cầu đạo diễn cho tôi hát, ông ta đều không muốn cho tôi hát, Khúc Kinh Sơn nói cái gì cũng chưa nói, bọn họ nhưng thật ra chủ động cho cậu ta cơ hội, bộ phim này rốt cuộc ai là diễn viên chính?"
"Hư!" Trương Tiểu Thụ vội vàng đè lại hắn ta: "Nhỏ giọng chút!"
"Tôi liền hỏi một chút, anh gặp qua diễn viễn chính nào nghẹn khuất như vậy sao?" Yến Chấn Hải hít vào, thở ra, hít vào, thở ra..
Nỗ lực bình phục cảm xúac của chính mình.
Còn không có chính thức ghi hình đâu, hắn ta không thể băng rớt, hắn ta muốn bảo trì bình tĩnh.
Trương Tiểu Thụ thập phần bất đắc dĩ, an ủi hắn ta nói: "Bọn họ muốn hát nhạc phim, là bài hát rất khó, rất có thể lật xe, cậu đừng để ý."
Yến Chấn Hải thật sự không thể nào không để ý.
Hắn ta nhìn nhìn người đại diện nhà mình, lúc này xem như nhận thức đến chỗ lợi hại của Kỳ Đồ.
Có nhân mạch chính là không giống nhau, đi đến chỗ nào người khác đều vội vàng dâng cho bọn họ tài nguyên, thật là đáng giận.
Trải qua một phen chuẩn bị, buổi chiều 5 giờ bắt đầu diễn tập.
Yến Chấn Hải khoan thai tới muộn, ở thật xa liền nhìn thấy Khúc Kinh Sơn cùng mặt khác diễn viên vừa nói vừa cười, nữ chủ cùng nữ phụ đều vây quanh ở bên người hắn, cùng hắn hi hi ha ha, hắn ta tức khắc cực kỳ không vui.
Rốt cuộc ai mới là nam chủ a?
Hắn ta chọc chọc Trương Tiểu Thụ, đưa mắt ra hiệu cho hắn ta.
Trương Tiểu Thụ một ngàn một vạn cái không muốn, nhưng hắn ta không phải tổng giám, cũng không giống Kỳ Đồ như vậy cường thế, hắn ta chỉ là một cái người đại diện vào nghề mới ba năm, căn bản trị không được nghệ sĩ, thật sự không có biện pháp cự tuyệt Yến Chấn Hải thỉnh cầu, chỉ phải cọ tới cọ lui đi đến bên cạnh đạo diễn, gian nan mở miệng.
"Đạo diễn, tôi nghe nói tăng thêm một bài hát phải không? Cái này cũng trước kia cũng chưa thương lượng tốt lưu trình, chỉ sợ sẽ chậm trễ chúng tôi hành trình..
Ngài xem có phải hay không bỏ đi tương đối tốt?"
"Nga," trương đạo nhìn hắn ta, vẻ mặt hiền từ: "Không tốt."
Trương Tiểu Thụ xám xịt mà trở lại bên người Yến Chấn Hải, nói với hắn ta: "Vì tuyên truyền tốt bọ phim này, đạo diễn vẫn là tưởng giữ lại nhạc đệm.
Cậu đừng động như vậy nhiều, chúng ta tập luyện tốt tiết mục cậu muốn biểu diễn đi."
Yến Chấn Hải thập phần bất mãn, nhưng cũng biết loại sự tình này không phải hắn ta có thể quyết định, cũng chỉ có thể nén giận, đi theo diễn tập.
Trừ bỏ bọn họ, còn có mấy cái diễn viên khác.
Yến Chấn Hải cùng nữ chủ Tuyên Minh thể hiện ca khúc chủ đề, hắn ta ca hát, Tuyên Mính nhảy múa.
Khúc Kinh Sơn còn lại là cùng nữ phụ Ngải Thư hợp xướng nhạc đệm.
Diễn tập phía trước đều rất thuận lợi, đến ca khuac chủ đề, phóng nổi lên bản thu tốt âm trước.
Tuyên Mính kinh ngạc, cô mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Yến Chấn Hải: "Anh muốn hát nhép sao?"
Yến Chấn Hải thanh thanh giọng nói: "Tôi hôm nay giọng nói không thoải mái."
"Vậy đừng hát a," Tuyên Mính thấp giọng nói, "Hát nhép truyền ra đi thật không tốt..
Còn không bằng không hát."
"Nam nữ chủ sao lại có thể không hátca khúc chủ đề đâu?" Yến Chấn Hải nói: "Cái này là tiết mục nhất định phải có, đến lúc đó khẩu hình của tôi khớp là được.
Cô yên tâm, không có việc gì."
"..."
Tuyên Mính cười.
Đạo diễn vốn dĩ cũng muốn cho cô hát, nhưng là cô ca hát vẫn luôn không quá tốt, cô biết chính mình ca hát khó nghe, liền uyển chuyển từ chối.
Bất quá nhân gia Yến Chấn Hải là nam chủ, cô cũng không muốn nói nhiều cái gì, chỉ có thể mặc kệ hắn ta.
Chỉ hy vọng đến lúc đó đừng lật xe ảnh hưởng đến chính mình.
Sau khi kết thúc diễn tập đại gia đi hóa trang.
Chỉ chốc lát sau có nhân viên công tác đi tìm Trương Tiểu Thụ, nói với hắn ta, tiết mục tổ mời tới tác giả nguyên tác, đến lúc đó sẽ liền tuyến, để cô ấy nói vài vấn đề trong nguyên tác hỏi đại gia.
Phân đoạn trò chơi bọn họ chuẩn bị hai bộ đề nguyên tác, để cho bọn họ chọn.
Trương Tiểu Thụ vì nghệ sĩ nhà mình chọn một bộ đề đơn giản, cho hắn ta nhìn một chút đáp án.
Yến Chấn Hải rất là bực bội: "Êm đẹp như thế nào lại gia tăng phân đoạn? Thời gian của tôi không phải thời gian sao? Buổi tối ghi hình xong còn muốn lên máy bay đâu."
Trương Tiểu Thụ nói: "Tác giả nguyên tác Ngũ Hồ lão sư chính là tác giả cấp đại thần, thực hồng, người đọc cơ sở phi thường cường đại, tổ tiết mục ngay từ đầu liền mời cô tới hiện trường ghi hình tiết mục, nhân gia cự tuyệt.
Khả năng sau lại tổ tiết mục kiên trì mời, cho nên cô mới đáp ứng đi.
Cậu hảo hảo nhớ một chút đáp án, nếu là có thể đoạt đáp chính xác, nhất định sẽ đạt được lão sư tán thành cùng fan nguyên tác yêu thích."
Yến Chấn Hải càng nghe càng không thích hợp: "Cô ta chính là cái tác giả mạng, tôi cần cô ta tán thành sao? Tôi cầu xin anh không cần như vậy hèn mọn được không? Đi đến chỗ nào tôi đều phải thấp hơn người khác một đầu? Tôi là diễn viên, tôi chỉ cần được đến người xem tán thành.
Nói nữa --"
Hắn ta dừng một chút, nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt, lại tiếp tục nói: "Là tôi diễn nên bộ phim này mới hot, làm tác phẩm của cô ta càng phát hỏa, là tôi có ơn với cô ta đó được không?"
Vì được đến người xem tán thành, hắn ta không tình nguyện mà xem đáp án, nỗ lực nhớ trong chốc lát.
Tuy rằng hắn ta cũng không phải thực thích bộ tiểu thuyết, nhưng hắn ta là diễn viên chính, là một diễn viên có chức nghiệp tu dưỡng, cho nên hắn ta cần thiết trăm phần trăm đáp đúng này đó đề.
Phòng hóa trang cách vách, các vai phụ vừa nói vừa cười.
Khúc Kinh Sơn nhìn người đại diện nhà mình, thấp giọng kêu: "Thỏ Thỏ.."
Kỳ Đồ quay đầu nhìn hắn, rồi sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài, tìm địa phương không có ai, hỏi: "Làm sao vậy?"
Khúc Kinh Sơn gãi gãi đầu: "Tôi không muốn tham gia trò chơi tiếp sức truyền khăn giấy kia, anh có thể nói với cùng tổ tiết mục không?"
Kỳ Đồ bật cười: "Cậu cái gì già vị a? Đều dám cự tuyệt trò chơi phân đoạn?"
Khúc Kinh Sơn đầy đầu hắc tuyến.
Cái kia trò chơi là người chủ trì đoàn đội cùng khách quý đoàn đội thi đấu dùng miệng tiếp sức truyền khăn giấy, quá thân mật.
Mặc kệ là cùng nam vẫn là nữ, hắn đều không muốn chơi trò chơi này, không muốn tiếp xúc với bọ họ.
"Dù sao tôi chính là không muốn tham gia," hắn mắt trông mong mà nhìn Kỳ Đồ: "Anh liền giúp tôi nói đi, cầu anh.
Hai ta hợp tác lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi chủ động hướng anh đưa ra thỉnh cầu, hơn nữa trò chơi này tôi không tham gia cũng không có gì ảnh hưởng đi, anh biết mà." Kỳ Đồ đương nhiên biết.
Anh càng biết Khúc Kinh Sơn vì cái gì không muốn tham gia.
Cái này..
anh có điểm tâm tình phức tạp.
Cố tình Khúc Kinh Sơn còn bồi thêm một câu: "Tôi không có ý khác."
Kỳ Đồ hỏi lại: "Vậy cậu là có ý tứ gì?"
Khúc Kinh Sơn lại có chút nói không nên lời, hắn nhìn chằm chằm anh liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói thầm: "Anh biết mà."
Kỳ Đồ nói: "Tôi không biết."
"Nga." Khúc Kinh Sơn ngẩng đầu, thanh âm cũng lớn hớn: "Bởi vì --"
"Câm miệng." Kỳ Đồ một phen che lại đối phương miệng.
Anh sợ gia hỏa này nói ra cái gì không nên nói, này xác thật là việc Khúc Kinh Sơn có thể làm ra, rốt cuộc hắn vẫn luôn là cái này chiêu số.
Đôi môi dưới lòng bàn tay mềm mại, ấm áp.
Đối phương chớp chớp mắt, vẫn không nhúc nhích, giống một con đại cẩu cẩu ngoan ngoãn.
Kỳ Đồ bỗng nhiên lại nghĩ tới hậu trường lễ trao giải, nụ hôn dừng ở trên mu bàn tay của chính mình.
Anh giống như là bị bỏng đến, lập tức buông đối phương ra, xoay người đi tìm đạo diễn.
Nhưng anh thực mau trở về tới.
"Mặt khác mấy cái khách quý đều có gia đình, càng không muốn chơi trò chơi này, chỉ có thể các ngươi này mấy cái người độc thân trẻ tuổi tham gia."
Khúc Kinh Sơn theo lý thường hẳn là mà nói: "Vậy để ba người bọn họ chơi đi."
"Ba người.." Kỳ Đồ dùng khuỷu tay trọc hắn một chút, thấp giọng nói: "Cậu cho là đánh bài.
Dsooji MC có bốn người, đội khách quý chỉ có ba người, cậu quá rõ ràng."
Khúc Kinh Sơn cười hỏi: "Rõ ràng cái gì?"
Kỳ Đồ trừng hắn một cái: "Tuổi còn trẻ, không cần không biết phải trái."
Khúc Kinh Sơn buông tay: "Được rồi."
Kỳ Đồ bỗng nhiên ý thức được chính mình lại bị tính kế.
Này không được, phải trả trở về.
Anh vỗ vỗ bả vai đối phương, ôn nhu an ủi: "Không có việc gì, các fan hẳn là sẽ không hiểu lầm."
Khúc Kinh Sơn vội la lên: "Tôi không phải sợ bọn họ hiểu lầm, tôi là --"
Lúc này, nữ phụ Ngải Thư cùng người đại diện của cô tới, tới tìm bọn họ câu thông chuyện hợp xướng.
Vì thế nửa câu sau của Khúc Kinh Sơn chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
"Đồ ca," người đại diện của Ngải Thư nói: "Tiểu Ngải nhà chúng tôi bị viêm họng, giọng nói có chút khàn, khả năng có thể không hát được nốt cao, muốn thương lượng cùng các anh hạ tone bài hát xuống có thể chứ?"
"Có thể a," Kỳ Đồ nói: "Các ngươi đi tìm người của tổ tiết mục câu thông là được."
"Tốt, cảm ơn." Đối phương vẻ mặt áy náy: "Tôi biết Kinh Sơn nhà anh ca hát rất êm tai, nếu hạ tone khả năng sẽ hơi chút có điểm ảnh hưởng hiệu quae của ca khúc, rất xin lỗi các anh..
Lần này thật sự thực xin lỗi, còn thỉnh thứ lỗi."
"Không có quan hệ." Kỳ Đồ nhìn Ngải Thư nói, "Mang bệnh ca hát đã thật giỏi.
Nếu thật sự không thoải mái cứ nói, nếu không chúng ta đi tìm người tổ tiết mục lại câu thông để họ điều chỉnh thành tiết mục đơn cũng được."
"Không cần không cần," Ngải Thư nói: "Tôi có thể kiên trì.
Hơn nữa..
Còn muốn cảm ơn các anh cho tôi cơ hội này."
Thật muốn lời nói, xác thật là bởi vì Kỳ Đồ giúp Khúc Kinh Sơn tranh thủ này đầu nhạc đệm, cô mới có thể đi theo cùng nhau hát, bày ra chính mình giọng hát.
Cơ hội như vậy được đến không dễ, cô cần thiết quý trọng.
Trướ khi chính thức ghi hình, Yến Chấn Hải lại đối Trương Yiểu Thụ nói: "Anh tìm người đi nhắc nhở một chút Khúc Kinh Sơn, bảo cậu ta không cần giọng khách át giọng chủ, miễn cho bị mắng."
Nói như vậy vai phụ nếu là quá đoạt nổi bật nói xác thật khả năng bị mắng, đây cũng miễn cưỡng xem như "Thiện ý" nhắc nhở đi.
Bất quá..
Bởi vì người đại diện Khúc Kinh Sơn là Kỳ Đồ, Trương Tiểu Thụ thập phần không nghĩ chọc anh.
Nhưng nếu chính mình không làm theo, khả năng ngày mai Yến Chấn Hải liền sẽ yêu cầu đổi cái người đại diện.
Rất nhiều thời điểm hắn ta thật sự có quá nhiều bất đắc dĩ..
Biết rõ không nên làm, không thể làm, lại vẫn phải đi làm.
Hắn ta tìm một nhân viên công tác, truyền đạt Yến Chấn Hải ý tứ, thuận tiện mịt mờ đến uy hiếp một chút đối phương, để đối phương cần phải thông tri đúng chỗ.
Người nọ đi đến phòng hóa trang của Khúc Kinh Sơn.
Hắn ta gõ cửa, Kỳ Đồ tự mình tới mở cửa, ôn thanh nói: "Ai, ngài hảo, làm sao vậy?"
Nhân viên công tác nhìn thấy anh, lập tức liền lúng túng, cứng đờ mà nói: "Không..
Chính là nhìn xem các anh có hay không cái gì yêu cầu hỗ trợ?"
Kỳ Đồ cho hắn ta một cái ôn hòa tươi cười: "Đa tạ quan tâm, tạm thời không có.
Cảm ơn."
Nói xong đưa cho nhân gia một hộp chocolate còn mới.
Nhân viên công tác tức khắc lệ mục, chạy nhanh đi tìm lãnh đạo báo chuyện mình bị uy hiếp..
7 giờ rưỡi chính thức bắt đầu ghi hình, sau khi theo lệ thường mở màn, bốn vị MC thường trú đơn giản dẫn ra khách quý, rồi sau đó diễn viên đoàn phim《 Định Phong Ba 》 đồng loạt bộc lộ quan điểm.
Hiện trường có rất nhiều người xem, vỗ tay cùng tiếng hoan hô đều phi thường nhiệt liệt.
Fans Yến Chấn Hải điên cuồng thét chói tai, fans Khúc Kinh Sơn cũng không nhường một tấc.
Người chủ trì đầu tiên cue Yến Chấn Hải, Yến Chấn Hải hướng tới khán giả phất tay, tự giới thiệu chào hỏi.
Rồi sau đó người chủ trì tưởng giới thiệu nữ chủ Tuyên Mính, Yến Chấn Hải lại vì biểu hiện chính mình cùng Tuyên Mính CP, lo chính mình hoạt đến nữ hài bên người, làm một cái phù hoa động tác, cười nói: "Đây là vị hôn thê của ta, trên trời dưới đất đẹp nhất Chiêu Nhi!"
Tuyên Mính vẻ mặt xấu hổ, nghĩ thầm tôi có đại danh.
Cô cầm microphone nói: "Chào mọi người, tôi là Tuyên Minh, đóng vai Phó Chiêu trong《 định phong ba 》."
Người chủ trì cũng thập phần xấu hổ, vội vàng đoạt lại tiết tấu: "Xem ra thật là quá thích, Chấn Hải trực tiếp tự mình giới thiệu c vị hôn thê , đều không cho chúng tôi cơ hội nói chuyện đâu, thật là quá bá đạo quá yếu thương."
Tuyên Mính biết camera nhất định đang quay chính mình, vì thế bảo trì mỉm cười.
Nhưng cô nội tâm thực tuyệt vọng..
Đợi người chủ trì theo thứ tự giới thiệu xong các nhân vật khác, tiến vào giai đoạn tro chơi thứ nhất.
Các khách quý bị chia làm hai tổ, nam nữ chủ một tổ, Khúc Kinh Sơn cùng nữ phụ Ngải Thư một tổ.
"Chúng tôi hôm nay mới tới rồi một vị siêu cấp đại già tới cấp các ngươi ra đề mục, mọi người đoán xem là sẽ ai?" Người chủ trì bán cái cái nút, rồi sau đó dùng thanh âm cao vút nói: "Chúng ta cùng nhau hoan nghênh nguyên tác tác giả Ngũ Hồ lão sư --"
Tác giả có lời muốn nói:
Khúc: Rõ ràng cái gì?
Kỳ: Trái tim yêu tôi rõ như ban ngày..
Khúc: Tôi không phải sợ fans hiểu lầm, tôi là sợ anh hiểu lầm.
Kỳ: Chính là tôi sẽ không hiểu lầm a.
╮ (╯▽╰) ╭
Mỗi ngày đều ở cho nhau tính kế, cho nhau hãm hại
* * *
Hết chương 28.