"Đưa tay!" Chưởng giáo quát khẽ.
Lục Diệp vội vàng duỗi một tay ra, chưởng giáo nâng đại ấn lên, lập tức ấn lên tay hắn.
Oanh một tiếng, Lục Diệp cảm thấy cả người như bị đại chùy hung hăng đập một cái, lập tức xây xẩm mặt mày.
"Hãy cố sống sót, ta sẽ cho người tới tìm ngươi!" Giọng nói của chưởng giáo vang lên bên tai, đồng thời Lục Diệp cảm thấy trong ngực mình vừa bị chưởng giáo nhét vào một vật.
Mắt thấy cảnh này, ba người đang truy kích ở phía sau càng ra sức đuổi tới, trong tay nam tử gầy gò kia không ngừng bắn ra từng đạo cột sáng màu vàng đất to to nhỏ nhỏ, đánh cho chưởng giáo phải liên tục trốn tránh.
Nhờ vào chuyện này, nữ tử có bóng dáng như quỷ mị kia cấp tốc rút ngắn khoảng cách với chưởng giáo, mắt thấy nàng sắp ra tay.
Đúng lúc này thân hình chưởng giáo bỗng nhiên rơi xuống bên dưới, ầm vang một tiếng rơi vào trong một mảnh núi rừng hoang vu.
Mảnh núi rừng này vô cùng vắng vẻ, cỏ dại mọc um tùm, dường như chưởng giáo cực kỳ quen thuộc chỗ này, đã dễ dàng tìm tới bên trong một tòa đại điện cũ nát cỏ dại cao ngang người. Lão phất tay áo một cái, cỏ dại bay tứ tung, lộ ra bộ mặt thật của đại điện.
Nam tử gầy gò nhìn thấy đại điện kia, sầm mặt lại: "Mau ngăn cản hắn!"
Ba người bọn họ vẫn yên lặng không lên tiếng truy sát, bày ra tư thế muốn đưa chưởng giáo vào chỗ chết, thế nhưng lúc nhìn thấy đại điện kia lại trở nên hoảng sợ.
Trong lúc gầm thét, nam tử gầy gò tinh thông thuật pháp kia lại biến hóa pháp quyết trong tay, đánh ra từng đạo thuật pháp, nam tử khôi ngô lao tới nhanh như chớp, khí thế lẫm liệt, thân hình nữ tử yểu điệu kia vẫn như ẩn như hiện.
Chỉ trong giây lát, ba người đã hình thành thế vây kín, đánh giết về phía chưởng giáo và Lục Diệp.
Chưởng giáo lật bàn tay một cái, từng cây tiểu kỳ trống rỗng xuất hiện, trong miệng quát khẽ: "Đi."
Tiểu kỳ kia bay khắp bốn phương tám hướng, biến mất trong hư không.
"Lên!" Chưởng giáo lại hô một tiếng, linh lực quanh người khuấy động dâng trào, trong nháy mắt đã có một màn sáng trong suốt hình nửa vòng tròn hiện lên bao quanh đại điện, trên màn sáng có từng đạo linh văn thần diệu chảy xuôi.
Nam tử gầy gò thi triển ra thuật pháp đánh vào màn sáng, làm cho nó sinh ra từng luồng gợn sóng, thân hình nam tử khôi ngô đụng vào trên đó, khiến mấy cái linh văn trên màn sáng lập tức vỡ vụn, nữ tử với bóng dáng như ẩn như hiện cũng lộ ra thân hình, chỉ thấy trên tay trên mặt nàng vẽ đầy đồ án kỳ kỳ quái quái, che đậy dung mạo vốn có, thoạt nhìn nàng cực kỳ giống quỷ mị. Trong tay nàng đang cầm một con dao găm giống như linh xà, hung hăng đâm xuống, khiến linh văn vỡ vụn càng nhiều hơn.
"Trận pháp!" Đôi mắt nam tử gầy gò kia co rụt lại, trên tình báo không hề nói rằng Đường Di Phong tinh thông trận pháp, nhưng thông qua tốc độ bày trận của lão, người này tuyệt đối đã chạm đến tinh túy của trận đạo.
"Ba nhịp!" Nam tử khôi ngô hét lớn, ý là trong ba nhịp thở có thể phá trận.
Dù sao đây cũng là pháp trận chưởng giáo bố trí trong lúc vội vàng, có thể ngăn cản ba vị tu sĩ với tu vi ngang mình trong thời gian ba hô hấp đã là thành tựu cực kỳ không tầm thường rồi.
Nam tử khôi ngô vừa dứt lời, lập tức dồn khí đan điền, từ từ đấm ra một quyền, thoạt nhìn tốc độ cực chậm nhưng lúc nắm đấm đánh ra, cánh tay của gã lại đang không ngừng bành trướng lớn lên.
Trong pháp trận, chưởng giáo căn bản không để ý đến ba người bên ngoài, mà nắm lấy Lục Diệp đi vào trung tâm đại điện cũ nát kia. Nơi này có một cây trụ cao bằng người, thô to như thùng nước, dường như được tạo thành từ thủy tinh.
"Để tay lên, thúc giục linh lực!" Chưởng giáo quát khẽ nói.
Mặc dù Lục Diệp không biết mục đích của hành động này, nhưng hắn cũng biết chưởng giáo sẽ không hại mình, vì vậy vội vàng làm theo. Hắn trực tiếp đặt bàn tay dán lên cột thủy tinh, sau khi thúc giục linh lực, bóng dáng chưởng giáo đang đứng trước mặt hắn bỗng nhiên dần dần trở nên mơ hồ.
Hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác mình đang rời khỏi thế giới này càng ngày càng xa.
"Sau khi tiến vào lập tức tìm chỗ trốn đi, nhất định phải sống sót! Mặt khác. . . không thể nói cho bất cứ kẻ nào ngươi là đệ tử của Bích Huyết tông!" Chưởng giáo nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.
Lục Diệp há miệng muốn nói nhưng hoàn toàn không nghe được âm thanh của mình, bóng dáng chưởng giáo trước mắt càng ngày càng mơ hồ, rồi toàn bộ thế giới xung quanh cũng bắt đầu trở nên như vậy.
Thời điểm Lục Diệp tỉnh táo lại, trước mắt đã không còn bóng dáng chưởng giáo, ngay cả vị trí của hắn cũng thay đổi rồi.
Răng rắc. . .
Trận pháp vỡn vụn, ngay lúc nam tử khôi ngô phá xong trận, lập tức khí thế mười phần vọt tới trước người chưởng giáo, đấm ra một quyền, thầm nghĩ trong lòng: "Thành công!"