Thương Duệ nhập vai vô cùng đột ngột.
Suốt một tuần quay phim, anh đã hoàn toàn hoá thân thành thiếu niên Thịnh Thời mà không có chút sai sót nào. Lúc đối diễn với anh, Diêu Phi có thể cảm nhận được hào quang tuổi trẻ ở anh, anh hệt như một cậu thiếu niên thực thụ. Tình cảm của Thương Duệ rất mãnh liệt, như một ngọn lửa đang hừng hực bùng cháy.
Ba của Thịnh Thời bảo anh săn sóc Hạ Dao, ngoài mặt Thịnh Thời đồng ý, nhưng sau đó lại lập tức chơi khăm cô. Biết Hạ Dao sợ tối, anh cố ý xếp đặt để cô là người cuối cùng rời khỏi trường.
Lúc còn nhỏ, Thịnh Thời đã mất mẹ, ba lại vội vàng đi thêm bước nữa, còn dẫn về một đứa con riêng. Anh căm hận hai kẻ xâm nhập đó, anh mất mẹ rồi cũng nhanh chóng mất đi ba.
Anh muốn Hạ Dao bị tổn thương. Anh muốn Hạ Dao biết được cảm nhận của mình.
Anh sung sướng rời khỏi trường học, đạp xe như bay dưới đèn đường. Lẽ ra anh nên hả hê, nhưng nghĩ đến dáng vẻ khóc lóc của Hạ Dao, anh không hề cảm thấy thoải mái chút nào. Chàng trai cau chặt chân mày.
Đến cửa nhà, anh lại không thể tài nào bước chân vào được. Thế là anh đạp xe quay lại trường bằng tốc độ nhanh nhất. Tám giờ tối, cổng trường hoàn toàn tĩnh lặng. Hạ Dao bị mấy tên côn đồ chặn ở giữa, dáng người vô cùng gầy gò và mong manh.
Anh ném lại xe đạp và chạy nhanh tới, chộp được một tên đứng gần Hạ Dao nhất rồi đấm cậu ta. Trận đánh hết sức căng thẳng, chàng trai cao gầy với nắm đấm hung ác, ánh mắt trông như của một con sói nhỏ.
Đối phương nhiều người nên anh bị lãnh vài cú đấm, nhưng dường như anh không biết đau, điên cuồng vung nắm đấm vào chúng. Trong đôi mắt hoa đào kiêu ngạo ngập tràn sự hung ác, anh gắt gao đứng che chắn trước Hạ Dao.
“Cut!” Đạo diễn hô: “Cảnh này qua. Thương Duệ, mặt cậu không sao chứ?”
Thương Duệ li3m máu dính trên khoé môi, không sao cái con khỉ.
Anh vẫn chưa thoát vai được, mắt anh trông rất dữ tợn, hàng mi ướt đẫm mang theo sương mù. Anh kéo vạt áo T-shirt lên lau mồ hôi trên trán, khiến cơ bụng hiện rõ dưới ánh đèn, hai đường V-shape trông rất nổi bật. Quần đồng phục khá rộng, thõng xuống ngang eo.
“Anh có bị thương không?” Diêu Phi cầm một chai nước tới, vặn nắp rồi đưa cho Thương Duệ: “ Bị đánh trúng hả?”
“Lúc còn đi học, tôi đã một đánh năm đấy.” Thương Duệ nhận lấy nước, uống ực một hớp rồi giơ tay xoa nhẹ tóc Diêu Phi. Bàn tay đặt trên đầu cô lại không muốn dời đi, tóc cô thật mềm mại. Cô mặc đồng phục rộng thùng thình, dáng người nhỏ nhắn trông rất non nớt. Gương mặt trắng nõn, mắt to trong suốt, cô đang ngước lên nhìn anh. Thương Duệ cúi đầu, hỏi bằng giọng hơi khàn: “Đẹp trai không?”
“Lớp một đánh với lớp năm, gọi tắt là một đánh năm.” Thái Vĩ nhờ bác sĩ kiểm tra vết thương cho Thương Duệ: “Khoé môi của cậu nghiêm trọng lắm đấy, cái nhóm đó diễn kiểu gì vậy chứ hả? Đã nói khi đánh phải tránh mặt ra mà, sao lại đánh trực tiếp vào mặt thế này.”
“Học sinh đánh nhau là vậy mà, không có chiêu thức gì cả, có thể đánh vào đâu thì đánh vào đó. Chộp được cái gì thì đập cái đó, tay đấm chân đá chỉ với mục đích đánh cho đối phương phát sợ.” Diêu Phi giải thích: " Các cậu ấy đánh cực kì có nghề đấy chứ.”
“Đúng vậy, Thái tổng, anh chuyên nghiệp lên chút đi.” Thương Duệ hất hàm ẩn chứa nét ngông nghênh của thiếu niên, vừa nghiêng đầu ra hiệu cho Diêu Phi: “Đi, theo tôi qua đây.”
Để tránh tình trạng fan vây xem quá đông dẫn đến xử lý trường quay không tốt, họ đã dời thời gian quay phim lên một giờ sáng. Đêm khuya thanh vắng, tất cả các bộ phận đều đang há miệng đánh ngáp, rơi vào trạng thái ngái ngủ.
“Vết thương sao rồi?” Tư Dĩ Hàn bưng cà phê tới. Trước đây anh ấy khá gai mắt Thương Duệ, có lẽ nếu thật sự chưa trải qua bất cứ chuyện gì thì Thương Duệ sẽ mãi mãi cư xử như một cậu nhóc ngây thơ và liều lĩnh, như thể anh sẽ không bao giờ trưởng thành và thiếu đi tinh thần trách nhiệm. Tuy nhiên, diễn xuất của anh trong “Giữa Hè” làm anh ấy khá bất ngờ, bởi từ đầu đến cuối Thương Duệ đều đóng phim rất nghiêm túc, làm chỉn chu từng chi tiết: “Đoán chừng phải quay tới bốn giờ đó, cậu uống cà phê không?”
“Tôi rất ghét cà phê đen.” Thương Duệ dựa người vào ghế, dang rộng chân trông phóng túng khó tả: “Có lẽ phải mất vài ngày thì vết thương ở khoé môi mới lành lại được, tiến độ sẽ bị kéo dài đấy. “
Tư Dĩ Hàn nhìn sang Diêu Phi, Diêu Phi cũng từ chối: “Không cần đâu ạ, cảm ơn đạo diễn. Sau khi tan việc em muốn về ngủ sớm, uống rồi thì em sẽ không ngủ được.”
“Fan của cậu điên quá, vốn dĩ phải chờ tới khi trường học nghỉ hè mới có thể quay tiếp nên cứ kéo dài đi, còn cả đống thời gian mà.” Tư Dĩ Hàn kéo một cái ghế qua ngồi xuống, quả thật không dễ gì quay được thời kỳ thiếu niên này. Xác định được địa điểm, do lần trước fan quá ầm ĩ, thế nên nhà trường có những lo âu của riêng mình. Lo học sinh sẽ vây xem, lo người dân sẽ tụ tập và gây ra những tai họa ngầm về an ninh cho trường.
Tháng năm và sáu lớp mười hai phải chuẩn bị cho cuộc thi, sau đó là kì thi dành cho lớp mười và mười một. Trong thời gian đó, nếu quay phim thì có lẽ nó sẽ biến thành sự kiện xã hội mất thôi. Cuối cùng, đoàn phim quyết định đợi đến giữa tháng bảy trường học cho nghỉ, họ sẽ đến lấy cảnh.
“Có cần xử lý chỗ bầm tím này không?” Đội y tế kéo áo T-shirt của Thương Duệ lên, nhìn mảng bầm tím sau lưng anh.
“Không ảnh hưởng đến xương cốt chứ?” Tư Dĩ Hàn uống một hớp cà phê, hỏi.
“Không sao, chỉ bị bầm tím thôi.” Bác sĩ trả lời: “Nếu xử lý, chỉ cần thoa ít thuốc là được, mấy ngày nữa sẽ tan hết.”
“Xử lý mấy chỗ khác trước đi, lát nữa còn phải quay tiếp, không chừng sẽ lộ eo, xử lý vết thương sẽ dễ bị lộ sạn lắm.”
Sau khi đánh một trận kịch liệt, Thịnh Thời đẩy Hạ Dao ngồi lên yên sau xe mình rồi chở cô về nhà. Diêu Phi ngồi ghế sau, ôm cặp, cảnh quay này có đoạn cô vòng tay ôm eo Thương Duệ.
Đạo diễn cho hai người thử trước. Thương Duệ cầm lái, chân dài chống xuống đất, quay lại nhìn Diêu Phi cười: “Lên xe đi, anh trai đưa em về nhà.”
Diêu Phi ngồi lên ghế sau xe đạp.
Nhìn rõ đường nét tấm lưng của Thương Duệ dưới chiếc áo T-shirt, cô chần chừ một lúc rồi đặt tay vào dưới ghế ngồi, không vòng tay ôm eo anh.
Thương Duệ đạp xe nghiêng trái ngả phải, tròng trành đến nỗi suýt nữa Diêu Phi đã bị ngã xuống. Cô bèn giơ tay lên ôm lấy thắt lưng anh.
“Đã bao lâu anh chưa đèo người vậy?” Kĩ thuật này tệ hại quá đi mất.
“Hơn chục năm rồi.” Tiếng của Thương Duệ lạc vào trong gió, có thể do đêm khuya yên ắng, sự lười biếng trong giọng nói và tiếng cười của anh trộn lẫn vào nhau nghe hết sức rõ ràng: “Ôm chặt anh Duệ của em đi, rớt xuống thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Gió thổi áo T-shirt của anh phồng lên, trúng vào mặt Diêu Phi.
Đoạn đường này đã được phong tỏa, buổi tối vắng người, ven đường có những cây ngô đồng cao lớn, đèn đường lặng lẽ sáng lên. Diêu Phi ngẩng đầu, giá như có một Thịnh Thời trong thời niên thiếu của cô, vậy thì tốt biết mấy.
“Diêu Phi.”
“Ừm.”
“Em có tưởng tượng gì về tình yêu không?”
Không có.
Diêu Phi áp mặt mình vào lưng anh, ôm lấy eo anh.
“Anh có ư?” Diêu Phi hỏi.
Thương Duệ cụp mắt nhìn bàn tay bên hông. Anh từng tưởng tượng về nó. Anh sẽ đạp xe chở cô gái mình yêu thương tự do chạy vun vút về nhà. Cô ấy sẽ ôm cặp của hai người, còn anh sẽ chở cặp và cô ấy.
“Có chứ.” Thương Duệ không định kể suy nghĩ của mình ra. Bằng ngữ điệu chầm chậm mà đắc ý, anh nói thêm: “Chắc chắn đó sẽ là một cô gái rất may mắn.”
“Tại sao?” Thương Duệ mơ tưởng tìm một cô bạn gái may mắn à?
“Anh Duệ của em xuất sắc vậy kia mà, có thể trở thành người con gái của anh ấy thì sẽ may mắn cỡ nào chứ?” Thương Duệ mỉm cười, nhướng mày lên rồi chậm rãi cảm thán: “Hâm mộ với sự may mắn của cô gái đó thật đấy.”
Anh khiêm tốn chút đi.
“Thương Duệ, cậu đạp về cho tôi!” Tiếng đạo diễn vang vọng từ trong loa: “Đạp đi đâu đấy? Cậu muốn chạy ra bờ biển luôn hả?”
“Anh có biết tại sao tôi làm diễn viên không?” Diêu Phi áp trán vào lưng Thương Duệ, lưng anh rất cường tráng. Diêu Phi nghe được tiếng hô của đạo diễn, nhưng cô đang mải chìm vào cảm xúc nên không muốn đáp lại cho lắm.
“Cô thích diễn xuất.” Thương Duệ thả chậm tốc độ, định quay đầu lại.
Trong phim, cô sẽ có được tình yêu, được học hành, có gia đình và có ánh mặt trời. Trong phim, cô sẽ có được một cuộc đời hạnh phúc.
Ra phim, cô chỉ còn hai bàn tay trắng.
“Ừm, tôi thích diễn xuất.” Diêu Phi nói: “Tôi rất thích diễn xuất.”
“Ai chẳng biết cô thích diễn xuất?” Thương Duệ cười trầm thấp: “Ảnh hậu Diêu Phi.”
Diêu Phi tựa vào lưng anh, cảm nhận được sự rung động từ lồ ng ngực anh.
Cô hơi nhướng môi, đêm giữa mùa hè quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức mất hồn. Cô nhắm mắt lại, siết chặt vòng tay. Cảnh quay sắp kết thúc rồi.
So với cảnh quay trên hải đảo, cô thích vai diễn vườn trường của Thương Duệ hơn.
Không có quá nhiều [email protected] muốn, họ chỉ đơn giản là thích nhau mà thôi. Đó là khao khát sâu trong lòng Diêu Phi, một mảnh ghép quan trọng còn thiếu trong cuộc đời cô. Cô nói rằng mình muốn có một Thịnh Thời trong thời niên thiếu, đó là vì muốn đưa Thương Duệ vào vai diễn và cô cũng thật sự khao khát điều đó. Thuở thiếu niên của cô chìm trong bóng tối, không có ánh sáng, không có mặt trời và không có hi vọng. Cuộc sống của cô chỉ có cô đơn và chết lặng.
Cô tựa như một gốc cỏ dại mọc trong bùn lầy, không ai yêu thương và không ai quan tâm xem liệu cô còn sống hay đã chết. Cô không biết mình có nên tiếp tục sống không, cô khao khát được đi học, nhưng cô lại không thích trường học. Cuộc sống của cô ở trường không có gì ngoài sự nhạo báng, cô lập và vô số những cuộc ẩu đả hỗn loạn. Khi đó có lẽ cô từng loé lên một tia hi vọng rằng sẽ có một chàng trai cao lớn đứng chắn trước mặt cô hoặc đứng bên cạnh cô, cho cô một chút hy vọng. Không phải cô sợ đánh nhau hay bị đánh, mà cô chỉ muốn có một sự kết nối giữa mình với thế giới này, ít nhất hãy cho cô biết lý do mình tồn tại, rằng có ai đó đang quan tâm đ ến cô.
Nhưng cuối cùng lại chẳng có gì. Ban nãy khi Thương Duệ đánh nhau trước mặt cô, suýt chút nữa cô đã bật khóc.
Quay phim thật tốt đẹp làm sao, cô sẽ có được những điều mình mong muốn.
Thương Duệ đạp xe chở thời niên thiếu của cô băng qua cánh rừng sâu, giữa mùa hè yên ả.
Gió đêm cuốn bay mái tóc và vạt áo cô, từng làn hơi nóng tràn ngập không khí của mùa hè. Diêu Phi vòng hai tay ôm chặt chàng trai trước mặt, như thể đang giữ chặt lấy mùa hè nóng rực này.
Tưởng tượng về tình yêu ư?
Nếu cô có thể yêu, cô ước sẽ có một chàng trai chở cô trên chiếc xe đạp thế này.
Thương Duệ và Diêu Phi rất nhập vai nên quay phim đặc biệt thuận lợi. Địa điểm quay cuối cùng là ở trường, giữa tháng bảy họ sẽ vào trường học quay mười ngày.
Cuối cùng là cảnh hôn thời niên thiếu. Thịnh Thời có cuộc thi bóng rổ, Hạ Dao qua xem anh thi đấu, vì vậy cô bị nam phụ hiểu lầm là tới đưa nước cho mình. Nam phụ tên Tần Triều, là bạn tốt của Thịnh Thời, và đang thầm mến Hạ Dao. Kết thúc cuộc thi, Thịnh Thời ghen tuông kéo cô vào khu rừng nhỏ đằng sau sân trường rồi hôn cô.
Họ từng hôn vô số lần, nhưng lại như chỉ mới lần đầu hôn nhau.
Thịnh Thời lấy áo khoác đồng phục rộng để che nụ hôn đầu tiên của hai người. Cảnh quay này thoạt trông rất đẹp đẽ, thế nhưng khi vào quay lại vô cùng lúng túng.
Đầu tiên anh sẽ kéo áo đồng phục quấn lấy hai người, và sau đó cả hai hôn nhau.
Máy quay zoom cận cảnh, Thương Duệ và Diêu Phi phải hôn nhau trước mặt chuyên viên quay phim gần trong gang tấc.
Trong áo mờ tối và nóng hôi hổi, kế bên chính là thợ quay phim. Diêu Phi nhìn hàng lông mày đậm của Thương Duệ. Gương mặt nóng rực, nụ hôn đầu tiên, với sự ngây ngô và liều lĩnh của thiếu niên, vừa đơn giản vừa bộc trực.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Diêu Phi tựa hồ nghe được tiếng tim mình đang đập.
Đạo diễn hô bắt đầu. Lông mi Diêu Phi khẽ rung động. Thương Duệ cúi đầu kề gần môi cô. Tuổi trẻ bốc đồng và thẳng thắn, anh không hề biết cách che giấu [email protected] muốn chiếm hữu mãnh liệt của mình.
Đây không phải lần đầu họ hôn nhau, nhưng phải diễn ra cảm xúc hồi hộp hơn cả lần đầu.
Diêu Phi siết chặt tay. Cô cảm thấy mình đã hoá thân vào vai diễn rồi. Đầu óc trống rỗng. Trố mắt nhìn chàng trai trước mặt, cô quên hết hai mươi bốn năm qua của mình, cô chỉ là Hạ Dao mà thôi.
Hạ Dao năm mười sáu tuổi.
Nụ hôn của tuổi mới lớn vừa chạm vào lập tức rời đi, không tiến sâu hơn.
“Cut!”
Thợ quay phim và chuyên viên ánh sáng đều lùi ra. Diêu Phi vừa định vén áo lên, bởi vì quá nóng, mồ hôi của cô đang túa ra như tắm, bỗng dưng Thương Duệ đưa tay nắm chặt đồng phục, đè cô vào tường rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Mắt anh vô cùng đen, vừa sâu vừa trầm. Anh m*t mạnh môi Diêu Phi, li3m khoé môi cô, rồi mới xốc áo đồng phục lên. Dây thun cột tóc của Diêu Phi bị rớt xuống làm mái tóc dài như thác buông xõa. Cô dựa vào tường với đôi môi ửng hồng, đôi mắt to trong veo.
Nhịp tim Diêu Phi tê cứng.
Cô hoà hoãn lại cảm xúc, nhìn xung quanh chợt thấy Tô Minh đang đứng gần đó.
Đầu Diêu Phi ù đi.
Tô Minh đang đứng bên cạnh Thái Vĩ và Chu Đỉnh. Du Hạ ôm bụng bầu cầm trà sữa, vừa cười dịu dàng đầy hàm ý vừa nhìn về phía này. Bên cạnh họ là một cái thùng lớn. Du Hạ hoàn hồn trước tiên, nháy mắt cười hỏi: “Tới thăm sẵn tiện mang đồ uống lạnh cho mọi người luôn. Quay xong rồi hả? Mau tới uống nước đi, Diêu Phi muốn uống gì?”
Diêu Phi vẫn đứng yên bên tường không nhúc nhích, nụ hôn vừa rồi không phải diễn, mà Thương Duệ thật sự hôn cô.
Họ hôn nhau ngoài ống kính.
Áo khoác che tầm nhìn, vậy nên cô không biết nhiều người đang dõi theo đến vậy.
“Có gì?” Ném áo cho trợ lý, Thương Duệ nhìn sang Diêu Phi qua hàng mi vẫn còn hơi ướt, rồi lại li3m khoé môi. Anh đằng hắng, tuy vậy giọng anh vẫn hơi khàn: “Tôi lấy giùm Diêu Phi.”
“Trà sữa đá, trà trái cây, cà phê và kem. Hai người muốn uống gì?”
Thương Duệ lấy hai ly trà sữa, xoay người đến chỗ Diêu Phi. Diêu Phi đã bình tĩnh lại, nhận lấy quạt điện cầm tay trợ lý đưa đến để thổi gió, định đi qua chào hỏi Du Hạ và Tô Minh.
Thương Duệ đưa trà sữa lạnh vào tay cô, ngón tay gầy xoa rối tóc cô. Khom người nhìn thẳng vào mắt cô, anh cất giọng trầm thấp đầy ẩn ý: “Mặt cô đỏ quá, nóng lắm à?”
“Ống hút của hai người nè.” Thái Vĩ đã chạy tới đưa ống hút cho Diêu Phi. Thương Duệ nhận lấy hai cái ống hút, xé bao, đâm một cái vào ly trà sữa của Diêu Phi rồi mới đưa cho cô uống.
“Cảnh này ổn chứ?” Thương Duệ đứng cạnh Diêu Phi, sẵn tiện hỏi đạo diễn.
“Rất ổn là đằng khác.” Du Hạ vừa tới trường quay lại được chứng kiến một cảnh nóng mắt đến vậy. Cô ấy sửng sốt trước cảm giác CP giữa Thương Duệ và Diêu Phi, hôn quá giống thật: “Thương Duệ, diễn xuất của cậu hiện giờ tốt thật đó nha.”
Đạo diễn đứng dậy đỡ Du Hạ ngồi xuống bên cạnh, rồi nói với Thương Duệ và Diêu Phi: “Chiều nay không còn cảnh của Diêu Phi nữa, Diêu Phi có thể thay quần áo nghỉ ngơi được rồi đó.”
Diêu Phi hút một ngụm lớn trà sữa, đây là lần đầu tiên cô uống trà sữa.
Trà sữa lành lạnh rót vào miệng. Trà sữa này ít đường, không quá ngọt, bên trong có viên gì đó từa tựa gạo nếp. Diêu Phi nuốt viên gạo nếp xuống, mặt không còn nóng nữa thì cô mới bước về phía Tô Minh.
“Mọi người tới lúc nào vậy ạ?”
“Lúc hai đứa quay cảnh hôn.” Tô Minh nhìn mái tóc ướt đẫm của Diêu Phi, đưa khăn giấy cho cô: “Quay phim rất thuận lợi nhỉ.”
Diêu Phi gật đầu đáp: “Cũng được ạ.”
“Biết khiêm tốn, tốt lắm.” Trong khi Du Hạ ra sức khen lấy khen để thì cô vẫn đang đắm chìm trong cảnh hôn vừa nãy: “Em đúng là giỏi thật, bất kể là đoạn trưởng thành hay niên thiếu, em đều nắm bắt vô cùng tốt. Không tồi chút nào, em hoàn toàn phù hợp với Hạ Dao trong tưởng tượng của chị.”
“Cảm ơn ạ.”
“Em là diễn viên giỏi.” Du Hạ rất thích Diêu Phi. Cô ấy không tiếc lời ca ngợi, giơ ngón tay cái lên: “Nếu cảnh hôn ban nãy được tung ra, nhất định sẽ nổi đình đám cho coi.”
Không cần Du Hạ nói, mọi người đều có thể nhìn ra được, rằng mai này nếu phim công chiếu thì chắc chắn nó sẽ được liệt vào danh sách những cảnh hôn ngọt ngào nhất.
Tô Minh đưa khăn giấy cho Diêu Phi lau khô, mới ngẩng đầu nhìn lên ánh mặt trời chói chang rồi thở dài: “Bộ này quay lâu thật đó, mùa hè cũng sắp kết thúc rồi. Quay hết cả một mùa mè, quả thật phù hợp với tên phim ghê, Giữa Hè.”
Diêu Phi cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Sắp tháng tám rồi, mùa hè sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.
“Uống ít trà sữa thôi nhé, dù không có đường nhưng cũng có gạo nếp, toàn chất đường bột không đấy, giảm cân đau đớn lắm.” Tô Minh nói: “Vất vả cho em rồi.”
Diêu Phi buông ống hút, cầm ly: “Dạ, em cảm ơn.”
“Được rồi, em bận gì thì bận đi.” Tô Minh nói: “Giờ chị đi nhé, mọi người quay phim thuận lợi là tốt rồi. Chị sẽ tới đón em vào hôm đóng máy.”
Diêu Phi đứng một hồi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nói không thành lời: “Vậy em đi thay quần áo ạ.”
Diêu Phi thay quần áo xong, lúc cô quay lại sân trường thì tất cả những người tới quan sát công việc đều đã đi cả rồi.
Những người khác vẫn quay phim trên sân trường, họ đang bổ sung cảnh đấu bóng rổ. Thương Duệ còn mặc đồng phục học sinh, vóc dáng anh cao ráo. Anh dẫn bóng rất điêu luyện, nhảy lên đón bóng và phóng khoáng ném vào rổ. Quả bóng tạo thành một đường cong đẹp mắt rồi rơi xuống rổ, kèm theo một tiếng “bộp”.
Đút tay vào túi, Diêu Phi đứng ngắm nhìn bên ngoài ống kính.
“Lúc anh Duệ đi học cũng là nhân vật hot hithit đấy ạ.” Lưu Man đưa nước suối cho Diêu Phi: “Chơi bóng là đẹp nhất, nghe nói anh ấy học hành cũng giỏi giang nữa.”
“Có khi nào anh ấy không phải là nhân vật hot hit đâu?” Diêu Phi uống một miếng nước: “Trong phim hay ngoài đời đều vô cùng rực rỡ.”
“Cũng đúng, con cưng của trời mà.” Lưu Man tiếp lời: “Sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống trên đỉnh kim tự tháp, là con cưng của số phận. Chị nói xem có tức không cơ chứ, có người biết cách đầu thai ghê á, chẳng những giàu có, ưa nhìn, mà còn muốn gì có đó. Định mệnh thật bất công.”
Diêu Phi mỉm cười.
Quay cảnh bóng rổ mất khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng hoàn thành. Diêu Phi đang định quay người rời đi, bỗng một quả bóng rổ bị ném tới chỗ cô, cô lùi ra né theo bản năng, rồi quay lại bắt gặp đôi mắt đen tuyền của Thương Duệ. Trong mắt anh đượm chút ý cười.
“Bạn học Diêu Phi, phiền bạn nhặt giúp tôi quả bóng được không?”
Diêu Phi đặt chai nước suối xuống đất, nhặt quả bóng lên, đứng tại chỗ nhảy lấy đà. Quả bóng rổ bay qua nửa sân trường rồi đập thẳng vào rổ. Trên sân, vài diễn viên trẻ chưa rời đi, lập tức vỗ tay: “Chị Phi trâu bò ghê nha!”
Thương Duệ quay lại nhìn rổ, rồi nhìn Diêu Phi.
Diêu Phi buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo phông trắng đơn giản, cô thích mặc quần dài, bất kể trời nóng đến đâu. Đứng trong sân trường, cô khẽ bật cười, hàm răng trắng tinh thu hút, nét quyến rũ chỉ thuộc về riêng Diêu Phi.
Vốn dĩ cô là một người rất kiêu ngạo, cô cũng có tư cách kiêu ngạo như ai.
Ánh nắng giữa trưa phản chiếu bóng dãy nhà dạy học xuống sân trường, tạo thành một bóng râm lớn. Cô đứng ở nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, mái tóc mềm mại ánh lên màu vàng óng, trông cô như đang tỏa ra hào quang chói lọi.
“Cô biết chơi bóng rổ à?” Thương Duệ hất quai hàm lạnh lùng, sự kinh ngạc in hằn trên gương mặt điển trai. Ở Diêu Phi đầy ắp những bất ngờ, cô chính là một bảo tàng: “Giỏi vậy? Có muốn đấu một trận không? Cô và tôi.”
“Tôi không biết chơi bóng rổ.” Diêu Phi nhìn quần áo mướt mồ hôi của Thương Duệ, bộ đồng phục học sinh cực kì hợp với anh: “Tôi chỉ biết ném vào rổ thôi.”
“Anh Duệ, cậu mau đi thay quần áo đi, đồ cậu ướt nhẹp rồi, coi chừng lát nữa lại bị cảm đấy.” Thái Vĩ đi tới, đưa một chai nước cho Thương Duệ rồi dặn dò trợ lý của anh: “Đưa anh Duệ đi thay quần áo đi.”
“Cô ở đây chờ tôi nhé, buổi tối cùng về với nhau.” Thương Duệ nghiêng người rút chai nước trong tay Diêu Phi đi. Hai người lướt qua nhau, hơi nóng trên người anh hoà cùng vị cam quýt tươi mát. Anh nhìn Diêu Phi đăm đăm, ngón tay thon dài trắng trẻo vặn mở nắp chai nước của Diêu Phi. Đoạn anh từ từ cầm chai lên và ấn môi vào chỗ Diêu Phi vừa uống, ngửa đầu uống một hớp. Yết hầu khẽ động, nước thấm ướt môi anh khiến nó vừa hồng vừa sáng, ánh mắt anh còn cháy bỏng hơn mùa hè, anh lùi lại vài bước: “Chờ tôi đấy.” Anh nhanh nhẹn xoay người, cầm chai nước suối, khẽ vẫy tay rồi sải bước dài đến chỗ xe hoá trang.
Bầu không khí trở nên khô nóng vì anh.
“Giữa Hè sắp quay xong rồi, bốn tháng trôi qua như chớp mắt, nhanh thật nhỉ.” Thái Vĩ không đi cùng Thương Duệ, đứng lại nói với Diêu Phi: “Hai đứa diễn rất nhập tâm, đóng cực kì tốt.”
“Đúng là nhanh thật, bốn tháng rồi.” Diêu Phi nhìn Thái Vĩ: “Sếp Thái, có chuyện gì à?”
“Mượn chút thời gian của cô.” Thái Vĩ che giấu cảm xúc: “Được chứ?”
“Vào xe của tôi nói đi.” Diêu Phi đi về phía xe của mình.
“Được.”
Cả hai kẻ trước người sau lên xe bảo mẫu của Diêu Phi. Diêu Phi nói: “Lưu Man, em đi mua giùm chị chai nước nhé. Em và tài xế đi với nhau đi.”
Lưu Man vừa định nói “không phải trên xe có nước sao ạ?” thì thấy Thái Vĩ lên xe, cô ấy chợt khựng lại rồi vội vàng gọi tài xế: “Vậy bọn em đi nhé.”
Diêu Phi kéo cửa lên xe, trong xe chỉ còn cô và Thái Vĩ. Cô mở lời: “Anh cứ nói đi ạ.”
“Cô có tính sẽ yêu đương với Thương Duệ không?”