Phòng khám tâm lý y khoa của bác sĩ Kiều Trị (George).
Đây là phòng khám tư nhân của một vị bác sĩ tâm lý sau khi đi du học nước ngoài trở về lập nên. Mười mấy năm qua, đã đón tiếp không ít bệnh nhân thuộc tầng lớp quý tộc trong thành phố, các nhân vật nổi tiếng cũng ghé thăm. Dựa vào mức độ danh tiếng, đã trở thành phòng khám tư vấn được chỉ định bởi những nhân vật giàu có. Mà trên hết tất thảy, đều nhờ vào công của bác sĩ George, là một vị bác sĩ có y thuật inh đồng thời còn có y đức cao thượng, khiến ỗi một chuyện riêng tư của bệnh nhân đều được bảo vệ rất tốt. Đừng có xem thường khoa tâm lý, bác sĩ tâm lý có y thuật tốt, đôi khi còn có thể khiến cho người bệnh không cần uống thuốc mà vẫn khỏi bệnh.
Đinh Tiếu Tiếu cũng rất vừa ý nơi này, nhất quyết phải kéo Úy Trì Hi đến đây cho bằng được. Cô tin chắc rằng Úy Trì Hi nhất định là bị mắc bệnh tâm lý, nên mới có thể trở nên ăn uống quá độ như vậy, đến mức không thể tự kiểm soát được bản thân! Cô tin tưởng vào y thuật của bác sĩ George, nhất định có thể giúp được Úy Trì Hi thoát khỏi bóng ma tâm lý, hồi phục lại thể trạng bình thường như xưa.
Úy Trì Hi đã đi vào trong được một lát, không biết tình hình cô ấy thế nào rồi. Đinh Tiếu Tiếu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng ngồi đợi ở bên ngoài phòng khám của bác sĩ George.
“Cô Úy Trì, cô khỏe chứ, xin mời ngồi. Tôi tên là George, thật vui vì ngày hôm nay được ngồi đây với cô, tận hưởng một giờ trò chuyện thoải mái. Bây giờ, xin cô hãy để tâm trạng mình thật thư giãn, được không?” Úy Trì Hi nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng trước mắt. Ông ta khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt hiền lành, phía trên sóng mũi là một cặp kính không vành, tăng thêm vẻ nho nhã lịch sự, đồng thời tạo ra một sức ảnh hưởng, khiến cho Úy Trì Hi từ từ thư giãn lại.
“Vâng, cám ơn ông, bác sĩ Kiều.” Ngay sau khi Úy Trì Hi gặp mặt bác sĩ George, tâm trạng liền trở nên dè dặt, không ngờ rằng đi gặp bác sĩ tâm lý mà cũng thật khẩn trương nha.
“Ha ha, Cô Úy Trì, tôi vừa nhìn qua một chút hồ sơ bệnh lý cô đã khai, tôi có thể gọi cô là Tiểu Hi được không?” Khóe miệng bác sĩ George cong lên nở nụ cười dịu dàng, “Cô cũng có thể gọi tôi là George. Chúng ta là bạn bè, không phải là bác sĩ và bệnh nhân.” Ông thật biết cách làm cho người bệnh thả lỏng phòng bị trong lòng, để có thể thoải mái nói hết với ông giống như đang nói chuyện phiếm. Dù sao làm một bác sĩ tâm lý, quan trọng nhất là phải khiến cho bệnh nhân có thể bộc bạch hết tất cả nỗi lòng của mình mà không hề giấu diếm lại điều gì.
“Bác sĩ Kiều…” Úy Trì Hi có chút thẹn thùng đỏ mặt.
“Đây là lần đầu tiên Tiểu Hi đến gặp bác sĩ tâm lý nhỉ, không sao đâu, hãy để tâm trạng thật thoải mái.” Bác sĩ George ra hiệu cho Úy Trì Hi ngồi xuống chiếc ghế dựa, rồi vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, “Bình thường một người khi đến gặp bác sĩ tâm lý, thì cũng không nhất thiết người đó phải bị bệnh tâm lý. Có rất nhiều người, tâm tư có thể bị một số việc làm cho rối rắm, nhất thời không thể giải quyết được, lúc đó cũng sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý. Như vậy… Tiểu Hi có thể nói cho tôi biết, gần đây cô gặp chuyện phiền não gì không?”
“… George, ông, ông thật tốt.” Úy Trì Hi nghe thấy giọng nói trầm thấp ấm áp của ông, nằm tựa người vào trên ghế dựa dần dần tâm trạng cô cũng hoàn toàn được thả lõng, “Gần đây tôi có gặp một chuyện rất là phiền não, đại khái là không có cách nào kiểm soát bản thân, đừng ăn uống quá độ…”
“Tiểu Hi, rất tốt, cô đã làm rất tuyệt, tiếp tục thả lỏng…” Bác sĩ George nhìn cô gái nhỏ trước mắt đang dần dần loại bỏ những rào cản tâm lý để giao tiếp với ông. Vì thế, ông tiếp tục chậm rãi nói, “Vậy là còn có chuyện khác khiến cô không vui sao?”
“A…” Giọng nói của Úy Trì Hi đột nhiên có chút tắc nghẹn. Cô khép chặt hai mắt lại, rồi từ từ nói, “Tôi đã yêu một người đàn ông, yêu từ rất lâu rồi… Nhưng mà gần đây, người đàn ông này đột nhiên dẫn về một người phụ nữ. Tôi cảm thấy thật sự rất hụt hẫng, rất đau lòng…”
“Cho nên cô bắt đầu ăn uống quá độ, muốn tìm một nơi để ký thác tâm hồn?” Bác sĩ George nói.
“Có lẽ vậy, ngay từ đầu tôi cũng không hề nghĩ rằng mình sẽ làm như vậy.” Úy Trì Hi nhớ lại chuyện mấy ngày qua, Thác Dã dịu dàng với Giang Tuyết Nhi thế nào, trong lòng lại cảm thấy nghẹt thở, khóe mắt ngân ngấn nước, “Gần đây tôi rất hay bị chóng mặt, dễ bị đói bụng, luôn muốn ăn vặt linh tinh, cũng rất dễ bị buồn nôn, ói rồi lại ăn, ăn rồi lại ói… Rất khó chịu, tôi cũng bắt đầu thích ăn những thứ mà trước kia tôi không thích ăn. Tôi nhìn thấy người phụ nữ kia, liền nhịn không được gặp thứ gì là muốn ăn luôn thứ đó để trút giận…”
“Ừm… Tiểu Hi này… George rất muốn hỏi cô. Người phụ nữ này khiến cho cô hận tới mức nào vậy?” Ông trầm ngâm nghĩ đến điều gì, nhưng mà vẫn còn một số điều chưa thể xác định được. Ông cần phải biết thêm nhiều thông tin hơn thì mới có thể chẩn đoán chính xác.
“Hận? …” Hai hàng lông mày xinh xắn của Úy Trì Hi hơi nhíu lại, trong lòng suy nghĩ thật cẩn thận, “Hận ư? Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ rằng, không nên dễ dàng hận một người. Mỗi người đều có ưu nhược điểm, cho nên tôi cảm thấy cô ấy cũng là người vô tội. Dù sao cô ấy cũng không biết tôi yêu anh ta. Nhưng mà George à, tôi luôn nói với bản thân không nên chán ghét cô ta như vậy, nhưng mà tôi lại không làm được. Tôi vẫn thấy chán ghét…”
“Ừm, trong tình yêu chỉ có thể chứa được hai người, cảm xúc của cô tôi có thể hiểu được.” George gật gật đầu, trong đầu như đã bắt được một tia ý tưởng rõ ràng. Ông nhìn xuống hồ sơ bệnh án trên tay, “Tiểu Hi, cô năm nay mười sáu tuổi phải không?”
“Vâng.” Cô gật đầu.
“Cô nói cô không hận người phụ nữ kia?” Ông hỏi.
“Chỉ là chán ghét, cũng không đến mức phải hận.” Cô nhắm mắt lại gật đầu. Cô vốn luôn hi vọng trong mắt Thác Dã chỉ có một mình cô.
“Cô nói cô rất dễ bị chóng mặt?” Ông hỏi tiếp.
“Vâng.”
“Dễ bị đói bụng?” Ông lặp lại những lời cô vừa mới nói.
“Vâng.”
“Ăn rồi ói, ói rồi lại ăn?”
“Vâng, gần như vậy.” Cô gật đầu.
“Thích ăn những thứ bình thường không thích ăn, ví dụ như những thứ gì?” Ông nhướng mày.
“À…” Cô nghĩ nghĩ, rồi đáp, “Bình thường không thích ăn quá chua, bây giờ ăn chua cũng không thấy chua, ngược lại còn cảm thấy rất thích ăn.”
“…” Lúc này, trong lòng George như đã xác định, “Như vậy, Tiểu Hi, có phiền không nếu tôi hỏi cô một câu hỏi rất riêng tư?”
“Ông hỏi đi.”
“Cho hỏi cô đã từng có quan hệ tình d*c chưa?” Ông thốt ra một câu.
“Á…” Úy Trì Hi xấu hổ đỏ bừng mặt. Bác sĩ George sao lại đi hỏi vấn đề cá nhân dễ gây xấu hổ thế này chứ.
“Tiểu Hi, tôi nghĩ câu trả lời này rất quan trọng, xin cô hãy thành thật trả lời tôi, được không? Tôi cam đoan sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của cô.” George nhìn thấy cô vẻ xấu hổ đến đỏ mặt, lập tức trấn an cô.
“… Vâng.” Cuối cùng sau một lúc lâu, Úy Trì Hi vùi khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ hồng đến tận mang tai trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Có, từng có.”
sau khi George nghe xong, nhếch môi cười: “Ha ha, Tiểu Hi, bây giờ thì tôi có thể chắc chắn nói cho cô biết, tâm lý của cô không có bất cứ vấn đề gì.”
“Hả?” Từ trong lòng bàn tay cô ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn George. Vậy việc cô ăn uống quá độ, không thể kiểm soát được là như thế nào đây?
“Tiểu Hi, cô nghe không sai đâu, nhưng theo ý kiến chuyên môn của tôi, nơi cô nên đến khám không phải là khoa tâm lý, mà là…” Ông thoáng dừng lại, nhìn vẻ mặt bối rối của Úy Trì Hi, thân thiết cười nói, “Cô cần đến khám ở khoa phụ sản. Căn cứ theo những dấu hiệu cô đã nói, cô rất có thể đã mang thai. Đương nhiên, khi chưa có sự kiểm tra, thì bất cứ bác sĩ nào cũng không thể khẳng định chắc chắn được. Đây cũng chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, cho nên Tiểu Hi, tôi đề nghị cô nên lập tức đi làm xét nghiệm, để đảm bảo chắc chắn rằng cô có thật sự là đang mang thai hay không.”
“…” Lời nói của George, giống như một quả bom, được ném thẳng vào sau ót Úy Trì Hi, rồi đột ngột nổ tung ra!
Cô mang thai?!