Chương 192: Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Phiên bản convert 19952 chữ

Edit + Beta: Đào Mai

La Nghi Ninh mang theo hộp thức ăn đi vào, có gã sai vặt vén mành cho nàng.

Bên trong quả nhiên La Thận Viễn đã thức dậy đang mặc quần áo. Có hai nha đầu đang hầu hạ hắn mặc quần áo, chính hắn ngồi ở bên giường sửa sang lại ống tay áo. Thấy nàng đi vào cũng không nói gì thêm, giống như cũng không có thấy nàng.

La Nghi Ninh lại mờ mịt nhìn về phía hai nha đầu kia, nàng nhớ được là trước kia luôn luôn hầu hạ hắn. Sau này nàng gả lại đây, hắn ở cùng với nàng liền không cần dùng nha đầu.

Trong lòng nàng đột nhiên có chút chua xót, kỳ thật chỉ cần La Thận Viễn muốn, hắn tùy thời đều có thể có đủ loại nữ nhân. Thông phòng, thị thiếp, bất quá hắn tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng có ý niệm đó!

Hai nha đầu kia phải làm chính là tiến vào hầu hạ hắn mặc quần áo, hầu hạ xong liền khom người lui ra. Trước khi lui ra còn hành lễ với nàng, kêu:

- "Tam phu nhân."

Một gương mặt bạch ngọc sáng sủa, dáng người yểu điệu, ra ngoài đi làm di nương cho người khác đều đủ tư sắc.

La Nghi Ninh ừ, nàng quay đầu lại mới phát hiện La Thận Viễn đang nhìn nàng chằm chằm. Thấy nàng thật lâu không nói chuyện, hắn mới thản nhiên thở dài:

- "Nàng tới sớm như vậy làm cái gì?"

La Nghi Ninh miễn cưỡng cười cười:

- "Vội tới đưa chút đồ ăn sáng cho tam ca, sợ một lát huynh không kịp ăn."

Đại niên ba mươi người lui tới rất nhiều. Nàng nói xong liền mở ra hộp thức ăn, từ bên trong lấy ra một đĩa bánh quy xốp táo đỏ, một đĩa phù dung cuốn, một chén rau thái ngâm trộn hành, một đĩa thịt vịt muối cắt miếng. Còn có chính là sủi cảo nhân thịt dê. (chú thích: editor không rành dịch về thức ăn, xin mọi người thông cảm!)

Mọi thứ hoàn hảo, chính là lạnh một chút mà thôi, sủi cảo kia thật sự đã không thể ăn.

La Thận Viễn nhìn liền hỏi:

- "Nàng ở bên ngoài đợi bao lâu?"

La Nghi Ninh nói:

- "...Cũng không có lâu. Bất quá sủi cảo là không thể ăn, đều thành như vậy!."

Quá khó coi, da bánh mỏng manh đã nhão, nhân lòi ra. Nhưng qua năm mới, nên ăn sủi cảo. Hắn lại thật lâu không nói chuyện, Nghi Ninh liền nói:

- "Nếu tam ca không muốn ăn, muội liền bưng trở về bỏ thôi..."

Hắn ngăn trở tay nàng, ấn nàng xuống. Chính mình cầm đũa ăn hai miếng. Trong miệng kỳ thật không có tư vị, nhưng hẳn là ăn ngon đi, hắn không có biểu cảm buông đũa.

- "Muội không thường làm sủi cảo." La Nghi Ninh nhìn sắc mặt của hắn thực lãnh đạm, liền nói, "…Nếu tam ca cảm thấy không thể ăn, lần sau làm thứ khác vậy!."

Hắn châm chọc cười nhẹ:

- "Không thường làm sủi cảo, vậy nàng thường làm cái gì? —— hoặc là ta nên hỏi, Lục Gia Học thích ăn cái gì?"

La Nghi Ninh cứng ngắc ngồi ở tại chỗ.

Kỳ thực nàng biết, đây là đến cầu xin hắn khoan dung. Quá khứ của nàng không thể xóa đi, trong lòng nàng cũng tồn những ảo tưởng như vậy, chỉ cần nàng hơi thấp đầu chút, hắn sẽ không làm nàng nan kham quá lớn! Nay hắn lại níu chặt cái cớ liền phát tác, nàng thế nhưng liền như vậy yên lặng nhẫn nhịn. La Nghi Ninh cho tới bây giờ không biết là chính mình có thể nhịn bao nhiêu, nàng cũng không biết chính mình có thể nhịn bao lâu.

Tự tôn là tối vô dụng, lại là thứ hữu dụng nhất. Cửa sổ nửa mở ra, gió thổi thẳng tới mặt nàng, lập tức cảm thấy lạnh buốt. Giống như băng tuyết ở bên ngoài.

- "Hắn thích ăn mì, cái loại mì nhuyễn mà chén lớn." La Nghi Ninh lại nói, "…Thêm hai thìa canh thịt dê là đủ rồi, hắn thực thích. Nhưng muội không thường làm cho hắn, hắn người này lại thường già mồm cãi láo, nếu không phải muội làm lại không chịu ăn —— chơi đùa thôi! Mặc dù huynh không tiếp thụ, việc này cũng đã tồn tại. Muội cũng không có cách nào nói chúng nó không tồn tại."

Mơ hồ biết tối hôm qua hắn là vì câu hưu thê kia mà tức giận, La Nghi Ninh không có nhắc lại.

La Thận Viễn trầm mặc:

- "Thế nhưng nhớ được rõ ràng như vậy!."

Hắn lướt đến gần một chút, ngữ khí sắc bén lại giống như trào phúng,

- "Tối hôm qua nàng lược thuật trọng điểm ta hưu thê, có phải hay không tính toán ta hưu nàng, nàng liền quay đầu đi tìm hắn? Làm xong quyết định —— muốn đưa lên cửa chứ?"

La Nghi Ninh nghe xong lời hắn nói, tức giận đến cả người phát run:

- "La Thận Viễn! Nếu như muội thật sự còn thích hắn. Cùng hắn ở Đại Đồng, ở Kim Lăng, nơi nào muội cũng đều tìm cách trốn đi sao, tìm cách trở về sao!"

Nàng cười đến như tiếc nhớ:

- "Tam ca đã biết con người của muội luôn luôn chính là thích ứng trong mọi tình cảnh. Tội gì từ Đại Đồng phải chạy trốn! Mùa đông năm kia muội bị mang về đây còn nhìn thấy huynh. Muội bổ nhào qua muốn gọi huynh…..nhưng huynh liền như vậy càng chạy càng xa. Muội có biện pháp nào! Thời điểm muội sinh Bảo ca nhi khó sinh, huynh không ở bên người muội, trong lòng muội nhớ kỹ tất cả đều là huynh... Muội khi đó còn nghĩ rằng, về sau liền sẽ không còn được gặp lại huynh! Không thấy được đứa nhỏ trưởng thành, nhìn không thấy bộ dáng huynh ôm nó... Tam ca có biết muội khổ sở như thế nào không? Hiện tại chẳng lẽ tam ca muốn bức muội trở về tìm hắn sao!"

Đúng vậy, đã chết thì cái gì cũng đều không có. Nàng thế nào không sợ chết a. Dùng hết khí lực muốn sống sót, sống sót.

Sống tới bây giờ làm gì, sớm hai năm nàng nên chết đi!

Còn sống, bất quá là vì muốn gặp được hắn. Muốn gặp được La Thận Viễn, giữa hai người, hắn có chỗ cần nàng đến hoàn chỉnh, mà nàng cũng vậy. Nàng càng nghĩ như vậy lại càng khó chịu. Dường như hết thảy những thứ chính mình đáng giá quý trọng, ở trong mắt hắn đều không là gì cả!

La Thận Viễn thấy La Nghi Ninh kêu khóc đến khàn khàn, nước mắt càng không ngừng chảy, giống như chuỗi ngọc bị đứt, xoạch xoạch, nối liền không dứt.

Nàng luôn luôn là thực có thể khóc!

La Thận Viễn vừa rồi nghe nàng nói chuyện cơ hồ chính là lửa giận công tâm, trong lòng tất cả đều là đố kị, nói ra cũng chính là nói dỗi! Nàng thật sự là sẽ không nói. Cho nên hắn nghe xong thế nào có thể không tức giận!

- "Nàng phải đi về tìm hắn sao?"

La Thận Viễn nói xong đứng lên, giống như không quan tâm nàng, từ bên giường cầm lấy phát quan,

- "…Nếu nàng dám đi, hiện tại thì đi đi!"

La Nghi Ninh thật sự bị lời hắn nói chọc cho tức giận, nàng lau nước mắt. Hắn quả thực chính là cả người đầy cố chấp, căn bản không cách nào câu thông!

Nàng một khắc cũng không nghĩ ở trong phòng ngây ngốc với hắn, chờ hắn bình tĩnh lại một ít rồi nói sau. Hiện tại chỉ biết càng nói càng tức giận. La Nghi Ninh ngay cả hộp thức ăn đều không cần, cái gì đều không cần, lập tức muốn đi.

La Thận Viễn nhìn thấy nàng bị chính mình nói động liền bỏ đi. Cho rằng nàng thật sự muốn rời phủ, lập tức ngược tay lại cầm lấy cổ tay nàng. Cười lạnh nói:

- "Thế nào? Nàng thật muốn đi sao?"

- "Muội không nghĩ nói với huynh! Huynh mau buông tay đi!" La Nghi Ninh liều mạng rút tay về.

- "Quả nhiên là chọc đến chỗ đau của ngươi."

Hắn nắm bắt tay La Nghi Ninh nhắc nàng lên, để đến trên góc tường. Dùng chính mình đè nặng nàng, giống cái lao tù chắc chắn kín không kẽ hở,

- "Ta nói cho ngươi biết, đừng nói ngươi cùng Lục Gia Học làm vài năm vợ chồng. Cho dù bây giờ ngươi còn là thê tử của hắn, ta cũng sẽ không thả ngươi đi!"

Nàng khóc cả người đều co rút lại, lại bị hắn nắm bắt tay, ngăn trở không thể động đậy. La Nghi Ninh tức giận liền cắn xuống bờ vai của hắn một ngụm. Hắn còn không buông, liền cắn càng dùng sức.

Hắn một chút cũng không động, nhìn nàng hừ lạnh một tiếng:

- "Với chút khí lực ấy của ngươi đã nghĩ cắn đau ta. Ngươi nói rõ ràng cho ta —— còn dám bỏ đi hay không!"

Không đau sao? Cắn trúng tận xương, La Nghi Ninh chính mình đều biết khẳng định là rất đau. Nếu không như thế làm sao tay hắn nắm nàng cũng càng dùng sức.

La Thận Viễn dùng sức nàng cũng đau, hai người đều đau. Da thịt nàng mềm mại, cuối cùng đau đến nhịn không được:

- "Không —— muội sẽ không đi… Tam ca nghĩ không cho muội đi! Muội muốn quấn quít lấy huynh cả đời!"

Có lẽ nàng chính là phải gắt gao quấn quít lấy hắn như vậy, quấn quanh hắn đến chết mới thôi!

Vừa dứt lời, La Thận Viễn liền một trận kinh ngạc, sau đó hắn mới lơi lỏng ra lực đạo. La Nghi Ninh xụi lơ ở trong ngực kiên cố của hắn, đột nhiên ôm cổ hắn khóc lên như sống sót sau tai nạn, so lúc nãy còn khóc lợi hại hơn.

La Thận Viễn biết vừa rồi tra tấn nàng lợi hại, bằng không làm sao có thể hỏng mất như vậy, hắn giống như ôm đứa nhỏ ôm lấy nàng, vỗ về lưng nàng, thở dài nói:

- "Được rồi, đừng khóc."

Nghiêm túc bức bách kia rốt cục hơi chút ôn hòa xuống.

La Nghi Ninh dựa vào ngực hắn, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn, cánh tay hắn còn ôm nàng... Giống như, không có tức giận?

Nàng muốn biết hắn có phải hay không không tức giận. Nàng ngồi ngay ngắn lại hôn cằm hắn, sau đó là môi. Miệng hắn mím chặt, một lát lại bởi vậy mà mở. Nàng liền hôn vào, giống con chó nhỏ xông loạn, gặp được chỗ chính mình thích sẽ dừng lại nếm thử hương vị.

La Thận Viễn xem nàng lộn xộn, hắn dựa vào giường che chở nàng. La Nghi Ninh còn được một tấc lại muốn tiến một thước đi đến trên người hắn, ở tại cổ cọ cọ hắn. Nói thật, ngược lại càng giống con chó nhỏ, hơi thở ẩm nóng vây quanh hắn, càng giống chó con đang tìm ăn. La Thận Viễn bị nàng ủi ngứa, ngược lại nở nụ cười:

- "La Nghi Ninh, ta không có tức giận..."

La Nghi Ninh cách xa một chút, nghi hoặc nhìn hắn. Vừa rồi còn sắc bén như vậy, nói không tức giận sẽ không tức giận à.

Cũng đúng, nếu hắn còn đang tức giận, vừa rồi hôn hắn, hắn sẽ đẩy nàng ra.

- "Đêm qua huynh..."

Tức giận thành như vậy, trời sụp đất nứt. Đầy phòng hỗn độn.

La Thận Viễn thừa nhận, hắn thật sự đã bị nàng bức đến mức tận cùng mà nói lên những lời khổ sở trong lòng.

La Thận Viễn hít một hơi thật sâu:

- "Là không quá lý trí, nói thật, bây giờ ta còn thực ghen tị."

Hắn chậm rãi sờ đầu nàng, trù trừ một chút, cũng rất chắc chắn nói,

- "Nhưng nàng thích là ta."

Bằng không với tính tình của nàng, bị buộc đến mức tận cùng đã sớm xa xa chạy thoát. Thế nào còn sẽ tìm đến hắn, thế nào còn có thể quật cường cùng hắn lải nhải như vậy. Nàng còn nói muốn quấn quít lấy hắn cả đời...

Cuốn lấy càng chặt càng tốt, liền như vậy quấn quít lấy. Tốt nhất là có thể quấn quít lâu dài ở trên người hắn.

Cái loại nôn nóng kỳ dị này bị vuốt lên, thậm chí ngay cả ghen tị đều nhẹ rất nhiều.

- "...vừa rồi nàng nói muốn quấn lấy ta cả đời?"

Hắn cúi đầu hỏi nàng, mặt mày bình thản hơn, còn mang theo ý cười chế nhạo.

- "Thật sự?"

La Nghi Ninh biết chính mình nói cái gì, nhưng hiện tại bảo nàng nói là tuyệt đối nói không nên lời. Huống chi lại cảm thấy hắn bởi vậy mà đắc ý. La Nghi Ninh xoay người từ trên người hắn đứng lên. Nghĩ trả thù hắn một câu,

- "Muội không nhớ rõ."

Hắn một tay liền kéo nàng lại, làm cho nàng ngã xuống ở trên người bản thân. Sau đó hắn tự mình phủ trên môi nàng, hắn hôn kỹ thuật tốt hơn La Nghi Ninh rất nhiều, thế nào luyện được mặc kệ hắn. Tóm lại chính là linh hoạt cực kỳ, sau đó La Nghi Ninh liền hoàn toàn xụi lơ.

Dường như hết thảy cảm xúc bị đè nén đều bởi vậy mà bộc phát ra, hai người đều như sợi dây mây quấn lấy nhau. Trong thư phòng không có đốt lò sưởi, Nghi Ninh cảm thấy chính mình bị lạnh, tự nhiên liền hướng tới chỗ ấm áp —— chui vào trên người hắn.

La Thận Viễn hấp vào một ngụm khí lạnh, bởi vì động tác đột nhiên của nàng mà huyệt thái dương đột nhiên động đậy. Kéo nàng xuống một chút, nắm bắt thân thể nàng khống chế nàng không cho nàng động.

Hắn ngừng một lát, phân phó với người bên ngoài:

- "Đi tới chỗ phụ thân truyền lời, nói tối nay ta mới qua..."

Cách mành vâng dạ, gã sai vặt đầu lĩnh kia có chút ánh mắt lập tức làm cho mọi người đều thối lui đến đứng trong viện. Lưu địa phương thanh tịnh lại cho hai người.

Hai khắc thời gian đi qua, nàng còn gắt gao quấn quít lấy hắn. Hắn cuối cùng thở hổn hển, ôm nàng vào trong ngực, dùng đệm chăn gắt gao bọc nàng miễn cho nàng lạnh.

La Nghi Ninh còn nhớ rõ tranh cãi vừa rồi. Nàng hỏi:

- "Tam ca thật không để ý sao? Năm đó muội đối tốt với huynh..."

La Thận Viễn nghe xong trầm mặc sau đó nói:

- "Nàng cảm thấy ta sẽ để ý cái kia sao?"

Hắn chậm rãi nói:

- "Ta có thể nói với muội, muội luôn luôn lợi dụng ta cũng không quan hệ gì? Ta kỳ thật cũng không thèm để ý, chỉ cần…..nàng cảm thấy ta có thể lợi dụng."

Hắn cảm thấy chính mình thực sự thật đáng buồn, chỉ cần nàng tại bên người, lợi dụng lại có quan hệ gì đâu.

La Nghi Ninh gắt gao ôm hắn dựa vào hắn. Nàng minh bạch hắn trước sau hèn mọn, ở trong hai người kỳ thật hắn mới là người hèn mọn, sợ hãi nàng rời đi, bởi vì từ nhỏ đến lớn không có người khác thật tình đối tốt với hắn. Bởi vậy mà nàng xót xa đau lòng, cũng may mắn là nàng tìm đến hắn trước. La Thận Viễn một mình buồn, nghĩ cũng có thể nghĩ được, khẳng định so với nàng còn thống khổ hơn gấp trăm lần.

Bởi vì hắn lo được lo mất, không có đường lui.

La Thận Viễn ôm nàng ngồi dậy, hắn mặc tiết khố, chân dài liền như vậy gác ở bên giường. Nhìn điểm tâm nàng mang tới, ngón tay vỗ về tóc của nàng.

- "Nghi Ninh, muội nhớ được bánh quy xốp không?"

La Nghi Ninh không rõ hắn là có ý gì?

- "Lần đó ta cầm điểm tâm đến cho tổ mẫu, tổ mẫu bảo ta mang đi, nàng nói nàng muốn ăn." Ngữ khí hắn lẳng lặng, "…Kỳ thật khi đó ta ở bên ngoài nghe, tổ mẫu mất hứng nàng lưu lại điểm tâm... Nàng quật cường chống lại nên ăn rất nhiều, cuối cùng ăn không vô."

Đang nói, hắn đã nhấc lên bánh quy xốp đưa tới bên miệng nàng:

- "Hiện tại lại nếm thử?"

La Nghi Ninh mới nhớ tới hắn nói là chuyện gì, khi đó nàng chính là không đành lòng mà thôi. Nghi Ninh há mồm ăn bánh quy xốp. La Thận Viễn liền hỏi nàng:

- "Ăn ngon không?"

Nghi Ninh còn không có đáp, hắn ngược lại cúi đầu lại hôn nàng, sau đó gắt gao ôm nàng. Điểm tâm kia hương vị ngọt ngược lại rất tuyệt vời, hai người lại mê ly lên. Lần thứ hai thay đổi bất ngờ hắn như là điên rồi vậy, La Nghi Ninh ý thức có chút không rõ, hắn nắm bắt nàng hận không thể xâm nhập vào trong cốt nhục chính mình, vĩnh viễn phân không ra. La Nghi Ninh cảm thấy quá trình này vừa vội vừa đau, thật lâu không kết thúc, nhịn không được bắt đầu cầu xin tha thứ, hắn cũng không buông tha nàng.

Cứ như vậy quấn quít lấy, nàng nói qua, muốn quấn quít lấy cả đời! Đã nói sẽ tuân thủ lời hứa, nàng phải có giác ngộ này!

La Thận Viễn trong lòng nghĩ đến có chút tàn nhẫn.

Dù sao cả đời này, nàng không quấn quít lấy hắn, hắn cũng muốn khóa nàng lại!

Ánh mắt hắn hơi hơi phiếm hồng.

Cuối cùng thời điểm hai người đi tới nhà giữa, đã sắp buổi trưa.

Đêm qua Lâm Hải Như nghe nói hai người bất hòa, nay giữa trưa vừa thấy Nghi Ninh cước bộ phù phiếm, còn cần La Thận Viễn đỡ mới được. Nhịn không được nhíu mày chậc…..người trẻ tuổi a!

La Thận Viễn đưa nàng đến chỗ Lâm Hải Như, còn phải đi đàm luận sự tình với La Thành Chương. Liền cáo từ với Lâm Hải Như, trước khi đi dặn dò La Nghi Ninh:

- "...Đừng đi loạn, ở ngay tại chỗ này của mẫu thân, buổi tối ta tới đón nàng."

La Nghi Ninh ứng phó đưa hắn rời đi.

Lâm Hải Như lôi kéo Nghi Ninh, muốn nói lại thôi:

- "Con khuyên hắn tiết chế đi, con đã tiều tụy... Hắn ỷ vào là tam ca con, con sẽ nghe hắn. Con lại là người không có chủ ý, từ nhỏ nghe theo ý của hắn làm việc."

La Nghi Ninh nghe bà nói có chút ngượng ngùng:

- "...Ngài đừng nói nữa, con đều biết."

- "Biết cái gì, hắn lớn hơn so với con, hắn nên biết đạo lý này."

Lâm Hải Như muốn khuyên, lại không dám đi nói trước mặt La Thận Viễn, tâm lưu luyến ưu sầu. Lại cùng nàng đồng bệnh tương liên ai thán,

- "Quên đi…..ta cũng không dám phản bác ý của hắn. Trong nhà ta làm cái gì điền trang, điền sản, sổ sách hậu viện, hàng tháng hắn còn muốn xem qua một lần, cái này không phải không tin năng lực của ta sao!"

La Nghi Ninh nghe xong liền cười, nói:

- "Như thế vô phương, nếu ngài cảm thấy quản chuyện trong nhà phiền phức, về sau để con quản cho, hắn cũng không dám khó xử con."

La Nghi Ninh trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hắn hẳn là không để ý thôi. Kỳ thật hắn để ý căn bản không phải Lục Gia Học, mà là thái độ của nàng.

Hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ không cần nàng, ngay cả thời điểm rất tức giận, đều không có qua.

Tràng triền miên trong thư phòng kia, nàng kỳ thật là vô cùng an tâm. 

La Thận Viễn đi đến thư phòng La Thành Chương, hai người La Hoài Viễn, La Sơn Viễn của đại phòng đã ở đó, La Thận Viễn đi vào, cũng không có để cho hai người ngồi xuống, mà là chính mình ngồi uống trà.

Sắc mặt hai người đều chậm rãi trắng ra, cũng không biết chọc La Thận Viễn ở chỗ nào.

Hai người lại căn bản không dám phát tác. Đùa… trước mặt La Thận Viễn đùa giỡn cái gì đều là múa búa trước cửa Lỗ Ban.

Đợi thật lâu, thẳng đến La Hoài Viễn nhịn không được, tiến lên chắp tay hỏi:

- "Tam..."

La Thận Viễn liếc mắt một cái nhìn qua, trong lòng hắn liền giật mình, lập tức sửa miệng,

- "Các lão, nhị đệ xem chính là đã qua năm năm, năm nay phải đi ra ngoài làm Huyện lệnh Sơn Âm, nhưng Sơn Âm cái địa phương kia... chim cũng không thèm tới, nay cũng chưa khôi phục sinh khí. Nhị đệ nhậm Huyện lệnh Sơn Âm sợ là mười năm đều khó có thể xuất đầu."

- "Thời kỳ qua chính hắn không có đạt được thành tựu gì, cũng không xuất thân nhị giáp, chức vị tốt là không có khả năng." La Thận Viễn thản nhiên nói.

La Hoài Viễn không rõ vì sao vấp phải trắc trở, vốn phụ thân đã nói với hắn mọi chuyện đã giải quyết xong rồi. Nay hắn không dám hỏi nhiều, nhìn thấy có thuộc hạ La Thận Viễn tiến vào, nên mang theo đệ đệ đi ra ngoài trước.

Vẻ mặt La Sơn Viễn sốt ruột:

- "Đại ca, thật sự đệ phải đi Sơn Âm..."

La Hoài Viễn lắc đầu bảo hắn câm miệng, từ trong tay áo lấy ra một tờ ngân phiếu ba mươi lượng, đi đến trước mặt Lâm Vĩnh đang đứng bên ngoài, cười đưa cho hắn:

- "Lâm đầu..."

Lâm Vĩnh đẩy ra, cũng là cười thần bí:

- "Đại thiếu gia, tiểu nhân nhận không nổi bạc của ngài. Ngài cẩn thận suy nghĩ… kết quả làm cái gì chọc tới đại nhân, đại nhân để ý nhất là cái gì. Đại thiếu gia là người thông minh, chị em bạn dâu trong nhà này ai là người quan trọng nhất, tiểu nhân cũng không nói nhiều."

La Sơn Viễn thấy Lâm Vĩnh lại không thu bạc, sắc mặt lại càng trầm. Chờ đại ca đi tới, hắn hỏi:

- "Đại ca nói đi, kết quả cái gì đã chọc hắn —— "

- "Đệ nói vì sao?"

La Hoài Viễn liên hệ thái độ La Thận Viễn đột nhiên biến hóa, ngẫm lại mấy câu nói kia của Lâm Vĩnh, liền thấp giọng nói:

- "Trở về hỏi lão bà kia của đệ một chút! Đệ không có nghe Lâm Vĩnh nói ra chị em bạn dâu sao?"

La Sơn Viễn đột nhiên nghĩ vài ngày nay, những lời Tiểu Chu thị không ngừng ghé vào lỗ tai hắn nói La Nghi Ninh, dâm nữ, một nữ hai phu. Hắn chỉ cho là nghe chuyện phiếm, chẳng phải là... đã truyền đến trong lỗ tai La Thận Viễn à? Hắn nghĩ đến đây sợ tới mức liền giật mình, nếu là bởi vậy chọc đến La Thận Viễn, về sau sĩ đồ của hắn còn có hy vọng sao!

Phụ nhân chính là không đáng tin cậy, thích đi nói loạn huyên thuyên.

La Sơn Viễn nghĩ đến chính mình phải ở tại trong địa giới Sơn Âm kia mười năm, cả người đều thật sự nổi giận. Lập tức đi vào trong nhà.

Tiểu Chu thị mới từ chỗ bà bà trở về, bóp tay chân cho bà bà nửa ngày, bà bà bất công nữ nhi, nhưng lại mạnh mẽ sai sử đạp hư mấy nàng dâu. Nàng lười nhác chạy tới, lười hầu hạ.

Nàng nhìn thấy trượng phu đột nhiên đã trở lại, trong lòng rất vui sướng. La Sơn Viễn đã nhiều ngày luôn luôn nghỉ ở chỗ nàng, kêu nàng nắm gắt gao hai người mới nâng lên làm di nương, tối hôm qua lại là ôn tồn, hiện tại nàng đang đắc ý. Nàng nghênh đón:

- "Nhị thiếu gia, thiếu gia đã trở lại! Như thế nào, chuyện Sơn Âm đó La Thận Viễn nói như thế nào?"

La Sơn Viễn nhìn khuôn mặt nàng, lại nghe nàng nhắc tới Sơn Âm, cơn tức lại nổi lên. Giương tay một cái tát liền đánh qua, Tiểu Chu thị không ổn định, bị hắn đánh lui vài bước. A một tiếng bưng kín mặt. Nửa ngày không minh bạch là thế nào, qua năm mới, hắn nói đánh người liền đánh người!

Tay nàng run nửa ngày, không thể tin run run gọi:

- "Gia...?"

La Sơn Viễn lạnh lùng thốt:

- "Câm miệng! Một lát ngươi xách quà đi nhận lỗi với Tam phu nhân cho ta… biết không! Nói loạn huyên thuyên, ngươi tiện nhân này đã hại chết ta!"

Tiểu Chu thị khóc lóc thê thảm:

- "Gia! Thiếp đã làm cái gì không tốt..."

- "Ngươi còn nói! Ngươi có phải hay không nói La Nghi Ninh tới mê sảng —— nàng là người ngươi có thể nói à? Không biết trời cao đất rộng!."

La Sơn Viễn thở mạnh, kêu ma ma đi chọn quà tặng để cho Tiểu Chu thị mang theo đi xin lỗi La Nghi Ninh.

************

Bạn đang đọc Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng của Văn Đàn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    1

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!