Người ta thường nói: Nghé mới sinh không sợ hổ.
Trẻ càng bé, thế giới càng đơn giản, không biết nguy hiểm, không biết đúng sai, cũng không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Mọi nhận thức có được đều đến từ cha mẹ, cha mẹ dạy thế nào thì con cái tiếp thu như thế.
Do đó, khi cha mẹ và người lớn trong nhà dùng giọng điệu khinh bỉ để đàm luận về hành vi cặn bã của Thi Nhị ở trước mặt cậu, lúc bọn họ luôn miệng gọi ả tình nhân nhận vinh hiển nhờ con kia là đ ĩ thõa, thì cậu nhóc Trịnh Giải Nguyên nghiễm nhiên xếp nhà họ Thi vào phe “kẻ xấu”.
Mà đương nhiên con trai của kẻ xấu thì cũng là mầm mống xấu xa.
“Mày là con trai của mụ đàng đi3m đó hả?”
Nhìn vẻ mặt tràn ngập mong chờ của Thi Hạo trở nên khó xử và tổn thương trong nháy mắt, lúc ấy Trịnh Giải Nguyên cảm thấy sung sướng vô cùng, cứ như… dũng sĩ diệt rồng, cậu trở thành người hùng được Ông trời lựa chọn, còn số mạng của Thi Hạo đã được định sẵn là sẽ bị cậu thảo phạt.
Thế nhưng lớn dần lên, khi tam quan đúng đắn được thiết lập, Trịnh Giải Nguyên cũng dần nhận thức được vấn đề của bản thân — Cậu không phải dũng sĩ, Thi Hạo cũng chẳng phải ác long, lời lẽ không hay cậu thốt ra trước đây đúng là như tát vào mặt người khác, quả thực có hơi quá đáng.
Hồi cấp 3 cậu cũng muốn làm hòa với Thi Hạo, làm bạn thì chắc không được, nhưng buông tha cho nhau, không phải lúc nào cũng nhắm vào nhau thì chắc được đúng không? Ai ngờ cậu càng nhường nhịn bao nhiêu thì Thi Hạo càng đuổi theo cậu như một con chó điên bấy nhiêu.
Thi Hạo bị sao vậy, hết việc để làm rồi hay sao? Mỗi lần Trịnh Giải Nguyên thấy Thi Hạo soi mói mình, suy nghĩ này lại lóe lên trong tâm trí cậu.
Trước khi Tang Niệm đánh Thi Hạo trọng thương, cậu thực sự đã né tránh Thi Hạo rất nhiều nhưng vẫn không trốn được.
Có những đêm cậu cảm thấy hối hận vì đã không kiềm chế được tính hiếu chiến dẫn đến việc gây ra xung đột với Thi Hạo.
Nếu cậu trưởng thành hơn trong cách ứng xử thì đã ngăn chặn được cuộc chiến đổ máu kia rồi.
Có lẽ mối thù này sẽ kéo dài đến suốt đời.
Kể từ đó, Trịnh Giải Nguyên đã làm tốt công tác chuẩn bị cho ngày Thi Hạo về nước, trùm bao tải trả thù mình một cách điên cuồng.
Ai ngờ hạt giống thù hận chôn vùi trong đất của tên Thi Hạo bất bình thường này lại nở ra đóa hoa tình yêu.
“Ưm…”
Một chân Trịnh Giải Nguyên quỳ trên ghế số pha da bò, chân còn lại đứng không vững lắm, hai tay chống vào lưng ghế sô pha phía sau Thi Hạo, cậu bị người kia kéo vòng cổ, cưỡng hôn.
[email protected] muốn chiến thắng bẩm sinh của động vật giống đực khiến cả hai đều không muốn bị lép vế, phải nói là phô diễn hết ra kỹ thuật sử dụng lưỡi vô cùng đa dạng.
Hậu quả của việc khoe khoang là sau năm, sáu phút hôn nhau, môi lưỡi của hai người vẫn dính chặt vào nhau, thậm chí càng lúc càng có xu hướng trở nên kịch liệt hơn.
Thi Hạo đè nén nhịp thở nặng nề, đôi mắt khẽ hé ra, lộ ra chút tham lam, bàn tay đang đỡ lấy eo của Trịnh Giải Nguyên di chuyển ra sau, vuốt v3 phần da thắt lưng bị lộ ra do cúi xuống một cách mờ ám.
Ở đây, có vết tích gã để lại.
Dòng chữ tiếng Anh màu đỏ sẫm thấp thoáng chỗ thắt lưng mau chóng nổi da gà do bị gã ve vuốt.
“Này!” Trịnh Giải Nguyên như con mèo bị xéo phải đuôi, lập tức từ bỏ ý định ganh đua, cậu giữ chặt bàn tay to lớn ở phía sau trong khi đứng thẳng dậy, vẻ mặt bối rối thấp thỏm lộ ra chút phòng bị.
Thi Hạo không tức giận, gã ngẩng đầu nhìn cậu, thừa biết nhưng vẫn cố tình hỏi: “Không được sờ à?” Nói xong còn cố ý luồn tay vào gãi vào lớp da phần xương cụt của Thi Hạo.
Toàn bộ phần [email protected] dưới của Trịnh Giải Nguyên tê dại như bị điện giật.
Đôi mắt trợn trừng vì khiếp hãi, cậu mau chóng hất tay Thi Hạo ra, vừa xoa chỗ tê dần nóng rực, vừa tránh xa khỏi ghế sô pha.
*** mẹ, kì vãi!
“Tao…” Khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của đối phương, Trịnh Giải Nguyên cuống cuồng nuốt tiếng nói của trai thẳng xuống, sau khi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cậu xoa gáy, tự giác bước lại gần, “Cho tao thời gian để thích ứng được không?”
Thi Hạo không chạm vào cậu nữa, lạnh lùng hỏi: “Bao lâu?”
Xưa giờ mới chỉ nghe câu “bắt gái lành làm đi3m”, thế mà nay cậu còn được trải nghiệm cảnh “bắt trai thẳng làm gay”, điên thật mà.
Trịnh Giải Nguyên thở dài, đấu tranh trong lòng một hồi rồi nắm tay đối phương đặt lên thắt lưng mình, nói: “Giờ được rồi.”
Chỉ với ba từ đơn giản, nét lạnh lùng trong đôi mắt Thi Hạo thoắt cái đã vơi đi rất nhiều.
Tuy biểu cảm vẫn có phần miễn cưỡng, nhưng điều gã muốn cũng chỉ là thái độ của cậu.
Thi Hạo biết không thể dồn ép mọi thứ quá gay gắt, cách một lớp áo, gã vỗ nhẹ lên eo Trịnh Giải Nguyên, không có ý định tiếp tục.
“Barca chờ lâu lắm rồi đấy, cho nó ăn trước đi.” Tầm mắt gã rời ra phía sau Trịnh Giải Nguyên, khóe môi khẽ cong lên.
Trịnh Giải Nguyên sửng sốt, phần thắt lưng vừa hạ xuống lại dựng thẳng lên, cậu nhìn ra sau, thấy chú Doberman lông đen đang yên lặng ngồi xổm trên tấm thảm cách đó không xa như một bức tượng điêu khắc, nó ngậm bát thức ăn của mình trong mõm, đôi mắt đen láy có hồn nhìn hai người với vẻ tò mò.
Con cái cảm thấy thế nào khi vô tình bắt gặp cảnh tượng bố mẹ thân mật với nhau, đó là tâm trạng của Trịnh Giải Nguyên lúc này, quả thực cậu gần như không thể nhìn thẳng được vào đôi mắt nhỏ ngây thơ của Barca.
Sau này nó sẽ đánh giá cậu như thế nào đây? Nó biết hai người đang làm chuyện gì ư? Nhất định nó đang thấy rất kì quái, tại sao hai người đồng giới lại làm những chuyện mà chỉ những người khác giới mới làm.
Than ôi, cậu đâu còn cách nào, cậu cũng đâu có muốn, ai bảo bố cậu kém cỏi, “thằng em” cũng vô dụng chẳng bằng ai.
Barca mới chỉ ba tuổi, nó vẫn chưa hiểu chuyện, còn người lớn thì lại có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ.
Barca không ăn hạt cho chó, đồ ăn của nó được phối hợp bởi chuyên gia dinh dưỡng vật nuôi có chuyên môn, các bữa ăn khác nhau, mỗi bữa đều có thịt, có rau, có trái cây.
Trước khi được chế biến, những nguyên liệu nấu ăn này được bảo quản trong tủ đông chân không to lớn để giữ được độ tươi ngon, sau khi Trịnh Giải Nguyên đảm nhận công việc làm bảo mẫu cho chó, một trong những trọng trách chính của cậu là lấy thức ăn ra khỏi tủ đông, lần lượt mở các túi kín rồi đổ vào bát đựng thức ăn cho chó.
Chú Doberman lông đen với thể trạng to khỏe táp đồ ăn thật lực, chỉ chốc lát sau đã dễ dàng giải quyết xong một tô thức ăn lớn.
Trịnh Giải Nguyên ngồi xổm trước mặt nó, một tay chống cằm, nhìn nó quét sạch chỗ thức ăn, lúc này mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt hạ xuống một chút.
“Mày ăn sáng xong thì tự về, tao có cuộc họp ở công ty nên không đợi mày được.”
Khi cậu ngẩng đầu lên, Thi Hạo đã thay sang bộ Âu phục chỉnh tề, vừa nói chuyện với cậu, gã vừa đẩy nút thắt cà vạt, điều chỉnh đến vị trí phù hợp.
Tóc tai được chải chuốt kĩ càng khiến khuôn mặt phơi ra một cách rõ ràng, vết sẹo trên trán kia càng lộ rõ ra trước mắt mọi người.
Nó làm tăng thêm sự nguy hiểm và cũng khiến cho mọi cảm thấy kiêng sợ hơn.
“Ờ.” Trịnh Giải Nguyên gật đầu, không đứng dậy, “Đi đường cẩn thận.”
Thi Hạo bỏ tay xuống, não bộ nói với gã rằng gã nên xoay người đi ra ngoài, nhưng cơ thể lại bất giác tiến về phía Trịnh Giải Nguyên ở cách đó vài bước.
Trịnh Giải Nguyên hơi ngẩng đầu lên khi gã tới gần, nhưng cậu còn chưa kịp định thần lại thì đã bị gã đè tay trên đỉnh đầu mà vò loạn mái tóc đen mềm mại.
Năm ngoái cậu nhuộm tóc đỏ, nhưng sau đó lại phai dần sang màu hồng nhạt, tóc mới trên đỉnh đầu nhú nhanh quá nên bị bố cậu chê là không ra thể thống gì, vì thế mà vào buổi tối trước hôm đính hôn của Tang Niệm, cậu đã nhuộm tóc về lại màu đen.
Một khi đã nhuộm đen thì sẽ rất khó để nhuộm sang màu khác, trừ khi là cạo sạch, chính bởi vậy mà mái tóc hiện tại của cậu đang mang màu đen nhánh mà trước kia chưa từng có bao giờ, đen tuyền không thiếu một sợi nào.
Trịnh Giải Nguyên thích làm tóc từ khi còn nhỏ, không uốn thì nhuộm, nhưng Thi Hạo vẫn thích mái tóc đen của cậu nhất, nó khiến cậu trông có vẻ… “ngoan” một cách đặc biệt.
“Lúc trước bận giải quyết chuyện phân chia tài sản của ông cụ, trong nhà loạn cả lên, nhưng chắc hai tháng nữa là giải quyết xong, đến lúc ấy tao sẽ thực hiện lời hứa với mày, giúp gia đình mày vượt qua giai đoạn khó khăn này.”
Trịnh Giải Nguyên có chút khó chịu trước hành vi xoa đầu cậu của gã, nhưng cậu càng ngạc nhiên hơn vì không ngờ đối phương lại chủ động giải thích với mình.
Cậu cho rằng Thi Hạo không có nghĩa vụ phải thông báo những việc gã đang làm cho cậu.
Trông thấy vẻ nghi ngờ và cảnh giác trong mắt Trịnh Giải Nguyên, Thi Hạo khựng lại, gã thu tay về, sắc mặt trở nên thâm trầm khó đoán.
Trịnh Giải Nguyên tưởng gã sẽ nổi khùng, nhưng kết quả là gã lại chỉ mím chặt môi, quay đi mà không nói lấy một lời.
Ngơ ngác dõi theo bóng lưng đang rời xa của người ấy, mãi đến khi cơ thể chao đảo do bị con Doberman to lớn đủn, Trịnh Giải Nguyên mới lấy lại tinh thần.
Khoan đã, cụ Thi mất được hơn nửa năm rồi mà tài sản vẫn chưa được phân chia rõ ràng ư? Thi Hạo đi được một lúc thì Trịnh Giải Nguyên muộn màng ngẫm lại và bắt được trọng điểm trong lời nói ban nãy của đối phương.
Chắc chủ yếu là đi tranh giành lợi ích với Thi Nhị và mấy người anh em họ của gã.
Mấy tháng nay Trịnh Giải Nguyên phải đi dọn dẹp mớ hỗn độn do bố gây ra, vì đã rời khỏi thế giới “phú nhị đại” của thành phố Hồng từ lâu nên cậu không hay biết gì về những lời lẽ đồn đại liên quan đến nhà họ Thi, cậu còn tưởng Thi Hạo chỉ tham gia cho đủ sĩ số chứ chẳng có liên quan gì.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa và wattpad của Táo.
Trịnh Giải Nguyên dành thời gian đến gặp Tang Niệm để lấy chìa khóa xe, lái xe về.
Vì sợ đối phương gặng sẽ hỏi chuyện xảy ra giữa mình và Thi Hạo nên cậu thậm chí còn không dám vào nhà mà chỉ đứng ngoài cửa hỏi han đôi ba câu.
“Khỏe không?” Cậu hỏi.
“Chào buổi sáng.” Thần sắc của Tang Niệm khá tươi tỉnh, có vẻ tinh thần cũng rất phấn chấn.
Trịnh Giải Nguyên gật đầu: “Thế tôi về nhé.”
Cậu lỉnh nhanh như chớp, vắt chân chạy xuống dọc thang dài, chỉ để lại mỗi bóng lưng hoảng loạn cho Tang Niệm.
Sau khi trốn lên xe, cậu không nổ máy ngay mà gục trán xuống vô lăng, thở dài thườn thượt.
Lúc này, tin nhắn của Tang Niệm được gửi tới, cậu đọc mà suýt bật khóc thành tiếng.
Đối phương dặn bất cứ khi nào cần được giúp đỡ, cậu hãy cứ mở miệng nói ra, mọi người thân nhau đến vậy rồi thì chẳng cần giữ kẽ làm gì.
Xã hội này “giậu đổ bìm leo” thì nhiều mà “lá lành đùm lá rách” thì ít, trong những ngày gia đình gặp khó khăn, cậu không biết mình đã phải đối mặt với bao nhiêu thái độ cư xử lạnh nhạt hờ hững, thế mới thấy được dòng tin nhắn này của Tang Niệm đáng quý như thế nào.
Có được một người bạn như vậy trên đời cũng coi như đáng giá.
Nhưng chính vì đáng quý mà Trịnh Giải Nguyên không muốn làm phiền tới đối phương nữa.
Thi thoảng đầu óc cậu nhảy số chậm chứ không phải là cậu không có đầu óc.
Cậu nhận ra việc Tang Niệm trông nom Kỷ Thần Phong kĩ càng như thế là do có dính líu đến Thi Hạo hoặc bất cứ nhân tố nguy hiểm nào liên quan.
Hiện tại cậu và Thi Hạo vẫn mập mờ, chưa rõ ràng với nhau, Thi Hạo giống hệt như chất lỏng hóa học không ổn định, dễ bốc cháy, dễ phát nổ, bất kì động thái vô ý cũng có thể gây ra hậu quả tàn phá khốc liệt.
Cậu không muốn, cũng không thể đưa mối hiểm họa này vào cuộc sống của Tang Niệm được, đối phương đã vất vả lắm rồi.
Cứ như vậy, bốn người – hai cặp, hai người bình yên, đến khi Trịnh Giải Nguyên liên lạc lại với Tang Niệm đã là chuyện của một tháng sau.
Chính xác mà nói, người mà cậu liên lạc không phải Tang Niệm mà là Kỷ Thần Phong.
Barca bất ngờ đổ bệnh, nó trở nên chán ăn và chẳng còn hứng thú gì với đống đồ chơi.
Thi Hạo đi công tác, phải hai hôm nữa mới về thành phố Hồng, Trịnh Giải Nguyên chăm sóc cho chú Doberman suốt mấy ngày hôm nay, cậu không dám nghĩ đến chuyện để Barca xảy ra chuyện, hay khi Thi Hạo về mình phải nhìn mặt đối phương như thế nào.
Trong số những người Trịnh Giải Nguyên quen biết, có mỗi Kỷ Thần Phong là bác sĩ thú y, sau khi bình tĩnh lại, cậu lập tức gọi điện cho đối phương.
Cũng giống như con người, việc điều trị cho động vật cũng cần phải trải qua nhiều bước kiểm tra khác nhau để đưa ra được chẩn đoán chính xác.
Sau khi nghe Trịnh Giải Nguyên mô tả về các triệu chứng của Barca, Kỷ Thần Phong yêu cầu cậu lập tức đưa Barca đến phòng khám thú y làm kiểm tra thêm để không kéo dài bệnh tình.
Sau khi vừa bế ẵm, vừa dỗ dành để khuân chú Doberman lên xe, Trịnh Giải Nguyên hộc tốc chạy xe đến phòng khám nơi Kỷ Thần Phong đang làm việc.
Làm kiểm tra các thứ xong, trong khi cậu đang chờ báo cáo kết quả thì Tang Niệm chậm rãi bước xuống từ trên gác với đôi mắt lờ đờ ngái ngủ như thể vừa ngủ trưa dậy.
Anh đứng trước mặt Trịnh Giải Nguyên, cụp mắt nhìn chằm chằm thứ bên chân cậu, sau đó kéo dài giọng hỏi: “Sao ông còn nuôi chó?”
Chú Doberman nặng gần trăm cân dựa vào chân Trịnh Giải Nguyên, nằm kềnh ra như một chú ngựa con, bất cứ ai bước vào phòng khám thú y cũng sẽ chú ý tới nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, muốn lờ đi cũng khó.
“Sao ông lại ở đây…” Trịnh Giải Nguyên thấy hơi kinh ngạc, cậu không ngờ Tang Niệm cũng đang ở phòng khám thú y.
“Tôi hỏi trước mà, ông trả lời trước đi.” Tang Niệm nói.
Trịnh Giải Nguyên cúi đầu, im lặng nắm sợ dây kéo trong tay, không dám nhìn vẻ mặt của đối phương.
“Của Thi Hạo.”
Tiếng thở dài khe khẽ vang lên từ trên đầu như thể đang nói “quả nhiên”.
“Hai người đang hẹn hò à?”
Trịnh Giải Nguyên ngẩng phắt đầu lên, phản bác theo bản năng: “Không! Sao tôi với nó lại hẹn hò với nhau được? Bọn tôi chỉ… chỉ…”
Dưới ánh mắt gần như có thể nhìn thấu mọi chuyện của Tang Niệm, cậu lắp bắp thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Thi Hạo: “Trao thân không trao tình.”.