Chương 15: Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Phiên bản 19083 chữ

Dịch: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Ánh trăng sáng vằng vặc trải dài trên Hương Vân sơn Linh Khê tông, làm mây mù nơi đây chợt tan biến đi không ít. Nhờ vậy hơn phân nửa ngọn núi chợt lộ ra ngoài, làm tăng thêm một vẻ mỹ cảnh khác lạ cho nơi này.

Gần phía rìa đứt gãy của sườn đông ngọn núi này, có một tiểu viện rộng khoảng một mẫu đất, hương hoa thảo mộc mọc bốn phía mang đến cảm giác vô cùng khác biệt. Trong tiểu viện còn có một gian nhà gỗ nhỏ, mọi thứ đồ đạc như bàn, giường gỗ trong nhà đều được làm bằng một loại gỗ có một màu tím đậm, thoang thoảng mùi đàn hương, khác xa so với khu tạp dịch.

Khuôn viên xung quanh gian nhà gỗ còn có một mảnh đất đã được khai phá thành một khu đồng ruộng, bên góc còn có một miệng giếng nhỏ. Lúc này Bạch Tiểu Thuần đang đứng dưới ánh trăng, nhìn về bốn phía xung quanh, ánh mắt cũng lộ ra đầy vẻ thỏa mãn.

“Đệ tử ngoại môn cũng được Linh Khê tông thừa nhận là đệ tử, nên đãi ngộ cũng tốt hơn tạp dịch rất nhiều. Gian nhà riêng này coi như cũng không tệ chút nào. Trước kia đại sư huynh còn nói nếu trở thành đệ tử nội môn thì còn được cư trú trong động phủ, không biết động phủ thì trông như thế nào.” Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn về phía trên của đỉnh Hương Vân sơn.

Trên Hương Vân sơn này, chỉ có đệ tử nội môn mới có tư cách cư trú tại nửa ngọn núi phía trên.

Không lâu sau thì hắn thu hồi ánh mắt lại rồi bước vào gian nhà gỗ. Hắn duỗi lưng một cái rồi lấy túi Trữ vật ra vỗ nhẹ một cái, trước mặt hắn xuất hiện một lọ đan dược và một nén nhang màu xanh.

“Đồ tốt a.” Bạch Tiểu Thuần yêu thích túi Trữ vật này đến mức không muốn rời tay. Một lúc sau, hắn nhìn về lọ Đan dược cùng với nén nhang kia, trên nhãn của lọ ghi hai chữ Ngưng Linh, còn trên nén nhang màu xanh có khắc hai chữ Thăng Thanh. Lúc trước trở thành tạp dịch hắn cũng được phát mấy vật phẩm tương tự, Đan dược nuốt vào có thể gia tăng tu vi lên một ít, còn hương kia, sau khi đốt lên sẽ tỏa ra khói nhang có tác dụng tương tự như đan dược.

“Cứ nuốt vào như vậy thì có chút lãng phí. Không bằng Luyện linh xong mới sử dụng, như vậy không chừng có thể giúp tu vi đột phá được bình cảnh.” Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ chút rồi cũng quyết định. Chỉ là lúc này trước mắt hắn lại không mảnh gỗ nhóm lửa nhất sắc nào cả, nên hắn dự định ngày mai sẽ xuống núi kiếm một ít.

Nghĩ xong xuôi, Bạch Tiểu Thuần bèn khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện. Đối với chuyện tu luyện, Bạch Tiểu Thuần cũng chưa bao giờ lười biếng mà gián đoạn, cho dù mấy ngày gần đây tu vi của hắn tiến triển chậm chạp nhưng hắn vẫn luôn kiên trì tu hành mỗi ngày một lúc.

Hắn vì trường sinh mà tu hành. Cho nên đối với chuyện tu hành, hắn vô cùng chấp nhất.

Một đêm yên tĩnh trôi qua, khi ánh bình minh rơi xuống đám sương sớm khiến từng giọt sương đều trở nên lấp lánh ánh sáng. Sau một đêm tu hành, Bạch Tiểu Thuần cũng chợt mở mắt ra, tâm thần phấn chấn. Hắn nhanh chóng mặc bộ y phục đệ tử ngoại môn rồi cất bước ra khỏi gian nhà gỗ, dựa theo vị trí mà hôm qua Hậu sư huynh đưa cho mà đi thẳng tới Tàng Kinh các.

Tàng Kinh các nằm trên một ngọn núi khác, cách nơi ở của hắn khá xa. Sau nửa canh giờ thì hắm mới nhìn thấy một tòa tháp cao cao phía xa, hào quang lưu chuyển, còn tràn ra từng luồng uy áp bao phủ tám phương.

Trên đường đi hắn gặp không ít đệ tử ngoại môn, phần lớn bọn họ đều đi đứng vội vàng. Khi nhìn thấy tu vi của Bạch Tiểu Thuần chỉ ở Ngưng Khí tầng ba thì tất cả đều bỏ qua, không chú ý tới hắn nữa.

Bạch Tiểu Thuần cũng không để tâm, chỉ là bước chân của hắn cũng thận trọng hơn mà thôi. Mấy đệ tử ngoại môn hắn gặp đọc đường đều có tu vi cao hơn hắn, thậm chí còn có vài người mang đến cho hắn một cảm giác sâu không lường được. Thường thì xung quanh những người này hay có không ít đệ tử túm tụm lại đàm luận với nhau mỗi khi hắn đi qua.

Càng tới gần Tàng Kinh các, đệ tử ngoại môn cũng càng nhiều. Bạch Tiểu Thuần đang định bước tiếp thì có một đạo cầu vồng từ ngọn núi phía xa bay tới, sau đó vòng một vòng quanh Hương Vân sơn rồi bay thẳng về phía chân trời.

Trong đạo cầu vồng kia, còn có thể nhìn thoáng thấy bóng dáng một thanh niên, dưới chân đạp một cái bánh xe bay nhanh đi.

"Là Chấp Pháp đường Tiền Đại Kim, Tiền sư huynh!"

“Tiền sư huynh vốn là đệ tử Nội môn, tham gia vào Chấp pháp đường, thanh danh cũng càng thêm hiển hách, nghe nói tu vi đã đến Ngưng khí tầng tám đại viên mãn nên có thể dùng pháp bảo phi hành trong thời gian ngắn a. Thật khiến cho người ta hâm mộ.”

Bạch Tiểu Thuần cũng hâm mộ nhìn theo đối phương cho tới lúc khuất dạng tại chân trời, lúc này trong lòng cũng đầy cảm khái.

“Đợi khi ta có thể phi hành rồi, mỗi ngày sẽ lựa lúc nhiều người nhất mà bay quanh Hương Vân sơn vài vòng!” Bạch Tiểu Thuần mang theo đầy chờ mong trong lòng mà bước xuyên qua đám người rồi đi thẳng vào trong Tàng Kinh các.

Tòa tháp này rất lớn nhưng tầng đầu tiên lại gần như trống rỗng, chỉ có một chiếc bàn dài, phía sau bàn là một lão già đang nhắm mắt khoanh chân ngồi đó. Từng đệ tử đi ngang qua lão đều đặt lệnh bài thân phận lên trên bàn, đợi lệnh bài lóe sáng lên một cái mới cung kính đi qua.

Bạch Tiểu Thuần cũng bắt chước đi tới, đem lệnh bàn đặt trên chiếc bàn dài kia, lệnh bài của hắn cũng nhanh chóng lóe sáng lên. Hắn cũng cầm lệnh bài lên rồi bước thẳng lên bậc thang theo sau một vị sư huynh nào đó. Đây là lối lên tầng hai của Tàng Kinh các.

Trên này có rất nhiều giá đỡ, bên trên đó là từng hàng ngọc giản, thỉnh thoảng cũng có một vài quyển sách bằng trúc. Mỗi vật phẩm nơi đây đều được một quầng sáng dịu nhẹ bao trùm bên ngoài, khiến cả tầng hai của Tàng Kinh các này nhìn qua trông vô cùng bất phàm.

Cách chỗ hắn đứng không xa là một cầu thang dẫn lên phía trên, Bạch Tiểu Thuần nhìn ngó xung quanh rồi bước về phía cầu thang. Ngay khi hắn muốn bước chân lên thì một màn sáng chợt xuất hiện đẩy ngược hắn trở lại.

Một thanh niên có cặp mày ngang đang đứng bên cạnh lật xem một quyển sách trúc, nhìn thấy một màn này bèn ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái.

“Sư huynh, tầng ba này phải có tư cách như thế nào thì mới đi lên được?” Bạch Tiểu Thuần bèn bày ra dáng điệu đầy nhu thuận, hiếu kì nhìn thanh niên lông mày ngang kia hỏi.

“Ngươi chắc là đệ tử mới tới à, nơi đó phải từ Ngưng khí tầng năm mới đi lên được.” thanh niên kia lạnh nhạt trả lời, sau đó y cũng không nói thêm nữa mà chỉ cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Thấy vậy Bạch Tiểu Thuần cũng đoán đối phương không muốn bị quấy rầy thêm nữa, bèn từ bỏ ý định thử lên tầng ba xem xét mà quyết định dạo một vòng quanh tầng hai này. Thỉnh thoảng hắn cầm miếng ngọc giản này lên, lật giở quyển sách trúc kia xem, công pháp nào cũng khiến hắn nhìn qua đều vô cùng động tâm.

Hơn nữa trong đó cũng có một hỏa thuật pháp vô cùng không tệ.

Không lâu sau thì hắn đã tìm thấy ngọc giản của Tử Khí Ngự Đỉnh Công, có khẩu quyết cùng đồ án từ tầng thứ tư tới tầng tám bèn cầm trong tay. Sau đó hắn tiếp tục ngó nghiêng xem tiếp.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng cái bên ngoài đã là hoàng hôn, Bạch Tiểu Thuần cũng chỉ mới đi được khoảng bảy phần của khu vực tầng hai này, mà người xung quanh hắn cũng bắt đầu thưa thớt dần.

“Có bảy tám loại nhìn qua cũng không tệ a.” Trong lòng hắn vẫn còn đang cân nhắc nên chọn loại thuật pháp gì, bên tay hắn vô tình cầm lên một quyển sách trúc. Quyển sách này có chút tàn phá, nhưng khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thoáng qua thì chợt trợn to hai mắt, ánh nhìn đầy phấn chấn và kích động.

"Bất Tử Trường Sinh Công!"

Hắn hít sâu một hơi, nhìn qua phần giới thiệu sơ lược của công pháp này, sau khi biết đây là một môn công pháp Luyện thể, nếu luyện thành thì có thể khiến cho người ta trường sinh bất tử.

Đến đây thì hơi thở của hắn chợt trở nên dồn dập. Sau đó nhìn lại tên của môn công pháp này một lần nữa rồi hắn lập tức quyết định chọn công pháp này!

Hắn tu hành chỉ vì trường sinh, nên khi nhìn thấy công pháp này, hắn chợt cảm thấy bản thân cùng công pháp này có một nhân duyên sâu xa nào đó. Vì vậy hắn bật cười ha ha, nhanh chóng cầm quyển sách trúc đi xuống cầu thang.

Bên chiếc bàn dài trong đại sảnh lầu một, cảnh tượng lão già phía sau bàn vẫn đang nhắm mắt ngồi đó không khác gì với buổi sáng cả. Khi Bạch Tiểu Thuần cầm ngọc giản Tử Khí ngự đỉnh công và quyển sách trúc ghi công pháp Bất tử trường sinh đặt trên bàn thì lão giả cũng chậm rãi mở mắt ra đồng thời liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần một thoáng.

Cái nhìn này khiến cả người Bạch Tiểu Thuần chợt chấn động. Hắn có cảm giác ánh mắt đối phương tựa như thiểm điện vậy, khiến cho người khác cảm thấy không rét mà run. Bạch Tiểu Thuần cũng nhanh chóng bày ra một bộ dạng vô cùng cung kính.

May mắn cho hắn là lão già cũng thu ánh mắt về, rồi nhìn ngọc bài thân phận của Bạch Tiểu Thuần.

“Đệ tử mới tấn chức, có thể được lấy một phần trước tầng tám của Tử Khí Ngự Đỉnh công, ngoài ra còn có thể lựa chọn thêm một môn công pháp nữa.” Lão giả bình thản nói, giọng điệu khàn khàn. Có điều khi ánh mắt lão nhìn về phía quyển sách trúc có ghi Bất Tử Trường Sinh Công thì chợt khẽ cau mày.

“Công pháp này tuy miêu tả kinh người, nhưng cũng chỉ là tàn thiên. Hơn nữa độ khó trong quá trình tu hành cũng rất lớn, mức độ đau nhức kịch liệt khiến người thường khó mà chịu đựng được. Từ trước tới nay cũng rất hiếm đệ tử tông môn có thể tu hành thành công môn công pháp này, phần lớn thường là lựa chọn từ bỏ, nên công pháp này cũng đã bị bỏ quên trong Tàng Kinh các này rất lâu rồi. Ngươi nhất quyết chọn công pháp này? ” Lão giả nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

“Tiền bối, đệ tử thật sự muốn!” Bạch Tiểu Thuần nghe thấy lão giả nói vậy, trong lòng lại có một cảm giác như công pháp này ở đây nhiều năm như vậy chính là vì chờ đợi bản thân mình. Hơn nữa vừa nghĩ tới bốn chữ Trường sinh Bất tử, máu huyết trong người như chợt sôi sục hẳn lên liền nhanh chóng trả lời.

Lão già cũng không khuyên can nhiều nữa mà nâng tay phải lên, hai miếng ngọc giản trống không lập tức bay ra, sau khi ghi chép lại liền rơi xuống trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Rồi lão cũng không để ý tới hắn nữa mà tiếp tục khoanh chân nhắm mắt lại.

Bạch Tiểu Thuần cầm lấy ngọc giản, trong mắt đầy mong chờ mà quay người rời khỏi Tàng Kinh các, đi thẳng về tiểu viện của mình.

Về đến nơi thì sắc trời cũng đã xẩm tối, trong gian nhà gỗ, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi, hít sâu một hơi sau đó lấy ngọc giản Bất Tử Trường Sinh công ra. Rồi hắn bèn vận chuyển linh khí trong cơ thể dung nhập vào bên trong miếng ngọc giản. Trong chớp mắt, khi hai mắt hắn khép lại, trong đầu cũng hiện ra pháp quyết của công pháp này.

Sau nửa canh giờ, Bạch Tiểu Thuần mới mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ suy tư.

Bất Tử Trường Sinh Công này đúng như những lời lão già kia nói. Đây chỉ là một tàn thiên mà thôi. Công pháp này tu hành chia làm hai bộ phận nội, ngoại. Ngoại luyện thì chia làm da, thịt và gân, còn nội luyện là xương cốt cùng với máu huyết.

Cuốn tàn thiên này cũng chỉ có pháp môn tu luyện da, mà dường như quá trình tu hành cũng gặp rất nhiều khó khăn, hơn nữa phương pháp tu hành được đề ra trong này cũng hao phí rất lớn. Tuy nhiên trong này cũng có đề cập đến một số loại bí pháp nhưng lời giới thiệu lại quá khoa trương, ví dụ như có một bí pháp được gọi là Toái Hầu Tỏa, không gì không phá được chẳng hạn.

Bạch Tiểu Thuần thoáng do dự một chút nhưng nhìn thấy bốn chữ Trường Sinh Bất Tử, trong mắt hắn dâng đầy quyết tâm. Hắn nhanh chóng đứng dậy, nâng hai tay lên, dựa theo công pháp miêu tả mà bắt đầu vỗ liên tục vào khắp các vị trí trên người.

Hắn có một sự chấp nhất vô cùng đối với trường sinh và bất tử, vượt trên người thường rất nhiều lần. do vậy mà quá trình tu hành của hắn cũng vậy, vẫn cứ cứng rắn dựa theo yêu cầu của công pháp mà vỗ liên tục lên người suốt một đêm dài.

Cho đến sáng ngày hôm sau thì toàn thân hắn ê ẩm khắp nơi như bị kim châm, đứng không được mà ngồi cũng không xong. Thậm chí cánh tay chỉ hơi nhấc lên cũng đau nhức đến mức không thể chịu đựng nổi, nhưng hắn vẫn cắn răng làm theo hướng dẫn của công pháp, cố gắng hoạt động thân thể như bình thường.

“Ngao ngao a a trước thả lỏng sau đó căng chặt a a căng chặt sau đó lại thả lỏng.” trong đầu hắn vẫn còn nhớ như in một câu trong Bất Tử Trường sinh công, rồi hắn nhảy nhảy nhót nhót trong sân, tiếng kêu rên thảm thiết, nước mắt nước mũi đầm đìa. Cuối cùng hắn cũng dứt khoát cắn răng một cái, đem theo linh thạch rời khỏi tiểu viện mà đi xuống núi.

Hắn nghĩ nếu như muốn vận động bình thường thì dứt khoát xuống núi mua thảo dược đổi lấy đan dược kéo dài thọ nguyên, so với việc vận động ngu ngốc trong sân thì tốt hơn nhiều.

Do đó mà hôm nay trên Hương Vân sơn, không ít đệ tử ngoại môn chợt kinh ngạc không thôi khi nhìn thấy một thiếu niên trắng trẽo đang nhảy nhảy nhót nhót trên đường trông vô cùng quái dị, thỉnh thoảng cón phát ra tiếng kêu a a, từ xa vọng lại khiến không ít người phải mất hồn.

"A a a a, a a a a a a a "

Bạch Tiểu Thuần cũng không muốn phải kêu la như vậy, nhưng thân thể hắn thật sự quá đau đớn. Cái loại đau đớn kịch liệt này khiến hắn cảm thấy cho dù đứng yên một chỗ cũng không khác nào tra tấn là mấy. Chỉ là khi nghĩ tới bốn chữ Trường sinh bất tử, hắn lại bất chấp tất cả mà tiếp tục cắn răng đi xuống núi đến phường thị bên ngoài tông môn.

Tại đấy, sau một hồi run rẩy cả người thì hắn cũng đã mua đủ dược thảo, sau đó hắn mua tiếp một vài mảnh gỗ nhất sắc hỏa, hắn mới mua thêm được một mảnh gỗ nhị sắc hỏa thì đã hoàn toàn rỗng túi.

Lúc này hắn mới cắn răng trở về rồi tới chỗ tiếp nhận nhiệm vụ của tông môn, hoàn thành nhiệm vụ mà hắn đã tiếp nhận khi còn là tạp dịch, đổi được viên đan dược kéo dài thọ nguyên.

Viên đan dược này nhỏ bằng đầu ngón tay cái, toàn thân màu vàng, tỏa ra từng đợt hương khí kì dị. Nhận được đan dược xong thì Bạch Tiểu Thuần cũng đã cảm thấy đau nhức khắp cả người tới nỗi không nói nổi lời nào, mồ hôi tuôn rơi từng giọt ướt đẫm cả người.

Bạch Tiểu Thuần đành liều chết cắn răng bò lên từng bậc cầu thang dẫn lên Hương Vân sơn, sau lưng hắn là từng vệt mồ hôi rơi đầy đất. Nhìn thấy hắn, các đệ tử ngoại môn trên đường không kìm được vẻ kinh ngạc, thậm chí cũng không ít người không giấu được vẻ chán ghét trên mặt, dù sao lúc này mùi mồ hôi trên người Bạch Tiểu Thuần quả thực quá mức nồng nặc đi.

Hắn cũng không biết bản thân làm thế nào mà sống sót trở về được tới tiểu viện, ngay khi bước tới khoảnh sân nhỏ, hắn liền ngã gục xuống mà đau đớn ngất đi.

Một đêm này, cho dù đang hôn mê nhưng hắn cũng vì quá đau đớn mà chợt tỉnh dậy mấy lần. Mãi cho tới rạng sáng, khi hắn mở mắt ra, thì cảm giác đau đớn trên người cũng đã hoàn toàn biến mất.

“Đây mới chỉ là một vòng tiểu tuần hoàn không hoàn chỉnh mà thôi.” Bạch Tiểu Thuần nhớ lại lời hướng dẫn của Bất Tử Trường Sinh công. Phải một ngày một đêm liên tục không được hôn mê thì mới coi như hoàn thành một tiểu tuần hoàn, cần chín chín tám mươi mốt lần tiểu tuần hoàn thì mới hình thành một tiểu chu thiên. Lúc này coi như đã cải tạo được làn da, về sau làn da có được một độ mềm dai nhất định, cũng sẽ không còn phải đau nhức kịch liệt như vậy nữa.

“Nếu như công pháp này mà đơn giản, người nào cũng có thể luyện được thì chẳng phải ai cũng trường sinh được rồi sao. Đã thế ta nhất định phải tu thành pháp môn này, nhất định sau này ta sẽ được trường sinh bất tử!” Trong mắt Bạch Tiểu Thuần đầy kiên quyết, dù sao thì chấp niệm của hắn đối với trường sinh là vô cùng mãnh liệt, đến trình đột mà người ngoài nhìn thấy cũng phải giật mình không thôi.

Nhân lúc cơ thể còn chưa đau đớn thì Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng đen viên đan dược kéo dài thọ nguyên ra ngắm nghía kĩ càng, đang định nuốt xuống thì bỗng nhiên hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nhìn quanh một vòng. Sau khi đã khẳng định không có người xung quanh, Bạch Tiểu Thuần bèn nhanh chóng bước vào gian nhà gỗ, tay phải bấm niệm pháp quyết chỉ ra, nồi Quy văn của hắn nhanh chóng xuất hiện.

“Nuốt như vậy thì có chút thiệt thòi rồi, Luyện linh rồi mới nuốt sẽ có hiệu quả tốt hơn a.” Bạch Tiểu Thuần chợt liếm liếm bờ môi, rồi lôi ra mảnh gỗ nhị sắc hỏa đốt cháy rồi đặt phía dưới nồi Quy văn. Mảnh gỗ này lập tức bùng cháy lên rồi nháy mắt chỉ còn tàn tro, nhưng nồi Quy văn cũng chợt lóe sáng lên hai đường vân.

Hắn có chút do dự khi đặt linh dược vào trong nồi. Nhưng ngay khi linh dược vừa rơi vào trong nồi Quy văn, một ánh sáng bạc chói mắt chợt lóe lên, đã có kinh nghiệm từ trước nên Bạch Tiểu Thuần cũng không thay đổi sắc mặt, mắt cũng không chớp nhìn vào trong nồi.

Không lâu sau thì ánh sáng bạc cũng biến mất, phía trên đan dược kéo dài thọ nguyên có thêm hai đường vân màu bạc, đồng thời một mùi đan dược nồng đậm hơn trước không biết bao nhiêu lần cũng tràn ra bên ngoài, khiến cho người khác chỉ cần ngửi được một hơi đều cảm thấy tinh thần phải rung động cực độ.

“Đáng tiếc không tìm được nhiên liệu tam sắc hỏa a.” Bạch Tiểu Thuần đưa tay cầm lấy linh dược rồi ném thẳng vào miệng. Vừa vào trong miệng, linh dược này liền hóa thành một cỗ nhiệt nóng bỏng nhanh chóng khuếch tán khắp cả người Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy trong đầu chợt ầm vang lên một tiếng, cả người như một cái lò lửa nóng cháy, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sợi tóc bạc trước trán kia đang biến thành màu đen trở lại. Đồng thời hắn cũng cảm thấy trong cơ thể như đang được bổ sung một lượng sinh cơ tương tự vậy, thậm chí qua nửa ngày rồi mà mà cảm giác này còn không chút giảm xuống mà có phần mãnh liệt hơn. Khiến cho hai lỗ mũi của Bạch Tiểu Thuần cũng chợt tràn ra máu tươi.

“Bổ dưỡng quá rồi!” Hai mắt Bạch Tiểu Thuần trợn to, vội vàng tu hành Tử Khí Ngự Đỉnh Công nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng, dù sao thì đan dược này bổ sung là nguyên khí chứ không phải là linh khí. Máu mũi hắn chảy ra ngày càng nhiều, nhiệt lưu trong cơ thể vẫn đang bành trướng. Cảm thấy mình như một quả bóng da căng tròn chực nổ tung, hắn lập tức hoảng hốt.

Thực ra viên đan dược này sau khi bị luyện linh hai lần thì hiệu quả đã vượt xa so với ban đầu, giá trị cũng gia tăng lên không biết bao nhiêu lần. Với tu vi Ngưng khí tầng ba của Bạch Tiểu Thuần, căn bản không thể nào thừa nhận nổi.

Nguy cơ trước mắt càng mãnh liệt, thì Bạch Tiểu Thuần lại mãnh liệt nhớ tới Bất Tử Trường Sinh Công. Hắn vội nhảy dựng lên, dồn toàn bộ sức lực lên hai bàn tay, nhanh chóng vỗ khắp người.

Thanh âm bình bịch vang lên, theo từng đợt vỗ xuống, lượng nhiệt lưu trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần mới xuất hiện cảm giác lưu thông. Bạch Tiểu Thuần cũng không dám ngừng lại, mãi cho tới hơn nửa canh giờ sau lượng nhiệt lưu trong người hắn mới tiêu tán đi. Toàn thân hắn bủn rủn rồi ngã sấp xuống, hắn thở hổn hển nhưng tinh thần thì lại vô cùng vui vẻ chưa từng có từ trước tới nay, trong mắt càng có ánh sáng chớp lóe.

“Mặc dù cũng có liên quan tới Luyện linh, nhưng căn bản là bản thân Linh dược. Linh dược này rõ ràng có thể gia tăng lượng linh khí, gia tăng thọ nguyên một cách thần kì như vậy, liệu cũng có một loại linh dược cũng có thể khiến người khác trường sinh hay không!” Càng nghĩ Bạch Tiểu Thuần càng kích động, hào quang trong ánh mắt càng sáng rực rỡ hơn.

“Hương Vân sơn chính là nơi bồi dưỡng Dược sư.”

“Ta muốn trở thành Dược sư, luyện ra được một viên trường sinh bất lão đan!” Hơi thở Bạch Tiểu Thuần chợt dồn dập. Tích tắc này, trong lòng hắn đối với linh dược lại nổi lên một sự chấp nhất chưa từng có.

Bạn đang đọc Nhất Niệm Vĩnh Hằng của Nhĩ Căn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    86

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!