Chương 2: Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Phiên bản 15071 chữ

Dịch: hoangtruc

Linh Khê tông thuộc Đông Lâm châu, nằm trên một dãy núi thuộc hạ du của con sông Thông Thiên, trải rộng cả hai bờ Nam Bắc của con sông này. Tông này có lịch sử hình thành vạn năm, thế lực chấn nhiếp bốn phương.

Nơi này tổng cộng có tám tòa núi quanh năm mây mù che phủ nằm vắt ngang trên con sông Thông Thiên này. Bên bờ Bắc của con sông là bốn tòa núi cao, bờ Nam có ba tòa, còn một tòa thì lại sừng sững ngay giữa dòng sông.

Nửa phần trên của ngọn núi là tuyết phủ trắng xóa, khiến người khác không cách nào nhìn rõ được tới đỉnh. Gần nửa thân dưới của ngọn núi lại bị nước sông kim sắc khoét mòn rồi chảy xuyên qua, nhìn từ xa, ngọn núi không khác gì một tòa sơn kiều hùng vĩ.

Lúc này có một đạo cầu vồng đang bay nhanh đến bên bờ Nam của Linh Khê tông. Bên trong đạo cầu vồng kia là vị nam tử trung niên Lý Thanh Hậu mang theo Bạch Tiểu Thuần đi thẳng vào trong khu vực tạp dịch tại đỉnh núi thứ ba. Bên trong đạo cầu vồng còn nghe loáng thoáng tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tiểu Thuần truyền ra ngoài.

Bạch Tiểu Thuần có cảm giác như hắn suýt chút nữa thì bị dọa chết rồi. Một đường phi hành tới đây, hắn đã thấy được vô số ngọn núi cao khiến rất nhiều lần bản thân hắn mất hẳn cái cảm giác đang ôm chặt đùi của đối phương.

Bất chợt hắn thấy có chút choáng váng, lúc nhận ra thì bản thân đang đứng bên ngoài của một khu lầu các. Lúc này hắn đứng trên mặt đất nhìn thế giới xung quanh hoàn toàn khác hẳn với cảnh sắc trong thôn xóm của hắn, hai chân vẫn còn chưa hết run rẩy.

Bên cạnh khu lầu các là một phiến đá lớn được dựng thẳng đứng, trên đó viết ba chữ lớn với nét bút rồng bay phượng múa

Tạp dịch khu.

Bên cạnh phiến đá là một nữ tử mặt rỗ đang ngồi, nàng vừa nhìn thấy Lý Thanh Hậu tới liền nhanh chóng đứng dậy bái kiến.

“Đưa kẻ này đến Hỏa Táo Phòng.” Lý Thanh Hậu để lại câu nói đó xong cũng không để ý tới Bạch Tiểu Thuần nữa mà quay người hóa thành cầu vồng bay đi xa.

Nữ tử mặt rỗ kia khi nghe được tới ba chữ Hỏa Táo phòng có chút giật mình, sau đó khẽ đưa ánh mắt liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái. Nàng đưa cho hắn một túi tạp dịch của tông môn rồi không chút biểu tình nói sơ qua một chút về công việc của hắn sau đó dẫn Bạch Tiểu Thuần đi ra khỏi khu vực này. Một đường đi qua, đình viện san sát, lầu các chen chúc nhau, đá xanh trải đường, mùi hoa cỏ thơm ngát khiến cho cảnh sắc nơi đây không khác gì Tiên cảnh. Nhìn thấy thế trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng chợt phấn khích, có chút mong đợi, đồng thời tâm trạng lo lắng cũng vơi đi không ít.

“Nơi tốt a, nơi này tốt hơn trong thôn nhiều a.” Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra đầy vẻ chờ mong mà đi theo sau. Càng đi về phía trước, cảnh trí càng tươi đẹp, rực rỡ hơn trước, thậm chí hắn còn đi ngang qua một vài nữ tử đẹp tuyệt trần, khiến cho Bạch Tiểu Thuần càng thêm ưa thích nơi này đến cùng cực rồi a.

Một lát sau, Bạch Tiểu Thuần càng thêm cao hứng hơn nữa, vì đầu cuối cùng trước mặt hắn chính là một tòa lầu các bảy tầng sáng óng ánh, trên trời còn có tiên hạc bay lượn.

“Sư tỷ, chúng ta đã đến rồi sao?” Bạch Tiểu Thuần kích động hỏi.

“Ừ, là chỗ kia.” Nét mặt nữ tử mặt rỗ không chút biểu tình, bình thản trả lời, tiện tay chỉ vào con đường nhỏ bên hông tòa các này.

Theo hướng đối phương chỉ, Bạch Tiểu Thuần lòng đầy mong chờ nhìn theo, chỉ là cả người hắn chợt cứng đờ, sau đó hắn đưa tay dụi dụi mắt rồi nhìn kỹ lại một lần nữa. Trên con đường nhỏ kia, mặt đường có chút ghồ ghề loang lổ, bốn phía tồi tàn rách nát. Một vài căn nhà tranh lụp xụp như tùy thời mà sụp đổ xuống, thậm chí còn có chút mùi lạ bốc ra từ nơi đó…

Bạch Tiểu Thuần gần như khóc không ra nước mắt, cố gắng níu kéo một tia hi vọng cuối cùng mà quay lại hỏi nữ tử mặt rỗ kia.

“Sư tỷ hình như ngươi có chút nhầm lẫn…”

"Không có." Nữ tử mặt rỗ bình thản đáp, đi thẳng tới con đường nhỏ này. Bạch Tiểu Thuần nghe xong như cản thấy tất cả những điều tốt đẹp nhất chớp mắt như sụp đổ hoàn toàn, đeo vẻ mặt đau khổ theo sau.

Đi một đoạn, hắn liền nhìn thấy cuối còn đường nhỏ này có mấy cái nồi đen to lớn đang chạy tới chạy lui. Nhìn kỹ lại thì thấy phía dưới mấy cái nồi đen kia đều có một người mập mạp, không phải là mập mạp bình thường mà là toàn thân núc ních tựa như chỉ cần chen lấn một chút thể nào cũng có thể chảy được mỡ ra ngoài. Đặc biệt là tên gia hỏa sau cùng, cả người tựa như một núi thịt di động, thậm chí nhìn hắn thôi cũng đủ khiến Bạch Tiểu Thuần lo lắng đến lúc nào đó hắn có hay không bạo tung cả người ra.

Bốn phía xung quanh những người này là mấy trăm cái tô, mà họ thì đang chuyên chú thêm nước thả gạo vào trong đám tô chén này.

Phát hiện thấy có người đến, hơn nữa còn là vị nữ tử mặt rỗ này, núi thịt kia tỏ ra vô cùng kinh hỉ mà vác theo một chiếc muôi lớn chạy đến, mặt đất chợt run rẩy, một thân thịt mỡ này cũng theo đó mà rung rung. Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há hốc cả mồm, theo bản năng mà chợt sờ soạng tìm kiếm mấy cái búa trên người.

“Sáng nay tiểu sinh đã nghe có tiếng chim Khách hót vang, nguyên lai là tỷ tỷ ngươi đến đây. Lẽ nào tỷ tỷ đã hồi tâm chuyển ý, cảm thấy ta vài phần tài năng văn chương, thừa dịp hôm nay là ngày tốt mà muốn cùng tiểu sinh kết thành đạo lữ.” Trong mắt híp của núi thịt kia sáng rỡ, vừa kích động chạy đến vừa nói.

“Ta đưa người này đến đây gia nhập vào Hỏa Táo phòng các ngươi, người cũng đã đưa đến rồi, cáo từ!” Nữ tử mặt rỗ kia vừa nhìn thấy núi thịt, sắc mặt cũng chợt khó coi, kèm thêm vài phần bực bội, đồng thời nàng cũng tranh thủ rút về.

Bạch Tiểu Thuần chợt hít vào một hơi sâu. Trên đường đi hắn cũng đã lưu ý đến nữ tử mặt rỗ này, tướng mạo nàng này quả thật là Quỷ phủ thần công, vậy mà dưới khẩu vị của đại mập mạp trước mặt lại có thể trở thành một nhan sắc hiếm có như vậy.

Bạch Tiểu Thuần còn chưa nghĩ xong thì đã nghe núi thịt kia kêu lên một tiếng rồi chợt xuất hiện trước mặt hắn, che kín hoàn toàn ánh sáng trên đầu hắn. Mà bản thân Bạch Tiểu Thuần hắn thì lại hoàn toàn lọt thỏm vào bên trong bóng râm.

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn đại mập mạp to lớn trước mặt, từng múi thịt trên người y vẫn còn chưa hết rung rinh, hắn chợt khó khăn nuốt một ngụm nước miệng xuống cổ họng. Người mập như vậy hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy a.

Vẻ mặt núi thịt đầy u oán thu lại ánh mắt vốn đang nhìn theo nữ tử mặt rỗ kia. Sau đó chợt lướt qua người Bạch Tiểu Thuần.

“Ôi Ôi!!! Rõ ràng là người mới, có thể đẩy Hứa Bảo Tài đã an bài đầy đủ xuống phía sau, không đơn giản a.”

"Sư huynh, tại hạ. . . Tại hạ là Bạch Tiểu Thuần. . ." Bạch Tiểu Thuần cảm thấy cả người đối phương có chút to lớn gây ra cho hắn một áp lực không nhỏ, nên bất giác theo bản năng mà lùi lại vài bước.

"Bạch Tiểu Thuần? Ừ. . . Làn da trắng, nhỏ nhắn hoạt bát, không tệ không tệ. Tên của ngươi rất hợp với khẩu vị của ta nha.” Ánh mắt núi thịt chợt sáng lên, rồi hắn chụp lấy bả vai của Bạch Tiểu Thuần, chút nữa khiến cho Bạch Tiểu Thuần chợt muốn ngã ngửa ra sau.

"Không biết sư huynh đại danh là?" Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, trong mắt có chút xem thường mà liếc nhìn qua núi thịt này. Trong lòng cũng thầm suy đoán vui đùa tên tuổi của hắn là gì.

"Ta là Trương Đại Bàn, kia là Hoàng Nhị Bàn, còn có Hắc Tam Bàn. . ." Núi thịt cười hắc hắc.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe được mấy cái tên kia xong. Chỉ cảm khái người cũng như tên, cũng không còn chút ý tưởng chơi đùa nào trong lòng nữa.

“Về phần ngươi, sau này gọi là Bạch Cửu…Tiểu sư đệ, ngươi quá gầy! Cứ như vậy ra ngoài thật sự là đã ném mặt mũi của Hỏa Táo phường chúng ta đi hết rồi a. Bất quá cũng không sao, yên tâm đi, tối đa thì một năm sau là ngươi sẽ béo lên thôi, gọi ngươi là Bạch Cửu Bàn đi.” Trương Đại Bàn vỗ ngực một cái, lớp mỡ trên ngực hắn nhất thời rung rung.

Nghe được ba chữ Bạch Cửu Bàn, khuôn mặt Bạch Tiểu Thuần chợt đắng nghét.

“Ngươi đã là Cửu sư đệ, thì cũng không phải là người ngoài rồi. Hỏa Táo phòng chúng ta từ trước đến giờ đều có truyền thống vác nồi. Nhìn thấy cái nồi nấu này sau lưng ta không, nó chính là vương trong các loại nồi, được chế tạo từ Thiết Tinh, bên trên có khắc trận pháp Địa Hỏa. Nồi này nấu Linh mễ cho hương vị cũng vượt trội hơn hẳn so với các loại nồi thông thường. Ngươi cũng nên chọn lấy một cái đi, về sau vác theo người, như vậy mới uy phong.” Trương Đại Bàn đưa tay vỗ vỗ chiếc nồi đen sau lưng, khoe khoang nói tiếp.

“Sư huynh, chuyện cõng nồi này, ta có thể không làm được không…” Bạch Tiểu Thuần chợt liếc mắt nhìn về cái nồi sau lưng Trương Đại Bàn, rồi chợt tưởng tượng cảm giác cõng nồi sau lưng của đám người Hỏa Táo phòng, rồi liên tưởng tới hình ảnh bản thân cõng một cái nồi đen sau lưng y như vậy thì vội vàng nói.

“Như vậy sao được, cõng nồi chính là truyền thống của Hỏa Táo phòng ta. Chỉ cần sau này tại tông môn, người khác nhìn thấy trên lưng ngươi đeo nồi đen là có thể biết ngươi là người của Hỏa Táo phòng, cũng không dám khi dễ ngươi. Hỏa Táo phòng chúng ta tuy vậy nhưng cũng rất có lai lịch đấy!” Trương Đại Bàn trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, tiếp đến hắn cũng không nói gì mà mang Bạch Tiểu Thuần đến thẳng một gian nhà cỏ phía sau. Nơi này để đầy từng chồng khoảng mấy ngàn cái nồi lớn, đa số trong đó đều có một tầng tro bụi bao phủ phía trên, hiển nhiên có lẽ nơi này đã lâu rồi không có người nào tới đây.

“Cửu sư đệ, ngươi chọn một cái đi. Chúng ta còn phải đi nấu cơm, nếu cơm mà khê thì đám đệ tử ngoại môn kia lại được thể ồn ào nữa.” Trương Đại Bàn nói một câu rồi nhanh chóng quay người đi cùng với mấy người mập mạp kia, tiếp tục vác cái nồi lên chạy tới chạy lui.

Bạch Tiểu Thuần thầm than, nhìn từng cái nồi chất bên kia, hắn cũng đang cân nhắc xem mình nên chọn cái nào. Chợt nhìn thấy trong góc phòng có một cái nồi bị đè bên dưới.

Nồi này nhìn qua cũng có chút đặc biệt, không phải hình tròn mà là hình bầu dục, nhìn thoáng qua có vẻ không giống nồi cho lắm. Ngược lại thì có phần giống cái mai rùa hơn, thậm chí hắn còn nhìn thấy có chút đường vân mờ mờ.

"Ồ?" Hai mắt của Bạch Tiểu Thuần chợt sáng ngời, hắn nhanh chóng bước tới rồi ngồi xổm nhìn kỹ cái nồi này một chút. Sau đó mới lôi ra tiếp tục nhìn kỹ một lượt, ánh mắt đầy thỏa mãn.

Từ nhỏ hắn vốn đã đặc biệt ưa thích rùa đen, vì rùa đen đại biểu cho sự trường thọ. Mà sở dĩ hắn muốn tu tiên cũng chính là vì trường sinh. Hôm nay nhìn thấy cái nồi có hình dạng giống mai rùa này, hắn cảm thấy đây là một điềm tốt, đại biểu cho cát lợi.

Sau khi hắn lôi cái nồi nấu ra khỏi gian nhà này, từ phía xa Trương Đại Bàn chợt nhìn thấy bèn cầm đại muôi nhanh chóng chạy tới.

“Cửu sư đệ, ngươi thế nào mà lại chọn cái nồi này a. Cái nồi này đặt ở đây không biết bao nhiêu năm rồi nhưng không ai dám dùng tới là vì nó rất giống mai rùa. Nên cho tới giờ cũng chưa có người nào dám cõng nó trên người hết, cái này…tiểu sư đệ, ngươi chắc chắn?” Trương Đại Bàn vỗ vỗ bụng mà hảo tâm khuyên bảo.

“Chắc chắn, ta nhất định sẽ lấy cái nồi này nấu.” Bạch Tiểu Thuần càng nhìn cái nồi này càng thêm yêu thích, kiên định nói.

Trương Đại Bàn lại khuyên bảo một phen, nhưng chính mắt thấy Bạch Tiểu Thuần nhất định như vậy liền nhìn hắn có chút cổ quái, cũng không nói thêm gì nữa. Hắn bèn an bài một gian nhà cỏ tại Hỏa Táo phòng cho Bạch Tiểu Thuần xong lại tiếp tục bận rộn mà đi mất.

Lúc này, trời đã về chiều, Bạch Tiểu Thuần đang ngồi bên tron gian nhà cỏ, hắn đem cái nồi hình mai rùa của mình cẩn thận nhìn kỹ thêm. Hắn phát hiện ra mặt sau của cái nồi này còn có hơn mười đường vân nữa, chẳng qua là rất mờ nhìn sơ thì không thể phát hiện ra được.

Hắn cảm thấy cái nồi này có chút bất phàm, bèn cẩn thận đặt trên bếp lò. Sau đó mới bắt đầu nhìn ngó qua gian phòng ở của mình, phòng này khá đơn sơ, chỉ có một cái giường đơn, một cái bàn, trên tường còn treo một chiếc gương đồng thường dùng hàng ngày. Ngay khi hắn đang nhìn quanh gian phòng, cái nồi hình mai rùa phía sau lưng hắn vốn không có gì lạ thường, chợt lóe lên một tia tử sắc rồi nhanh chóng biến mất!

Đối với Bạch Tiểu Thuần thì hôm này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tuy rằng hắn đã tới thế giới tiên nhân mà hắn tha thiết được đến, nhưng trong lòng hắn lại có chút mông lung.

Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, trong ánh mắt đầy kì vọng.

"Ta muốn Trường Sinh!" Bạch Tiểu Thuần bèn ngồi một bên, sau đó lấy ra túi tạp dịch của tông môn mà lúc nãy nữ tử mặt rỗ đưa cho hắn.

Bên trong có một viên đan dược, một thanh mộc kiếm, một nén nhang, có thêm quần áo tạp dịch và một lệnh bài. Cuối cùng là một quyển sách bằng trúc, trên đó ghi một hàng chữ nhỏ.

"Tử Khí Ngự Đỉnh Công, Ngưng Khí Thiên."

Lúc này đã là hoàng hôn, cũng chính là lúc đám người Trương Đại Bàn của Hỏa Táo phòng bận rộn nhất. Bên gian phòng kia, Bạch Tiểu Thuần đành nhìn xem quyển sách trúc, ánh mắt đầy mong chờ. Hắn vì trường sinh mà tới đây, mà đại môn trường sinh lại đang nằm trong tay hắn. Hắn bèn hít sâu vài hơi, sau đó mới mở sách trúc mà nhìn vào bên trong.

Một lát sau, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đầy hưng phấn. Trên quyển sách bằng trúc này có vẽ ba bức tranh, dựa theo lời phía trên thì tu hành chia ra làm hai cảnh giới Ngưng khí và Trúc cơ, mà Tử Khí Ngự Đỉnh Công này được chia làm mười tầng tương ứng với mười tầng Ngưng khí.

Hơn nữa, tu đến một tầng, thì có thể khống chế ngoại vật theo ý mình. Đến tầng thứ ba trở đi có thể khống chế trọng lượng vật thể của gần một nửa cái đỉnh, đến tầng sau thì có thể khống chế trọng lượng của hơn một nửa đỉnh, đến tầng chín thì đã khống chế một cái đỉnh hoàn chỉnh, về phần đến đại viên mãn thì có thể khống chế trong lượng bằng hai cái đỉnh.

Chẳng qua công pháp trên quyển sách trúc này chỉ có ba tầng đầu, cũng không đề cập đến những tầng phía sau. Hơn nữa nếu muốn tu luyện thì phải dựa theo một loạt hô hấp và động tác đặc biệt mới có thể tu hành được Tử Khí Ngự Đỉnh Công này.

Bạch Tiểu Thuần đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, điều chỉnh hô hấp đồng thời nhắm hai mắt lại thực hiện đúng động tác như trong bức vẽ bên trong quyển sách trúc. Tuy nhiên hắn chỉ có thể kiên trì trong ba hơi thở thì cả người chợt đau nhức đến nỗi phải kêu lên một tiếng, không cách nào tiếp tục được nữa. Hơn nữa, phương thức hô hấp này khiến cho bản thân hắn cũng cảm thấy không đủ không khí để thở chút nào.

“Quá là khó khăn, tuy phía trên bức hình vẽ thứ nhất có nói rõ, khi tu luyện có thể cảm nhận được một tia khí ẩn ẩn lưu chuyển bên trong cơ thể. Nhưng ta ngoại trừ cảm thấy khó chịu ra thì cũng không cảm giác được gì nữa.” Bạch Tiểu Thuần có chút buồn rầu, nhưng vì trường sinh, hắn lại cắn răng thử lần nữa. Cứ trắc trở như vậy cho đến lúc chạng vạng tối, hắn vẫn không thể cảm nhận được tia khí tức nào bên trong cơ thể cả.

Hắn không biết rằng, cho dù là người có tư chất tuyệt hảo đi chăng nữa, nếu không có ngoại lực trợ giúp mà chỉ đơn thuần tu hành tầng thứ nhất của Tử Khí Ngự Đỉnh Công, cũng cần ít nhất một tháng. Mà hắn chỉ mới tu luyện có vài canh giờ, căn bản không có khả năng cảm nhận được khí tức kia.

Lúc này, cả người truyền ra từng cơn đau nhức, Bạch Tiểu Thuần bèn duỗi lưng một cái. Hắn đang định đi rửa mặt thì đột nhiên bên ngoài cửa sổ chợt truyền tới từng đợt âm thanh ồn ào. Bạch Tiểu Thuần thò đầu ra ngoài cửa sổ thì nhìn thấy một thanh niên xanh xao vàng vọt, vẻ mặt tái nhợt đứng ở bên ngoài cửa chính của gian viện Hỏa Táo phòng.

“Ai là kẻ thay thế Hứa Bảo Tài ta, cút ra đây cho ta!”

Bạn đang đọc Nhất Niệm Vĩnh Hằng của Nhĩ Căn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    378

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!