“Chát… chát…”
Từng âm thanh va chạm vang lên. Mạnh Kỳ biết hắn và Chân Diệu còn một khoảng cách chênh lệch rất lớn nên đã sớm chuẩn bị tâm lý, không ngờ tới lúc chính thức giao thủ mới phát hiện sự chênh lệch giữa đôi bên lại lớn đến vậy. Chân Diệu lúc đối luyện với hắn hoàn toàn chỉ dùng La Hán quyền với thực lực Súc Khí tiểu thành.
Chân Diệu cũng biết Mạnh Kỳ sơ thành Thiết Bố Sam nên lúc đấu quyền ra tay cương mãnh không hề nương nhẹ, lại hết sức cẩn trọng, chiêu tiếp chiêu không dứt khiến Mạnh Kỳ không cách nào áp dụng phương pháp lấy vết thương nhỏ để đổi lấy vết thương nặng hơn cho đối phương được.
Trải qua quá trình tu luyện cùng giao thủ với Chân Lượng, Mạnh Kỳ cảm thấy bản thân đối với La Hán quyền đã nắm giữ tương đối, giờ đối mặt với cao thủ chân chính như Chân Diệu thì ngộ ra không ít. Chân Diệu ra chiêu tiếp chiêu vô cùng biến hóa lại chuẩn xác, nếu không nhờ có Thiết Bố Sam giúp hắn ngạnh kháng bớt vài quyền thì Mạnh Kỳ đã sớm bại trận.
Thân thể liên tục trúng chiêu cũng khiến Mạnh Kỳ cảm thấy đau nhức không thôi.
Tất nhiên, chiến đấu cũng làm cho Mạnh Kỳ thu hoạch không ít, nhận ra chiêu thức La Hán quyền còn có thể biến hóa không ngừng, chiêu thức sử ra cũng dần hóa thành bản năng.
Mạnh Kỳ âm thầm cảm kích Giang Chỉ Vi đã chỉ điểm hắn đổi lấy môn công phu Thiết Bố Sam này. Thực lực hắn vốn yếu, lại thiếu kinh nghiệm thực chiến. Mà kinh nghiệm lại chỉ có được thông qua chiến đấu. Giờ hắn đã có Thiết Bố Sam hậu thuẫn, lúc đối luyện dù thất bại nhiều lần vẫn không ảnh hưởng quá lớn tới thân thể, có thể từ trong chiến đấu mà dần ngộ ra sự biến hóa của quyền pháp và các loại võ công khác.
Hai đầu quyền Chân Diệu xuất ra như gió, đấu pháp nghiêm cẩn từng bước dồn ép Mạnh Kỳ tới tuyệt cảnh, muốn dựa vào Thiết Bố Sam để đấu lại cũng không được.
“Không ổn, phải nghĩ cách khác thôi. Không quá mấy chiêu nữa là ta không chịu nổi nữa rồi.”
Vừa chống đỡ Mạnh Kỳ vừa suy nghĩ tìm cách thay đổi cục diện.
Bất chợt, hắn phát hiện có điểm kỳ lạ. Chân Diệu liên tiếp tấn công nhưng bên trái lại xuất hiện kẽ hở vừa đủ để hắn tránh thoát. Trong chớp nhoáng, suy nghĩ vừa hiện thì chân tay đã di dộng làm ra một hư chiêu rồi tránh sang hướng đó.
Vừa chuyển thân, một bàn chân quấn xà cạp màu trắng không biết từ nơi nào đã hướng tới bụng dưới Mạnh Kỳ đá tới.
“Không xong!” Mạnh Kỳ than thầm, vừa kịp nghiêng người né tránh thì quyền đầu như xé gió đã ép tới bên cạnh thái dương, vừa kịp dừng lại nhưng quyền phong cũng khiến hắn cảm thấy đau nhức.
“Đa tạ.”
Chân Diệu thu hồi nắm tay phải, chắp tay trước ngực, khuôn mặt khẽ mỉm cười như đang nhớ tới trận thua ngày hôm qua.
“Đa tạ sư huynh đã chỉ điểm.” Mạnh Kỳ vội hoàn lễ, trong đầu thầm nhớ lại những được mất vừa học được trong trận chiến.
“Dù Chân diệu có tư ý gì hay không, thì việc có hắn đối luyện với mình cũng là một trợ giúp rất lớn.” Vừa thầm nhủ vừa nhớ lại những tình huống diễn ra trong trận chiến, trong đầu Mạnh Kỳ chợt lóe tinh quang.
“A! Vừa rồi Chân Diệu cố ý làm ra sơ hở, nếu mình dùng một chiêu kia trong Thần Hành Bát Bộ thì hoàn toàn có thể né được đòn chân sau đó. Lúc ấy, người lộ ra sơ hở thực sự chính là hắn rồi.”
Vừa nghĩ tới đó, Mạnh Kỳ vội hướng về Chân Diệu thốt lên. “Chân Diệu sư huynhm ngày mai xin lại được thỉnh giáo.”
“Gì nữa đây?”
Các võ tăng tập chung ở xung quanh nhao nhao hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Mạnh Kỳ. “Hắn còn dám khiêu chiến Chân Diệu sư huynh sao?”
“Được, ngày mai nếu không đỡ được it nhất mười chiêu của ta thì hôm sau chớ đòi ta chỉ điểm nữa đó.” Chân Diệu hơi sửng sốt rồi chậm rãi gật đầu.
***
Trên đường trở về thiện phòng.
“Này, ngươi bị người ta đánh nhiều nên nghiện rồi sao?” Chân Vĩnh nhìn Mạnh Kỳ dò xét.
Chân Tuệ bên cạnh khó hiểu nhìn Chân Vĩnh.
“Chân Vĩnh sư huynh, anh hùng đại hiệp không phải đều như vậy sao? Không bao giờ chấp nhận thất bại!”
Thấy Chân Vĩnh mở lớn hai mắt nhìn mình, rồi quay sang Chân Tuệ với bộ dạng ngây ngốc như không hiểu hắn vẫn thường nhồi nhét gì vào đầu tên tiểu đệ này thì cũng chỉ lắc đầu rồi cười cười.
“Chân Vĩnh sư huynh, vừa rồi ta bất chợt nghĩ ra một chiêu có thể áp dụng trong tình huống đó nên mới thốt ra như vậy.”
“Ra là ngươi còn chưa thuần thục, đánh xong rồi mới nghĩ ra hả?”
Mạnh Kỳ nhẹ gật đầu, trầm ngâm nói.
“Chờ lát nữa sẽ tới Diện Võ Điện tìm người đối luyện.”
***
Sau bữa tối, ngồi tu luyện Thiếu Lâm tâm pháp được một lát thì không đợi được nữa, Mạnh Kỳ vội đi tới Diễn Võ Điện.
Hướng ánh mắt nhìn quanh, trên mặt liền nở ra nụ cười khi thấy Chân Lượng đang đối luyện cùng mấy vị võ tăng, bộ dạng vô cùng hung hăng như muốn phát tiết hết thảy khuất nhục của tối hôm qua.
Mạnh Kỳ chậm rãi bước tới, quan sát mấy võ tăng thực lực yếu kém bị Chân Lượng dùng khí thế áp đảo, một quyền tiếp một quyền đánh cho sưng vù mặt mũi.
“Ha ha…”, Chân Lượng đang cười lớn nhìn mấy võ tăng bị hắn đánh lảo đảo lùi lại thì cảm thấy sau lưng tê rần, cả người bắn về phía trước xô ngã một đám võ tăng.
“Ồ, sư đệ ngươi hôm nay còn khoa trương hơn, vẫn còn muốn đụng phải ta sao? Nào, chúng ta cùng nhau đối luyện.”
Chân Lượng chậm rãi quay người, muốn quát lên mấy câu cho hả giân nhưng lại nuốt xuống, buột miệng: “Sư huynh, ta có đối thủ rồi.”
“Vậy sao? Ta thấy hắn vừa ra ngoài rồi. Như vậy đi, ta cho sự đệ thời gian một nén nhang để hồi phục lại khí lực, rồi sẽ thay hắn trở thành người đối luyện cùng với sư đệ ngươi.”
Mạnh Kỳ cười mỉm, dáng vẻ hết sức quan tâm cùng thân thiện nhưng trong mắt Chân Lượng lại không khác gì ác quỷ.
Sau khi dò xét bốn phía, trừ mấy võ tăng vẫn giao hảo cùng mình thì đều tránh xa, Chân Lượng cũng coi như là có nghĩa khí, không muốn lôi bằng hữu vào chuyện này nên cắn răng bảo: “Sư huynh, có thể bắt đầu rồi.”
Mạnh Kỳ thấy vậy thì mỉm cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc, hét lớn một tiếng rồi bắt đầu tấn công.
Sau một nén nhang…
“Sư huynh, ta nhận thua rồi vẫn không được sao?” Chân Lượng lăn lóc dưới đất kêu gào, không muốn nhưng vẫn phải đứng lên.
Mạnh Kỳ cảm nhận thân thể mình một chút rồi gật đầu tươi cười: “Thôi được, nghỉ thôi” rồi hứng khởi thầm nghĩ. “Thần Hành Bát Bộ đã thuần thục, tình huống lúc trước, chỉ cần Chân Diệu không sử dụng võ công nào khác ngoài La Hán quyền thì mình nhất định sẽ khiến hắn ngạc nhiên.”
Chân Lượng nghe lời như được xá tội, lồm cồm bò dậy bước ra ngoài cửa điện, đang đi thì dừng lại, ra vẻ trấn tĩnh: “Huynh trưởng ta chính là tăng nhân của Giới Luật Viện.”
Đã trải qua sinh tử trong Luân Hồi thế giới nên giờ đây, đối với giới luật tăng Mạnh Kỳ đã không còn cảm giác sợ hãi như trước kia nữa, chỉ cười hắc hắc: “Sư huynh ta là Chân Vĩnh, là người đi thẳng nói thẳng, nếu có vi phạm giới luật sẽ tự nguyện chịu phạt. Còn sư đệ, ngươi chưa đi có phải vì muốn tiếp tục đối luyện?”
Chân Lượng nghe xong thì co giò chạy mất. Hắn xưng bá Diễn Võ Điện đã hơn một năm nay, còn chưa gặp qua người nào lại không sợ mấy gia hỏa của Giới Luật Viện.
“Chân Vĩnh? Sư đệ, ngươi không bị bệnh đấy chứ?” Chân Vĩnh mờ mịt nhìn Mạnh Kỳ.
“Ha ha, đệ trêu hắn chút thôi, ai bảo chúng ta có dung mạo khác nhau quá xa, không cho người ta cơ hội nhận nhầm cơ chứ.”
***
Ngày hôm sau, vừa hết thời gian luyện công là Mạnh Kỳ không đợi được nữa, đứng dậy hành lễ với Chân Diệu.
“Kính xin sư huynh chỉ điểm!”
Chân Đức cùng đám võ tăng vẫn đang chờ đợi chuyện này nhưng lúc Mạnh Kỳ cất lời thì vẫn có chút khó tin. “Đầu óc tên Chân Định này vẫn bình thường đấy chứ? Hắn còn dám khiêu chiến sư huynh! Lần trước bất ngờ thắng được một lần, hắn đã nghĩ có thể đứng ngang hàng với sư huynh Chân Diệu rồi chăng? Thật không biết trời cao đất rộng!”
Quả thực, trận tỷ thí hôm qua đã biểu hiện ra sự chênh lệch quá lớn giữa Chân Diệu và Mạnh Kỳ, không thể trách đám võ tăng lại nghi hoặc đến vậy!
Chân Diệu chỉ nghiêm sắc mặt, nhẹ gật đầu thủ thế chờ đợi.
Trận tỷ thí hôm nay về cơ bản không khác hôm qua là mấy. Mạnh Kỳ đã có tiến bộ hơn, nắm giữ yếu quyết La Hán quyền tốt hơn nhưng khoảng cách giữa hắn và Chân Diệu vẫn còn rất lớn. Thời gian trôi qua, Mạnh Kỳ dần bị chèn ép không có đường thoát như cũ. Chân Đức đứng ngoài chứng kiến cảnh này thì vô cùng cao hứng.
“Ta nói rồi, hắn dựa vào đâu mà khiêu chiến sư huynh Chân Diệu chứ?”
“Đúng là không biết trời cao đất rộng!” Đám võ tăng bên cạnh cũng nhao nhao. “Các ngươi chờ xem, sư huynh Chân Diệu lại sắp thủ thắng rồi.”
“Thắng lợi là chắc chắn, nhưng Chân Diệu su huynh vốn cẩn thận, tất sẽ không dùng lại chiêu thức hôm qua.”
Trong trận chiến, Mạnh Kỳ cũng không chờ đợi Chân Diệu lặp lại sơ hở hôm trước, hắn chủ động hạ thấp vai trái, dùng vai để chặn lại nắm đấm của Chân Diệu, đầu quyền hướng bên phải Chân Diệu hướng tới.
Chân Diệu tấn công còn lưu dư lực, cũng không dùng lại chiêu thức hôm trước, thuận thế lách sang bên tránh thế công dũng mãnh của Mạnh Kỳ, đầu quyền nhắm thẳng vào huyệt Thái Dương.
Đột nhiên, thân ảnh của Mạnh Kỳ hư không tiêu thất.
“Không xong rồi!” Trong đầu vừa hiện lên ý niệm, Mạnh Kỳ đã lướt người theo thế công của hắn để vòng ra sau lưng, khuỷu tay nhằm thẳng vào sau lưng Chân Diệu.
“Soạt!” Khuỷu tay Mạnh Kỳ đánh trúng lưng Chân Diệu nhưng lại có cảm giác lực lượng xuất ra bỗng nhiên tiêu biến, hắn liếc mắt nhìn thì thấy tăng y của Chân Diệu phồng lên làm triệt tiêu phần lớn lực lượng của đòn tấn công vừa rồi.
Điều này, không phải võ giả ở kỳ Súc Khí có thể làm được!
Nội tâm Mạnh Kỳ khẽ động, thuận thế thu tay lại, mỉm cười hành lễ: “Đa ta, sư huynh thật lợi hại!”
Sắc mặt Chân Diệu tái nhợt, cất giọng đầy giận giữ không cam lòng: “Ngày mai tái chiến”.
Hai người vừa rồi giao thủ quá nhanh, Chân Đức cùng đám võ tăng còn chưa nhìn rõ thì trận đánh đã phân thắng bại khiến cả đám nhất thời trở nên ngây ngốc nhìn Mạnh Kỳ.
Sau một lát hồi tỉnh, ánh mắt lúc trước nhìn Mạnh Kỳ đã chuyển thành tôn trọng cùng cảnh giác.
“Thật lợi hại! Thật khó tin là ngươi mới học La Hán quyền không được bao lâu.” Tỷ thí chấm dứt, Chân Vĩnh không ngớt lời khen ngợi Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ cũng không giấu được cảm giác đắc ý, tự hào. “Sư đệ ta cũng là có vài phần thiên phú luyện võ mà thôi.” Nói xong lại chợt nhớ tới Luân Hồi thế giới.
“Lát nữa ngươi vẫn đi Diễn Võ Điện chứ?” Chân Vĩnh nhìn hắn hỏi.
“Đương nhiên, còn phải chuẩn bị để mai đối luyện cùng Chân Diệu sư huynh chứ.” Mạnh Kỳ mạnh mẽ gật đầu.
Sau bữa tối, luyện Thiếu Lâm tâm pháp xong là Mạnh Kỳ lại như mọi hôm thẳng tới Diễn Võ Điện.
Vừa bước vào đã thấy cảnh Chân Lượng chăm chú nhìn đám võ tăng xung quanh tìm người đối luyện, lại ra tay nhẹ nhàng như muốn đánh tới thiên hoang địa lão, không để cho Mạnh Kỳ có cơ hội khiêu khích.
Cảnh tượng này làm Mạnh Kỳ dở khóc dở cười, cảm thấy mình sao giống một tên ác nhân ác bá!
Chân Vĩnh ở bên cạnh được thể cười to: “Ha ha, ác tăng Chân Định!”
Một tháng sau, hàng ngày Mạnh Kỳ vẫn cùng với Chân Diệu đối luyện. Thua nhiều thắng ít, buổi tối thì tới Diễn Võ Điện tiếp tục luyện công. Sau nửa tháng, hắn cảm thấy Diễn Võ Điện đã không còn tính khiêu chiến nên gia nhập Diễn Võ Sảnh, bị đám võ tăng ở đấy đánh cho lấm lem bụi đất nhưng lại không biết mệt, vì nội công, quyền cước và đao pháp đều tiến bộ dị thường.
Một hôm, vào buổi trưa, Huyền Si đi tới phân phó nhiệm vụ.
“Đêm nay, các ngươi trong coi yếu đạo phía sau núi.”
Thấy mọi người ngơ ngác, Chân Diệu liền giải thích.
“Phía sau núi chính là nơi bao năm qua Thiếu Lâm ta trấn áp yêu ma quỷ quái, bình thường vẫn cần có người trông coi. Các ngươi yên tâm, ở đó đều có các sư bá, sư thúc của Đạt Ma Viện, Bồ Đề Viện trông nom, các ngươi chỉ cảnh giới, dò xét ở bên ngoài mà thôi.”
“Yêu ma quỷ quái?” Mạnh Kỳ nghe xong liền hít vào một ngụm lớn không khí.