Lạc Hành Vân đi xuống sân khấu, Hiệu trưởng với mái đầu bóng loáng dùng sức nắm lấy tay cậu, nước mắt lưng tròng: “Cám ơn trò!”
Cựu học sinh ưu tú không giúp được gì, may là có học sinh ưu tú chống đỡ, nếu không lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường của bọn họ sẽ lên trang đầu báo giải trí mất.
Đối với người có công làm rạng danh trường học, Hiệu trưởng luôn hết lòng khen thưởng, thân thiết hỏi han: “Tiểu Lạc, trò đã báo số tài khoản ngân hàng chưa?”
Lạc Hành Vân: “Em đã báo rồi ạ!”
Hiệu trưởng đi về phía Chư Nhân Lương, dặn dò: “Thầy Chư à, chuyển học bổng Cất cánh vươn cao cho trò ấy, không cần đợi thêm đâu.”
Chư Nhân Lương đứng đối diện liên tục đáp ứng, nhưng thầy Hiệu trưởng vừa đi, ông đã lập tức nhéo tai Lạc Hành Vân: “Mấy lời cậu vừa nói không phải để chúc mừng trường đúng không?”
Trong lúc phát biểu, Lạc Hành Vân chỉ nhìn Bùi Diễn. Ông vô cùng nghi ngờ cậu đang đọc thư tình cho Bùi Diễn trước mặt toàn trường.
Lạc Hành Vân hiên ngang lẫm liệt: “Sao em lại làm thế chứ ạ?!”
Chư Nhân Lương lấy điện thoại, mở QQ, cho cậu đọc dòng thông báo nhắc nhở về bạn thân.
【Hôm nay là sinh nhật bạn của bạn: LEVIATHAN】
Ông hừ một tiếng: “Cậu còn gì để nói hả?!”
Bằng chứng rõ ràng, mặt Lạc Hành Vân tái cả đi. Ai mà ngờ thầy Tổng phụ trách Chư còn kết bạn của lão Bùi nhà cậu chứ.
Chư Nhân Lương lộ ra nụ cười đắc ý: Lão Chư ông đây không bắt được mấy người yêu sớm đã tốt nghiệp, chẳng lẽ còn không bắt được đám đang học ở trường sao?!
Đang định tóm Lạc Hành Vân về kết tội, Bùi Diễn bỗng thong thả đi tới sau khi hoàn thành lời kết cho chương trình: “Thầy Chư, hôm nay không phải sinh nhật của em.”
Chư Nhân Lương: “!!!”
Lạc Hành Vân: “!!!”
“Làm gì có ai để ngày sinh thật trên mạng xã hội ạ?” Bùi Diễn nhẹ nhàng đáp: “Cậu ấy nhát gan, nên chọn một điểm nhìn thôi.”
Bùi Diễn nói như vậy, Chư Nhân Lương đành xấu hổ buông tay.
Cẩn thận nghĩ lại, ngày sinh nhật trên mạng hầu như đều là điền bừa, cũng vì dạo gần đây ông quá muốn bắt hai đứa này nên mới hâm dở như vậy. Dù hai đứa này có to gan lớn mật đến đâu cũng sẽ không làm xằng làm bậy trong ngày kỷ niệm thành lập trường.
Chư Nhân Lương lại một lần nữa bại trận, chắp tay sau lưng định rời đi.
Lạc Hành Vân đứng sau lưng ông, vẫy tay: “Thầy Chư! Thầy nhanh chóng trả tiền cho em nhé thầy!”
Chư Nhân Lương: “…”
Tiễn lão Chư rời đi, Lạc Hành Vân vươn hai ngón tay chọc liên tục vào eo Bùi Diễn: “Tôi viết cả đêm đấy! Thế mà sinh nhật của cậu lại không phải hôm nay. Cuối cùng sinh nhật của cậu là khi nào? Hay là nửa năm sau nữa đấy!”
“Đúng là tháng này, nhưng một tuần nữa cơ, vừa lúc hết cách ly. Vì lười điền ngày cụ thể nên tôi chọn mặc định.”
Trước đó Lạc Hành Vân chủ động hỏi hắn thích gì, muốn gì, hắn đã đoán ra cậu đang chuẩn bị quà sinh nhật cho mình.
Đến khi mắt Lạc Hành Vân ướt nước, nắm chặt micro nói chúc mừng sinh nhật hắn, Bùi Diễn mới hiểu ra tên ngốc này nhầm ngày.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào mũi cậu: “Cậu cũng chẳng biết đường hỏi tôi nữa.”
Lạc Hành Vân vội kéo tay hắn xuống, thấy Ban giám hiệu đang vội vàng dẫn đại gia bậc nhất thành phố xuống căng tin, không chú ý tới hai người bọn họ mới thở phào: “Tôi muốn chuẩn bị cho cậu một bất ngờ, hỏi cậu rồi thì còn bất ngờ gì nữa.”
Bùi Diễn: “Vậy tại sao không hỏi Thích Vũ?”
Lạc Hành Vân: “… Cái này… cậu nói cũng có lý.”
Nói xong, cậu không nhịn được cúi đầu, xấu hổ gãi cổ. Ngày sinh nhật của bạn trai mình mà còn phải đi hỏi bạn cùng bàn, cậu quá kém cỏi không vậy?
Tiếng cười dịu dàng quyến rũ vang lên trên đỉnh đầu: “Cảm ơn thư tình của cậu. Bức thư này đủ để đạt điểm tối đa rồi đấy.”
“Vậy sao?!” Lạc Miêu Miêu sống lại một lần nữa.
“Tuy phạm vi áp dụng có hơi hẹp, nhưng nếu gặp một đề bài phù hợp, thế này đủ đạt 60 điểm.”
“Thật vậy à?” Lạc Miêu Miêu vui sướng như sắp bay lên trời: “Văn tôi viết chưa bao giờ được quá 40 điểm cả!”
“Tôi nói rồi mà, có đạt điểm tối đa hay không phải dựa vào cảm xúc của bài văn.” Bùi Diễn đưa tay, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu.
Ai cũng cảm nhận được, bài văn lần này của bạn Tiểu Lạc, từng câu từng chữ đều thấm đượm tình yêu và cảm xúc.
Thầy Bùi môn Ngữ văn ra quyết định khen thưởng: “Tiến bộ lớn như vậy, muốn được thưởng gì đây?”
Lạc Hành Vân nghĩ gì nói nấy: “Máy gia tốc hạt lớn.” (*)
(*) Large Hadron Collider (Máy gia tốc hạt lớn) là chiếc máy gia tốc hạt hiện đại nhất và cung cấp gia tốc mạnh nhất trên thế giới, được thiết kế để tạo va chạm trực diện giữa các tia proton (một trong các loại hạt cơ bản) với động năng cực lớn. Đọc thêm tại đây.
Bùi Diễn chỉ Tễ Ôn Phong đang đứng giữa nhóm người cách đó không xa: “Biết người kia là ai không?”
Lạc Hành Vân: “Người này tôi biết! Đại gia bậc nhất thành phố S, Tễ Ôn Phong, kẻ mạnh yêu sớm ba năm mà không bị thầy Chư bắt được!”
Bùi Diễn: “Ngay cả anh ta cũng không thể mua nổi máy gia tốc hạt lớn cho cậu.”
Vẻ mặt hắn bình tĩnh như đang ám chỉ “cậu đang làm khó Pattoni tôi đây”.
Lạc Hành Vân lại suy nghĩ: “Tôi muốn khuẩn E.Coli và chuột Côn Minh.” (*)
Loading...
(*) Khuẩn E.Coli: là một loài vi khuẩn phân bố rất rộng trong môi trường sống trên Trái Đất. E. Coli thường được nhắc đến chủ yếu vì nó là loài sinh vật mô hình rất quan trọng trong Sinh học hiện đại, đặc biệt trong Di truyền phân tử.
Chuột Côn Minh: là loại chuột ngoại lai được sản xuất và sử dụng nhiều nhất tại Trung Quốc. Đặc điểm chung của chúng là khả năng kháng bệnh và thích nghi mạnh, tỷ lệ sinh sản và tỷ lệ sống cao, giá thành rẻ, chiếm 70% tổng số chuột dùng làm thí nghiệm y sinh tại Trung Quốc.
Bùi Diễn không cảm thấy bất ngờ: “Cậu định bỏ Vật lý, chuyển sang Sinh học à?”
“Tôi chỉ muốn tìm một con đường phát triển mới cho những người có giới tính đặc thù như chúng ta thôi.” Lạc Hành Vân có một vài ý tưởng cho thí nghiệm, nhưng dù có học ké giảng viên và chương trình tại Đại học S, cậu vẫn không thể đến dùng nhờ phòng thí nghiệm của họ được. Lạc Hành Vân vô cùng buồn phiền.
Bùi Diễn lấy một quyển vở nhỏ trong túi ra: “Cần những thiết bị thí nghiệm nào?”
Thấy Lạc Hành Vân hoảng hốt, Bùi Diễn nói: “Mẹ tôi cũng là nghiên cứu viên, có lẽ sẽ biết phòng thí nghiệm phù hợp với yêu cầu của cậu. Cậu liệt kê những thiết bị cần có đi, lúc về tôi sẽ hỏi mẹ xem sao.”
“Tốt quá!” Lạc Hành Vân khoái chí nhận lấy giấy bút, bắt đầu viết tên những thiết bị thí nghiệm cần có.
—
Bùi Diễn và Lạc Hành Vân vừa xuống khỏi sân khấu đã được nhóm tự kỷ nhiệt liệt hoan nghênh.
Thích Vũ: “Lão Lạc! Quá trâu bò! Bài phát biểu của mày quá vờ lờ! Tuy mọi người nghe chẳng hiểu nhưng vẫn rất vờ lờ, thầy Vật lý thì cảm động suýt khóc… Lớp trưởng, có phải cậu viết giúp nó không thế?”
Bùi Diễn ôn hòa đáp: “Tôi không viết được những thứ như thế.”
Thích Vũ: “Lão Lạc, mày ngày càng vờ lờ đó!”
Tưởng rằng chỉ giỏi mỗi chuyện quyến rũ bạn trai, không ngờ trình độ Ngữ văn cũng tăng trưởng vượt bậc!
Ngay cả người trong nóng ngoài lạnh như Hoắc Tư Minh cũng gật đầu, cất lời khen: “Tao tuyên bố, từ giờ mày chính là ánh sáng của nhóm tự kỷ chúng ta.” Tiện đó, cậu vươn tay, chặn lại câu hỏi “Lớp trưởng là 1 còn mày là 0 sao” đã tới cửa miệng Trương Lượng.
Nhóm Thẩm Thư Ý đang đợi Bùi Diễn, cũng vươn sang hỏi Lạc Hành Vân: “Có thể cho tôi mượn bản viết bài phát biểu không?”
Lạc Hành Vân ôm chặt trong ngực: “Bài này tôi chuẩn bị làm bài văn tủ khi đi thi! Lớp trưởng nói tôi có thể đạt điểm tối đa.”
Thẩm Thư Ý: “… Tôi chỉ muốn mở rộng kiến thức Vật lý thôi.”
Lý Ngộ đứng bên cạnh ồn ào kêu đói bụng, Bùi Diễn giục Lạc Hành Vân nhanh sắp xếp đồ đạc rồi tới căng tin ăn cơm.
Lạc Hành Vân cũng không có gì phải sắp xếp, chỉ có dải lụa đỏ đeo trên người vẫn còn để ở chỗ ngồi, đây là tài sản chung, phải lấy về. Cậu chạy tới hàng ghế cuối cùng dành cho khách quý, phát hiện chỗ ngồi của mình không chỉ có dải lụa mà còn có một hộp quà màu xanh Prussian (*) được gói vô cùng tinh xảo.
Cậu dịch hộp qua sang chỗ khác, thấy bên dưới có một tờ giấy ghi chú đơn giản: Bài phát biểu không tệ, rất sáng tạo. Còn nữa, cảm ơn hoa cài áo và nước của cậu. – Lục.
Đám đồng bọn cũng chạy lại đây: “Cái gì thế?”
Hoắc Tư Minh bật ra hai tiếng “đậu má”: “Montblanc? Cái này đắt lắm đấy!”
“Đồ còn để ở đây mà sao không thấy người đâu?” Lạc Hành Vân vội vàng tìm ngài Lục.
“Đừng tìm, là quà tặng cho cậu.” Bùi Diễn lấy một chiếc bút máy từ trong túi ra.
Lạc Hành Vân so sánh, đúng là giống nhau như đúc: “Sao cậu cũng có à?”
“Lần này trở về trường, vợ chồng nhà họ Tễ có chuẩn bị quà cho những học sinh xuất sắc.”
Lạc Hành Vân nghĩ tới vẻ ngoài bình thường của ngài Lục, há hốc mồm: “Anh ấy là…”
Lại quay sang nhìn vẻ mặt như vừa bừng tỉnh của những người khác, cậu mới nhận ra, người có vẻ ngoài bình thường kia là đối tượng yêu sớm trong truyền thuyết với Tổng giám đốc Tễ dưới mắt Chư Nhân Lương.
—
Duyên phận giữa người với người đúng là khó nói rõ.
Khi Lạc Hành Vân vừa tiễn xong nhân vật trong truyền thuyết, Hoắc Tư Minh cũng thần bí tới tìm cậu, nói công ty giải trí dưới trướng Tập đoàn nhà họ Tễ rất hứng thú với ban nhạc của anh trai cậu.
Dưới cái nhìn hoang mang của Lạc Hành Vân, Hoắc Tư Minh vỗ ngực: “Nếu anh cậu được debut, cậu nhất định phải cảm ơn tôi.”
Hóa ra, sáng nay khi Hoắc Tư Minh tiếp đón Thẩm Ngự, bởi vì cả hai đều có đam mê chụp ảnh nên đã nói chuyện khá hợp. Sau đó, chẳng biết thế nào, câu chuyện dẫn tới Lạc Phong, Hoắc Tư Minh đương nhiên cố gắng hết sức để quảng cáo.
Cấp trên trực tiếp hết lòng cống hiến cho trường cũ, thân là Giám đốc công ty giải trí, Thẩm Ngự cũng không thể lơ là, lập tức ngỏ ý tối nay muốn tới xem trực tiếp, để xem có cơ hội hợp tác hay không.
Hội học sinh trường Nam thành phố làm việc tại Tập đoàn nhà họ Tễ rất lớn mạnh, chỉ cần từng học tại trường Nam thành phố, tất cả đều nhận được sự ưu ái và bồi dưỡng hết mực.
Lạc Phong không thể ngờ, cơ hội tốt nhất mà hắn có được lại dựa vào quan hệ kiểu chủ nghĩa gia đình trị (*) của em trai mình.
(*) Chủ nghĩa gia đình trị là việc những người có quyền lực, có vị trí lãnh đạo tạo lợi thế hay ban đặc ân cho những người trong gia đình hoặc bà con thân thuộc.
Nhưng dù là quan hệ gì đi chăng nữa, đây vẫn là tin tức tốt. Có điều, không may là tay trống của ban nhạc mới về quê thăm người thân.
Bình thường có thể diễn cho qua chuyện, nhưng lần này dù sao cũng là Giám đốc công ty giải trí tự tới xem để tuyển người, Lạc Phong vẫn muốn cố gắng hết sức để mang tới một sân khấu tốt nhất.
Lạc Hành Vân biết đánh trống snare, Lạc Phong hỏi cậu có thể hỗ trợ không.
Lạc Hành Vân nghiêm túc đáp: “Ok!”
Buổi tối sau khi tan học, cậu liền tới quán bar, luyện tập phối hợp với ban nhạc. Đến khi Lạc Phong gật đầu, cậu mới đi ra phía sau hậu trường thay quần áo biểu diễn.
Cậu thay đồng phục bằng một bộ đồ năng động hợp mốt, sau đó lại bị chị gái tại quán bar gọi tới bắt trang điểm. Đến khi mở mắt ra, Lạc Hành Vân đã biến đổi từ một cậu trai của ban Tự nhiên thành yêu tinh hại đời.
Tai trái đeo khuyên chữ thập, cổ đeo choker màu đen, bên trong mặc một chiếc áo phông lazer (*) nửa trong suốt, bên ngoài mặc một chiếc quần yếm màu đen có đinh tán, chân đi một đôi giày da màu đen kiểu cổ điển.
(*) Là loại họa tiết phản quang hay phát sáng tương tự thế này:
Phong cách trang điểm màu khói vừa quyến rũ vừa hoang dã lại vô cùng buông thả.
Chị gái trang điểm thành công, hai mắt sáng ngời: “Tiểu Lạc, có phải gần đây em đẹp ra không nhỉ?”
Lạc Hành Vân nhận chiếc mũ nồi đen mà cô đưa, đội lên đầu: “Con trai 18, thay đổi bất ngờ~”
Bên ngoài, Lạc Phong gõ cửa phòng: “Sắp lên sân khấu rồi, chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi xong rồi!” Lạc Hành Vân luôn miệng đáp. Cậu cầm chiếc điện thoại để trên ghế đẩu quầy bar (1) lên, không nhịn được nhắn tin cho Bùi Diễn.
(1) Ghế đẩu quầy bar là loại ghế chân cao có đệm,
Kiếm thánh Vật lý: Tối nay tôi biểu diễn đánh trống, cậu có muốn đến xem không?
Kiếm thánh Vật lý: [Địa chỉ]
Ngoài cửa, Alpha cao ráo đẹp trai ngước mắt nhìn dòng chữ Space Club màu bạc ở trên tấm bảng, cúi đầu trả lời tin nhắn.
LEVIATHAN: Đương nhiên [mặt trời nhoẻn miệng cười] (2)
Bùi Diễn lặng lẽ đi qua đám người, ngồi ở quầy bar.
Buổi diễn vừa mới bắt đầu, khách khứa vẫn đang lục tục tiến vào, những ô ghế dựa (4) lạnh lẽo dần bị lấp đầy, đủ loại mùi hương hỗn loạn trôi nổi trong không khí.
(4) Loại ghế được kê quây lại thành ô cho những nhóm riêng.
Bartender nhìn Bùi Diễn bằng ánh mắt đầy hứng thú, lên tiếng hỏi: “Cậu muốn uống gì nào?”
“Sô đa.” Alpha trẻ tuổi mắt sâu mũi cao lịch sự trả lời.
Với tình trạng cơ thể hiện giờ, hắn tạm thời không uống được rượu. Mà hôm nay cũng không phải lúc thích hợp để uống rượu.
Trên ô ghế dựa đối diện, Thẩm Ngự đang chạm cốc với bạn bè. Hắn liên tục liếc về sân khấu, miệng rì rầm thảo luận.
Trên sân khấu, ban nhạc đang trình diễn một ca khúc trữ tình. Trong góc, nam sinh trẻ tuổi đang ngồi đánh trống, tay cầm dùi vô cùng linh hoạt, nhịp trống đánh ra cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.
Đôi mắt tối đen của Bùi Diễn lặng lẽ đảo qua sân khấu, hắn rất hài lòng với sự phát triển hiện nay.
Tuy chưa xem ban nhạc của Lạc Phong biểu diễn trực tiếp, nhưng hắn đã xem qua video, cũng đã nghiên cứu cẩn thận những bình luận mà fans của bọn họ để lại. Đây là một nhóm nhạc có chút danh tiếng, tài năng và diện mạo đều đủ cả, nếu được đầu tư và lăng xê đúng cách, chưa chắc đã không thể tỏa sáng mạnh mẽ hơn.
Mà trong giới giải trí, người vừa có tiền vừa có thế lực cũng không nhiều.
Rượu của Bùi Diễn nhanh chóng được mang lên.
Một ly cocktail màu xanh lam đậm: “Túy Sinh Mộng Tử.”
Hắn vừa định từ chối, bartender đã nháy mắt, nói: “Không chứa cồn.” Dứt lời, đối phương còn búng tay đầy mờ ám: “Ly này tôi mời.”
“Không cần.” Bùi Diễn từ chối bằng giọng nói hết sức lạnh lùng và dứt khoát: “Tôi có bạn rồi. Tôi chỉ cần sô đa thôi.”
Bartender lộ vẻ tiếc nuối.
Thiếu niên trước mắt, dù vóc dáng hay gương mặt đều nổi bật hơn người. Dù bartender chỉ là một Beta nhưng cũng có thể dựa vào sự từng trải kinh người của mình để phán đoán hắn là một Alpha hạng top.
Trong đám đông, Alpha vốn rất thưa thớt. Nghe nói kỹ thuật trên giường của bọn họ cực kỳ lợi hại, ham muốn lại mãnh liệt lạ lùng. Khi mời rượu đối phương, hiển nhiên bartender có ý ám chỉ, nhưng việc người nọ từ chối thẳng thừng khiến hắn rất bất ngờ.
Bartender xoay người rời đi trong bất mãn. Ngược lại, người hóng chuyện bên cạnh lại cười lạnh, bảo: “Xích chân còn chưa cởi mà dám nói là có bạn rồi?”
Bùi Diễn quay sang. Khi thấy rõ người nọ là ai, hắn không khỏi nhíu chặt lông mày.
Vậy mà lại chính là kẻ đã gây chuyện với hắn ở sàn đấu boxing ngày trước – Dư Lộ.
Dư Lộ không hề có tự giác của kẻ không mời mà tới, lỗ mãng ngồi xuống bên cạnh Bùi Diễn, dùng mũi chân gẩy ống quần đối phương lên, nhìn thấy chiếc xích điện tử thì cực kỳ hưng phấn.
Hắn gõ mặt bàn: “Cho một bộ Át Bích.” (3)
(3) Bộ Rượu Át Bích gồm 3 chai với 3 màu khác nhau hoặc cùng màu:
Hắn mở một chai cho mình, một chai thì ném sang ô ghế dựa cạnh đó. Ngay lập tức, hơn mười cặp mắt không có ý tốt bắn về phía Bùi Diễn, đều là đám bạn ăn chơi trác táng của Dư Lộ.
Lần trước Dư Lộ bị Bùi Diễn đá gãy hai cái xương sườn, phải nằm viện hơn nửa tháng. Không ngờ oan gia ngõ hẹp, tĩnh dưỡng nửa tháng trời, lần đầu ra ngoài hắn đã gặp lại đối phương, thật là xui xẻo.
Nhưng có một điều thực sự đáng mừng, Bùi Diễn đang đeo xích cổ chân.
Hơn nữa hiện giờ, hắn lại chỉ đi có một mình.
“Ai khiến mày bị cách ly cấp 2 thế?” Dư Lộ nheo mắt, nhìn quanh quán bar một lượt: “Đến Alpha hàng đầu cũng muốn cắn gáy, cho chúng tao mở rộng tầm mắt chút đi?”
Đôi con ngươi trong mắt Bùi Diễn chợt tối đi.
Sàn nhảy mỗi lúc một đông người, tiếng nhạc trong quán rượu cũng dần trở nên sôi động. Trên sân khấu, tay ghi ta quét mạnh dây đàn, khúc nhạc lập tức thay đổi, chuyển sang thể loại rock.
Sự kích động trong mạch máu như được châm lửa, người trên sàn nhảy vung tay lắc chân, hú hét rung trời.
Bùi Diễn thu lại ánh mắt: “Cậu ấy không tới.”
Dư Lộ nhếch môi: “Không tới? Để anh gọi cho mày một người nhé, mày đỡ phải bức bối trong người?”
“Giữ lại tự dùng đi.” Bùi Diễn cầm ly sô đa lên, đi tới một ô ghế trống.
Đám ăn chơi trác táng kia trao đổi ánh mắt với nhau rồi lại chuyển đến ô ghế ngay cạnh hắn.
Ban nhạc vẫn tiếp tục trình diễn.
Ánh đèn rực rỡ, không khí đôi động, tất cả đều vừa vặn.
Thiếu niến đánh trống được đèn chiếu tới, ngón tay linh động, nhịp trống hăng hay, cả tâm hồn như chìm trong nhạc khúc. Cậu đổ rất nhiều mồ hôi, từng giọt li ti đọng trên sống mũi thẳng lấp lánh dưới ánh đèn, như mời gọi người ta hôn tới.
Bùi Diễn chăm chú nhìn Lạc Hành Vân, cầm ly sô đa lên, chầm chậm uống.
Dư Lộ nhìn Bùi Diễn, lại nhìn Lạc Hành Vân, mỉm cười.
Hắn gọi nhân viên phục vụ tới, chỉ chai rượu màu đỏ cuối cùng trong hộp: “Chai này mời tay trống.”
—
Buổi biểu diễn rất thành công.
Khi ban nhạc rời đi, quán bar vang lên những tiếng vỗ tay như sấm nổ.
Thẩm Ngự và bạn bè đứng lên, bắt tay với Lạc Phong, mời hắn cùng lên tầng hai nói chuyện.
Lạc Hành Vân vừa đi theo các bạn của anh trai ra sau cánh gà, một nhân viên phục vụ giơ khay, gọi: “Có một vị khách họ Dư mời cậu uống rượu.”
Bạn anh trai cười nói: “Tiểu Lạc thật là lợi hại, lần đầu lên sân khấu đã có tiền rượu rồi, lại còn là Át Bích.”
Ban nhạc cố định của Space Club chẳng những có lương mà còn được trích phần trăm từ tiền bán rượu nữa.
Lạc Hành Vân: “Giúp em cảm ơn vị khách kia, nhưng em không uống đâu.” Nơi nguy hiểm như quán bar, tiền này mà kiếm, không chừng xác cũng chẳng còn.
“Sao em trai lại không nể tình thế?” Một đám ăn chơi trác táng đi từ phía ngoài sân khấu vào. Kẻ cầm đầu đắp đầy đồ hiệu trên người song vẫn có chút quê mùa kia chính là Dư Lộ.
Dư Lộ cười với Lạc Hành Vân: “Cho bạn em chai đấy đi, nếu em ngại không đủ, chúng ta mở một hộp khác, từ từ uống.”
Lạc Hành Vân nghĩ có lẽ đây chính là vị khách đã mời rượu mình: “Tôi chỉ là dân nghiệp dư thôi. Ông chủ quán bar là anh tôi, tôi đến để hỗ trợ anh ấy.”
Nụ cười trên mặt Dư Lộ hơi đông lại, hắn nhìn người trước mặt bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ: “Rõ ràng chủ quán bar là anh tôi.”
Dù chỉ là anh em xã hội, nhưng Dư Lộ thật sự chưa từng nghe đối phương có người em trai lớn thế này.
Lạc Hành Vân lập tức sửa miệng: “Tôi tới để hỗ trợ cho anh ngài.”
Dư Lộ quỳ rạp trước khả năng bẻ lái của người này: “Em trai, đừng cảnh giác như vậy, kết bạn thôi mà, cần gì viện cớ vô lý như thế chứ.”
Lạc Hành Vân: “Ngài tên là gì?”
Dư Lộ: “Kẻ hèn này họ Dư, tên chỉ có một chữ Lộ.”
“Dư… Lộ…” Lạc Hành Vân nghiêm túc ghi nhớ, sau đó liền ngẩng đầu, nói: “Tôi là Omega, còn là vị thành niên. Nếu ngài tiếp tục ép tôi uống rượu, tôi sẽ đề nghị trung tâm Bảo vệ Omega cho ngài cách ly cấp 1, tố cáo anh ngài không quản lý tốt quán bar, đề nghị đóng cửa chấn chỉnh ba tháng.”
Dư Lộ: “…”
Ha ha, còn có thể như vậy à.
Dư Lộ đang định đùa thêm vài câu, một bàn tay to lớn đột nhiên đè lên đầu hắn, dúi về phía trước: “Nhường đường một chút.”
Alpha cao ráo đẹp trai, mang theo hơi thở áp bức mãnh liệt lướt qua người Dư Lộ, đi tới trước mặt Lạc Hành Vân.
Lạc Hành Vân cười cong cả mắt: “Vừa nãy nhìn tôi có được không?”
“Được. Lúc nào cũng được.” Nói xong câu đó, Bùi Diễn lập tức che chắn trước mặt cậu, liếc mắt về phía Dư Lộ: “Cút xa một chút.”
Dư Lộ đứng thẳng dậy, cười ha ha: “Alpha có chỉ số A cao đúng là không giống bình thường, không động khẩu chỉ động thủ. Tôi muốn làm quen với cậu em này thôi mà, sao cậu lại hành xử quá đáng thế. Được cái Dư Lộ tôi cũng không phải là đồ bỏ. Hay là… cậu có dám đường đường chính chính đấu một trận với tôi không?” Nói xong, hắn lập tức xắn cao tay áo, hất hàm đầy khiêu khích.
Giờ Lạc Hành Vân đã nhận ra đám người kia không nhắm vào cậu, mà căn bản là cố ý gây hấn với Bùi Diễn.
Bị cả đám vây đánh thì nguy thật rồi.
Tuy thể chất của Bùi Diễn rất tốt, song cũng có giới hạn cuối cùng. Giống như lúc bị đám đầu gấu do Hạc Vọng Lan cầm đầu chặn đánh, hắn cũng chẳng có biện pháp gì.
Ngoại trừ giải phóng pheromone Alpha để đe dọa và nghiền áp đối thủ.
Nhưng giờ hắn đang đeo xích cổ chân, nếu giải phóng pheromone sẽ bị cảnh sát bắt đến trung tâm Sức khỏe Tâm thần ngay lập tức.
Đám người này dám chắc Bùi Diễn không thể đánh trả, nên mới cố tình khiêu khích, dụ hắn đánh nhau, để hắn chịu thiệt!
Lạc Hành Vân mở miệng nói: “Đại ca, mặt mũi cũng đã cho rồi, vậy lại cho một lần nữa đi. Gần đây cậu ấy không tiện đánh nhau.”
Dư Lộ cầm chai rượu trong khay lên: “Cậu em, cậu uống hết chai rượu này thì tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện.”
Nghe đối phương nói thế, Lạc Hành Vân liền vươn tay nhưng lại bị Bùi Diễn tóm được.
Hàng mi dài rũ xuống che đi đôi mắt tối đen, hắn nói: “Vào trong đi.”
“Nhưng mà…”
“Nghe lời.”
Lạc Hành Vân do dự không thôi, nhưng vừa thấy ánh mắt đầy kiên định của Bùi Diễn, cậu liền ngoan ngoãn xoay người trốn vào phòng hoá trang. Chắc chắn người kia đã có biện pháp tốt nhất rồi.
“Ấy, sao lại chạy? Bảo muốn uống rượu cơ mà?” Dư Lộ ra vẻ định đuổi theo, dáng vẻ lưu manh hệt như ác bá muốn cưỡng đoạt con gái nhà lành.
Bùi Diễn bình tĩnh cướp lấy chai Át Bích trong tay hắn, đập mạnh lên khung cửa.
Choang!
Rượu ngon và máu tươi đồng loạt chảy xuống.
Trong nháy mắt, luồng pheromone màu xanh nhạt hệt như gió lốc thổi quét cả hành lang.
Mùi rừng rậm dưới đáy biển sâu nồng đậm lại cực kỳ mạnh mẽ khiến Dư Lộ cảm thấy khó thở. Hắn choáng váng dựa vào tường, không chống đỡ nổi mà trực tiếp ngã vật xuống đất.
Alpha sát khí đầy mặt ngồi xổm xuống, giơ cái tay bị thương đến dưới mũi Dư Lộ.
Dư Lộ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể bị nghiền ép vô cùng mạnh mẽ.
“Tao bảo mày cút xa một chút.” Đôi mắt tối đen lóe ra những tia tức giận điên cuồng, Bùi Diễn gằn từng tiếng: “Thứ rác rưởi như mày, không hiểu tiếng người à?!”
Dư Lộ sợ đến sắp đái ra quần, vội vã quay mặt sang chỗ khác.
Alpha đứng dậy, quét bàn tay bị thương lên khung cửa, để lại một vết máu đỏ chói.
Tựa như chó dữ đánh dấu lãnh thổ của mình.
—
Khi Lạc Phong chạy từ Space Club ra, xe cứu thương đã đến.
Vì vết thương trên tay Bùi Diễn chảy máu quá nhiều, pheromone tỏa ra khiến Alpha và Omega trong quán không thở được nên chủ quán phải gọi cứu thương.
Sau khi tiến hành kiểm kê, thiệt hại chỉ có bàn tay của Bùi Diễn và một chai Át Bích.
Ông chủ quán bar nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng kín đáo phê bình Dư Lộ. Loại Alpha hàng đầu như thế mà cũng dám khiêu khích, không hiểu hắn đã tạo nghiệp gì mà quen phải thứ sao chổi này.
Về sau Dư Lộ cũng hỏi hắn Lạc Hành Vân là ai. Nhưng hắn chỉ trả lời qua loa, bảo không rõ lắm. Lạc Phong biểu diễn ở đây đã mấy năm, có quan hệ rất tốt với hắn. Khi Lạc Hành Vân phân hoá thành Omega, Lạc Phong còn tới chỗ hắn vừa uống rượu vừa khóc hu hu, đương nhiên hắn sẽ không để lộ tin tức của Lạc Hành Vân.
Bên ngoài khu đất trống, y tá và bác sĩ đang vội vàng phân phát bình dưỡng khí cho những Alpha và Omega bị pheromone của Bùi Diễn đè ép. Bùi Diễn và Lạc Hành Vân thì sóng vai ngồi ở thùng xe cứu thương.
Lạc Hành Vân ôm bàn tay đã được băng bó cẩn thận của Bùi Diễn vào trong ngực, cả hai cùng im lặng không nói gì.
Thấy Lạc Phong đi tới, Lạc Hành Vân sợ run lên, muốn đẩy tay Bùi Diễn ra. Nhưng cậu nhanh chóng nhớ ra Bùi Diễn bị thương vì bảo vệ mình, nên lại hiên ngang ôm về, cố tình để lộ phần băng trắng xóa cho Lạc Phong xem.
Thấy Bùi Diễn không sao, chỉ là sắc mặt hơi tái, Lạc Phong liền thở phào nhẹ nhõm. Mất tự nhiên một hồi, hắn mới mở miệng nói: “Cảm ơn.”
Lạc Phong chưa bao giờ tin tưởng giữa Alpha và Omega có tình cảm đơn thuần.
Hắn sợ Bùi Diễn không khống chế được bản thân, sợ Bùi Diễn bộc lộ nội tâm u ám, sợ Bùi Diễn cũng là một tội phạm có chỉ số Alpha cao như ba của mình.
Nhưng khi trông thấy vết máu trên khung cửa phòng hoá trang, lần đầu tiên hắn cảm thấy có phải mình đã võ đoán quá rồi không.
Lượng pheromone trong máu cao hơn cơ thể rất nhiều, chỉ cần giữ khoảng cách thích hợp sẽ không bị xích cổ chân đo được mà vẫn đẩy lùi được đám tội phạm.
Tuy trông có vẻ rất điên cuồng, nhưng lại không phải là cách mà một kẻ điên có thể nghĩ ra được.
Khi em trai gặp nguy hiểm, dũng khí của hắn, quyết tâm của hắn, lý trí của hắn…
Lạc Phong thừa nhận, dù có mặt ở nơi đó, hắn cũng không thể làm tốt hơn Bùi Diễn.
“Đau không?” Lạc Phong đút tay vào túi quần, dựa vào cạnh xe cứu thương, thản nhiên rung đùi.
“Đương nhiên là đau rồi!” Lạc Hành Vân cầm tay Bùi Diễn, ra sức thổi cho hắn.
“Còn chịu được.” Bùi Diễn khẽ gật đầu.
Tất nhiên là Lạc Phong không tin rồi.
Mảnh thủy tinh đâm vào tay, thịt da rách nát, máu chảy đầm đìa.
Nhưng hắn chỉ ho khan vài tiếng, nói: “Chai rượu mà cậu đập, sẽ tính lên đầu cậu.”
“Em sẽ bồi thường.”
“Không cần.” Lạc Phong giơ tay, rất mất tự nhiên xoa đầu Bùi Diễn: “Coi như anh mời hai đứa uống.”
Anh trai đột nhiên xoa đầu Bùi Diễn, Lạc Hành Vân cực kỳ hoảng sợ, vội vàng ghì chặt bàn tay đang ôm trong ngực lại. Nhưng Bùi Diễn lại ngồi rất ngoan, thậm chí vẻ mặt còn hết sức ôn hòa.
Lạc Phong ho khan hai tiếng: “Lần trước, khi hai đứa tiến hành đánh dấu tạm thời ở trường Lục Sắc, cũng như thế này phải không?”
Nói đến trường Lục Sắc, Lạc Hành Vân lập tức tỉnh ra, kể lể không ngừng.
Nhìn hai bạn nhỏ tay trong tay sóng vai ngồi trong thùng xe cấp cứu, Lạc Phong bỗng cảm thấy những chuyện mình vốn không tin đột nhiên không còn mơ hồ như trước nữa.
…
Dư Lộ thở oxy trong xe cứu thương xong, càng nghĩ càng thấy giận. Hắn hung hăng chửi thề một tiếng, tháo mặt nạ dưỡng khí ra.
“Người của Bùi Diễn đang biểu diễn ở quán bar.” Dư Lộ gửi tấm ảnh chụp sân khấu không mấy rõ ràng cho Giang Nhất Huân: “Mày bắt nó tới cho tao.”