Đi ra khỏi kho hàng, Lạc Phong mời khách, ba người chọn một quán nhỏ sạch sẽ ở bên ngoài để ăn khuya.
Lạc Phong gọi rượu, tự rót uống một mình: “Bùi Diễn, nhà cậu ở đâu?”
Bùi Diễn tráng bát đũa, đặt xuống trước mặt Lạc Hành Vân: “Em là người địa phương, lớn lên ở đây, cha làm trong cơ quan nhà nước, mẹ là nghiên cứu viên đang công tác tại đại học H. Tình cảm giữa cha mẹ rất tốt, gia đình hòa thuận, em là con một.”
Lạc Hành Vân nhìn chằm chằm bộ bát đũa bằng nhựa được xếp gọn gàng phía trước, trong đầu quay cuồng hàng loạt câu hỏi “tôi là ai đây là đâu”, tay chân không biết nên để chỗ nào cho phải. Lúc đi, cậu không hề nghĩ rằng mọi chuyện cuối cùng sẽ biến thành cảnh tượng con rể tới nhà uống rượu với cha vợ như thế này.
Vừa nghĩ tới đây, cậu liền thấy Bùi Diễn cầm bình rượu lên, rót cho Lạc Phong một ly đầy.
Lạc Hành Vân: “…” Cậu có thể đừng làm như vậy có được không!
Ngược lại, Lạc Phong lại bình tĩnh nhận chén rượu mời của Bùi Diễn. Alpha này là một người ưu tú, nhìn lời nói, cử chỉ, có thể thấy hắn là con nhà giàu được dạy dỗ đâu ra đó, nói chuyện súc tích, gia cảnh chỉ có tốt hơn chứ không thể tưởng tượng được. Dù sao thì người có gia cảnh và điều kiện tài chính bình thường đâu thể tặng bạn trai mình hẳn một phòng thí nghiệm sinh học.
Lạc Phong buồn phiền, ủ rũ uống hết một ly: “Vậy người nhà cậu có biết chuyện của cậu và Tiểu Vân không?”
Bùi Diễn nghiêm túc gật đầu: “Mẹ em đã gặp cậu ấy, cũng rất thích cậu ấy.”
Lạc Hành Vân ngơ ngác: “Mẹ cậu gặp tôi lúc nào vậy?”
Bùi Diễn vắt hai chân, khẽ cọ nhẹ lên bắp chân cậu dưới gầm bàn. Mặt Lạc Hành Vân nóng như vừa bị thiêu, cậu hung hăng trừng mắt liếc hắn: Cẩn thận không anh tôi lật cả cái bàn lên đấy!
Lạc Phong uống cạn hai chén rượu trắng, đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, hoàn toàn không để ý hai bạn nhỏ ngồi đối diện đang thầm thì những gì. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Lạc Phong hỏi Bùi Diễn: “Có thể cho anh thông tin liên lạc của cha mẹ cậu không?”
“Không cần đâu anh!” Lạc Hành Vân rợn cả da đầu.
Cứ đụng tới chuyện liên quan đến Bùi Diễn là anh trai cậu rất dễ xù lông. Anh cậu không vừa mắt Bùi Diễn đã đành, giờ còn muốn tới gặp cha mẹ đối phương. Lỡ sau này cậu và lớp trưởng thật sự có thể nên duyên vợ chồng, thế thì xấu hổ cỡ nào chứ!
Hơn nữa, bản thân cậu còn chưa từng gặp cha mẹ Bùi Diễn…
Lạc Phong thấy Bùi Diễn không trả lời, đặt chén rượu xuống, nghiêm túc chia sẻ: “Công việc của anh có sự thay đổi, sau này có lẽ sẽ tương đối bận, chắc phần lớn thời gian không thể ở nhà.”
Khi nói những lời này, Lạc Phong không nhìn em trai mình mà nhìn thẳng Bùi Diễn.
Những chuyện xảy ra gần đây đã hoàn toàn thuyết phục hắn rằng, Tiểu Bùi không phải nhất thời cảm thấy hứng thú hay dùng nửa người dưới để quan tâm đến em trai mình.
Bùi Diễn chăm sóc em trai hắn ở tất cả mọi mặt, thậm chí còn cẩn thận hơn người làm anh này, bản thân cũng xuất sắc, điều kiện gia cảnh tốt, không có gì để chê.
Loading...
Nếu Alpha và Omega có độ phù hợp cao gặp được nhau, đó chính là chuyện cả đời.
Bùi Diễn có thể chi tiền không bận lòng, cố gắng hết sức, vượt qua mọi chông gai vì tình yêu của bản thân, trong khi Lạc Phong âm thầm bảo vệ cậu… Cuối cùng, Lạc Phong cũng bắt đầu nghiêm túc tự hỏi khả năng hai đứa có thể đến được bên nhau.
Với tư cách là phụ huynh, Lạc Phong lo lắng đến những chuyện xa hơn, không chỉ tình yêu mà còn cả hôn nhân.
Bằng sự thấu hiểu từ bản năng giữa các Alpha, Bùi Diễn hiểu được suy nghĩ qua nét mặt của Lạc Phong. Hắn rót cho Lạc Phong một chén rượu: “Lát nữa em sẽ gửi phương thức liên lạc của mẹ em cho anh, Vân Vân bên này, em sẽ chăm sóc thật tốt.”
Nhận được lời hứa hẹn này, tảng đá lớn trong lòng Lạc Phong rốt cuộc cũng tan biến.
Ngày mai là ngày Bùi Diễn hết cách ly, Lạc Phong cũng quyết định sẽ tới công ty giải trí báo danh. Ăn xong bữa khuya, Bùi Diễn đưa hai anh em về nhà.
Buổi chiều, Lạc Hành Vân mua một đống quần áo, về chất đống ở cửa. Lạc Phong đang thu xếp đồ đạc tranh thủ nhìn sang, tâm trạng càng não nề: “Bắt đầu ăn diện rồi à?”
Nhà Bùi Diễn có điều kiện như vậy, nếu em trai hắn cứ lôi thôi mãi cũng không phải chuyện hay ho. Nhưng giờ sắp chia tay, lòng trĩu nặng cảm giác nhìn vật nhớ người, thấy em trai mình còn thay đổi cả phong cách ăn mặc, Lạc Phong càng cảm thấy như em trai đã bị gả đi mất rồi.
“Anh quá đáng thế.” Lạc Hành Vân đặt tất cả trước mắt hắn: “Cho anh cả đấy.”
Lạc Phong mở to hai mắt: “… Cho anh á?”
“Nghề nghiệp mà anh muốn theo đuổi cũng đặc thù mà. Giới kia phức tạp lắm, không giống người thường như chúng ta.” Đôi mắt Lạc Hành Vân lộ rõ vẻ lo lắng: “Nếu anh ăn mặc lung tung, chỉ sợ sẽ bị bọn họ khinh thường.”
Cậu không thể giúp gì, nhưng chút tiền học bổng vẫn đủ để mua mấy bộ quần áo cho Lạc Phong.
Lạc Phong cầm lấy cái áo hoodie với vẻ mặt phức tạp: “Em thì sao?”
“Em gì chứ?”
“Em vừa tới Vạn Đạt mà, em không mua gì à?”
Lạc Hành Vân gãi đầu: “Em không mua gì cả, chỉ uốn lại tóc thôi.” Ngừng một lát, cậu nói tiếp: “Em không thiếu gì, cũng không muốn mua gì cả.”
Cậu thật sự không muốn mua gì, cái cậu muốn, dù có tiền cũng chẳng mua được.
Ham muốn của con người có hạn, một khi đã khát khao tri thức, vậy những ham muốn về vật chất cũng ít dần. Quần áo giày dép đồ dùng xa xỉ, những thứ này Lạc Hành Vân chưa bao giờ để trong lòng.
Thật ra, nếu nói về điều kiện kinh tế, khi còn bé cậu và Lạc Phong đều là thiếu gia. Vậy nên từ nhỏ Lạc Hành Vân đã hiểu, có tiền không có nghĩa là hạnh phúc.
Đương nhiên, cậu vẫn vui vẻ tiêu tiền sắm sửa cho người nhà.
Mỗi người đều có một đam mê khác nhau, Bùi Diễn thích chụp ảnh, anh trai ấp ủ giấc mơ âm nhạc. Lạc Hành Vân yêu thương bọn họ, vậy nên một khi có tiền, cậu luôn muốn mang tới niềm vui cho bọn họ trong phạm vi khả năng của mình.
Lạc Phong nhìn cậu hồi lâu, ngăn dòng nước mắt, xoa đầu cậu.
Thật ra một khi đã vào showbiz, chuyện quần áo của hắn đáng giá 100 hay 1000 cũng chẳng có gì khác biệt trong mắt người ngoài.
Nhưng không quan trọng.
Tiền tài giúp con người ta sống sót, nhưng chính tình yêu mới tạo nên hạnh phúc và lòng dũng cảm trong mỗi con người.
“Chờ anh debut, anh sẽ làm cho em một phòng thí nghiệm sinh học cấp 5!” Lạc Phong hứa đầy hùng hồn.
Lạc Hành Vân: “… Làm gì có phòng thí nghiệm cấp 5.”
—
Đêm đó, hai anh em trằn trọc suốt đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau, họ cùng Bùi Diễn đã đứng đợi sẵn ở dưới nhà đi tới ga tàu điện.
Sáng sớm, dòng người trong ga nhộn nhịp như thoi đưa, muôn hình muôn vẻ ngược xuôi về mọi hướng.
Mặt trời uể oải xuất hiện ở chân trời phía Đông, rọi lên bóng dáng Lạc Phong đang xách theo chiếc ghi-ta của mình.
“Anh sẽ gửi tiền sinh hoạt cho em, em cứ giữ lấy học bổng, thiếu gì thì nhắn anh.”
“Anh đi rồi, em ở một mình trong phòng trọ kia không an toàn. Mấy ngày nữa đi xem phòng khác, phải là phòng có hai phòng ngủ, gần trường hai đứa một chút. Xung quanh yên tĩnh, có bảo vệ ở cửa ra vào, đừng giống chỗ cũ, quá nhiều người đến kẻ đi, nhiều thành phần phức tạp. Nửa năm nữa là lên lớp 12, có thể học ngoại trú thì cứ học ngoại trú, tiết tự học buổi tối ở trường muộn quá, sức khỏe của em không chịu được… Tiểu Bùi, chuyện này hẳn là cậu thành thạo rồi, cậu để ý chọn phòng ở nhé.”
“Hai đứa cũng đừng mơ làm chuyện xấu nhân lúc anh không có ở đây. Hôm qua anh đã trao đổi với mẹ Tiểu Bùi rồi, bà ấy sẽ thường xuyên để mắt tới hai đứa, không cho hai đứa… gì nhỉ… vượt rào. Lên đại học rồi, anh sẽ không quản hai đứa nữa, nhưng trước khi tốt nghiệp cấp 3 thì đừng nghĩ tới chuyện đó.”
“Đừng chỉ mải lo yêu đương, chuyện học tập vẫn luôn là ưu tiên số một. Nếu không, cái phòng thí nghiệm tốn nhiều tiền của Tiểu Bùi như vậy đều đổ sông đổ bể. Phải tận dụng hết sức mấy món đồ kia, hiểu chưa?”
Tiếng tàu điện ầm ầm từ xa vọng tới, Lạc Hành Vân dụi mắt: “Được rồi được rồi, tàu đến rồi kìa anh.”
Mắt Lạc Phong đã sớm nhòa lệ, đặt cây ghi-ta Gibson Cherry mới nhận xuống, bước lên ôm Lạc Hành Vân thật chặt. Hắn nhớ lại cảm giác khi lần đầu tiên ôm Lạc Hành Vân, nho nhỏ, mềm mềm, giống như một đám mây nhỏ bông xù.
Hắn bắt đầu hối hận.
Đã trễ nhiều năm như vậy, chậm thêm một năm này nữa thì có sao?
“Hay anh không…”
“Đi thôi anh.” Bùi Diễn đành giục.
Mắt Lạc Hành Vân ngấn lệ, ra sức gật đầu, đẩy Lạc Phong ra.
Cậu từng nghe được một câu chuyện trong lớp Mỹ thuật, chuyện kể tuy nhà Dürer (*) rất nghèo nhưng ông và anh trai đều có mong muốn trở thành họa sĩ. Nhưng tiền gửi trong ngân hàng của nhà bọn họ chỉ đủ cho một người tới thành phố học. Bọn họ đành chơi ném xu để quyết định ai sẽ là người được đi học, đồng xu hiện mặt phải, nên Dürer là người được đi học lớp của thầy giáo nổi tiếng. Nhiều năm sau, danh tiếng của ông vang khắp chốn, trở thành một hoạ sĩ nổi danh. Thành công, ông quay về tìm anh trai, muốn nói là giờ anh cũng có thể đi học vẽ. Nhưng đôi bàn tay anh ông đã sớm biến dạng sau nhiều năm làm lụng trong hầm mỏ, không thể cầm bút vẽ được nữa.
(*) Dürer – Albrecht Dürer sinh ngày 21/05/1471 tại Đức. Ông là một họa sĩ, một nhà đồ họa và một lý thuyết gia về nghệ thuật nổi tiếng ở châu Âu. Đọc thêm câu chuyện của ông tại đây.
Cậu không muốn anh trai mình trở thành người thợ mỏ kia.
Từ bé, anh trai cậu đã đam mê âm nhạc. Trong những giờ phút đen tối nhất, chính anh trai đã ôm cậu vào lòng, dạy cậu đánh trống snare. Cũng chính anh trai đã mang những giai điệu bắt tai đến với cậu, để cậu lần đầu tiên cảm nhận được thế giới tươi đẹp đến nhường nào.
Cậu không muốn chàng thiếu niên đeo tai nghe đứng dưới ánh mặt trời ấy cứ như vậy già đi trong sự tầm thường, chỉ vì cậu.
“Đi thôi anh~” Lạc Hành Vân cố ngăn dòng nước mắt, quyến luyến đẩy Lạc Phong ra cửa xe.
Chủ nhật, trên tàu chật ních người tới lui như thường lệ.
Lạc Phong xách cây Gibson, lưu luyến xoay bước từng bước về phía tàu, vẫy tay với hai người bọn họ qua lớp cửa kính.
Gương mặt điển trai, đôi mắt hồng hồng.
Giống hệt Lạc Hành Vân đang đứng bên ngoài.
Bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, gần như chẳng hề giống nhau.
Nhưng huyết thống không phải bằng chứng duy nhất để chứng minh hai người họ là người một nhà.
Người nhà, đó là sợi dây liên kết sau khi đã trả giá bằng rất nhiều tình yêu và sự quan tâm dành cho nhau.
Cửa tàu đóng lại, đoàn tàu chầm chậm di chuyển.
Lạc Hành Vân vốn định cố gắng chịu đựng đến khi anh trai rời hẳn đi, nhưng khi thấy cửa tàu dần đóng lại, cậu không chịu được nữa, chạy theo.
Từ khi anh trai đứng trên tòa, làm nhân chứng khởi tố cha bọn họ, mấy năm nay hai người chưa từng tách ra.
Cũng chính anh trai, sau khi mẹ rời đi, đã dắt tay cậu, nói với nhân viên xã hội: “Cháu đã thành niên, em cháu không phải cô nhi, không cần tới cô nhi viện.”
Lúc đó anh trai cậu bao nhiêu tuổi?
Chắc chỉ lớn hơn một tuổi so với cậu hiện giờ mà thôi.
Lạc Phong đứng trên tàu cũng đau lòng không chịu nổi, cầm cây Gibson chạy về phía sau.
Một người chạy lại, một người đuổi theo.
Nhưng tốc độ của bọn họ sao có thể so với tốc độ của tàu.
Cuộc đời chính là như vậy. Ở bên nhau một khoảng thời gian, rồi cũng đến lúc phải ly biệt, mỗi người mỗi ngả, đi theo những con đường riêng.
Khi ấy, bọn họ nghèo khổ, nhỏ yếu, dựa sát vào nhau cùng sưởi ấm qua những đêm vắng. Những ký ức đó sẽ mãi mãi không bao giờ phai mờ, khoảng thời gian ấy sẽ mãi mãi không bao giờ quay lại.
Lạc Hành Vân đứng khóc ở cuối sân ga.
Đường ray sắt và những tấm lót bằng gỗ (*) trải dài đến tận cuối trời.
Bùi Diễn đi đến bên cạnh cậu, bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu.
Hai thiếu niên sóng vai đứng bên nhau, hòa quyện với nhau thành một dấu chấm tròn giữa đất trời.
Từ nay về sau, hãy để hắn ở bên cậu.