Buổi tối thứ sáu, sau khi Thời Lục lên lớp xong thì cô và Vân Lục Hàn ra ngoài ăn cơm.
"Chị, có vẻ tâm trạng của chị không tốt lắm, đúng không?"
"Ừ."
Khóe mắt để ý thấy Hứa Túc Dã ngồi cách đó hai bàn Thời Lục nhẹ giọng, ghé sát vào tai Vân Lục Hàn, rồi nói "Giúp tôi một việc."
"Chị nói đi."
"Chút nữa thì đi với tôi đến khách sạn."
Vân Lục Hàn ngạc nhiên, khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên đỏ lên. Cậu theo bản năng mà từ chối: "Chuyện này không hay cho lắm."
Thời Lục không nói nữa, ngón tay trỏ của cô nhẹ nhàng gõ hai cái trên mặt bàn, rồi chờ cậu suy nghĩ.
Vân Lục Hàn yên tĩnh, liên tưởng đến câu cần "giúp đỡ" của cô, cậu có thể lờ mờ đoán ra được cái gì đó: "Có phải là chị muốn cố ý cho người khác thấy?"
"Ừ."
"Em hiểu rồi. Vậy thì em có thể phối hợp với chị."
Ăn cơm xong, Thời Lục và Vân Lục Hàn đứng dậy, rồi cùng nhau rời đi.
Hứa Túc Dã không tiếng động mà đi theo, giống như cái bóng im lặng.
Đèn đường mờ tối, trên lề đường cách xa lộ là tiếng bước chân của Thời Lục và thiếu niên đó chồng lên nhau.
Hứa Túc Dã lén nhìn bọn họ, nhưng anh không nghe rõ bọn họ đang nói gì với nhau.
Hứa Túc Dã đã gặp qua Vân Lục Hàn vài lần, nhưng anh vẫn không biết tên của cậu ta là gì, càng không biết mối quan hệ giữa cậu ta và Thời Lục là như thế nào.
Có lẽ bọn họ chỉ là mối quan hệ bạn bè khác giới rất tốt.
Tuy rằng từ trước đến nay anh không có bạn khác giới, nhưng giữa bạn bè đơn độc ăn cơm với nhau trong mắt mọi người có lẽ rất bình thường. Hứa Túc Dã tự an ủi mình như vậy.
Anh cố gắng khắc chế d*c vọng chiếm hữu của mình, ép bản thân phải suy nghĩ về phương diện khác.
Nhưng sự hào phóng ngụy trang của anh lúc nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi vào khách sạn mọi thứ đều sụp đổ.
Hứa Túc Dã dừng ở bóng cây, trên mặt không có cảm xúc, ánh mắt đen nhánh hung ác, nham hiểm.
Bên tai bỗng vang lên giọng nói của Thời Lục: "Được rồi, vậy anh cứ tiếp tục đi theo tôi 24 giờ. Tôi sẽ lên giường với người khác, anh cũng đứng ở bên cạnh xem, để anh xem cho đủ."
Có phải Thời Lục cố ý trả thù anh không, thật ra điều này cũng không quan trọng.
Sự thật là anh tận mắt nhìn thấy cô và người đàn ông khác đi vào khách sạn, vừa nói vừa cười.
Cô đang phản bội anh.
Đi vào khách sạn, Thời Lục một mình ngồi trên ghế sofar, Vân Lục Hàn thì ngồi ở một cái ghế dài khác.
Vân Lục Hàn nhìn qua có chút thận trọng, lỗ tai phiếm hồng: "Chị, đây là lần đầu tiên em tới thuê phòng."
Thời Lục nhìn về phía cậu, thuận miệng hỏi: "Nhà cậu có gác cổng vào buổi tối sao?"
Vân Lục Hàn không ngờ trọng tâm câu chuyện của cô lại chuyển nhanh như vậy, sửng sốt nói: "A? Không có, em về trễ chút cũng không sao."
Thời Lục im lặng gật đầu, rồi uống một ngụm nước.
Trong nhà cô thì có gác cổng, nhưng cũng chỉ nhằm vào anh trai cô. Cũng chẳng có ai quản và để ý mấy giờ cô về.
"Chị có mâu thuẫn với bạn trai sao?"
Thời Lục lấy ra một điếu thuốc, vốn cô định bật lửa, nhưng cô lại nhìn về phía Vân Lục Hàn, cuối cùng, cô đành bỏ xuống, rồi ném bật lửa và điếu thuốc lên trên bàn.
"Không sao đâu, chị muốn hút thuốc thì hút đi, em không ngại."
"Không thể hút thuốc trước mặt trẻ con được." Đôi mắt Thời Lục nửa mở, tư thế của cô lười biếng dựa vào ghế sofar, như đang chờ gì đó.
Ván Lục Hàn đang muốn phản bác, thì cô đã nói câu tiếp theo: "Không phải bạn trai."
Thời Lục đang trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu.
Không phải có mẫu thuẫn với bạn trai, thì là với ai?
Vân Lục Hàn rất hiểu chuyện không tiếp tục hỏi cô nữa.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng đập cửa.
Thời Lục như có dự cảm mà mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía cửa.
Vân Lục Hàn đi đi qua mở cửa.
"Anh là..."Cậu chưa nói xong thì đột nhiên bị người ngoài cửa đấm một cái, mặt nghiêng sang một bên trong miệng có vị máu tanh.
Lúc này cổ bị bàn tay người nọ nắm lên hô hấp phút chốc bị cướp đoạt.
Ngay từ đầu Vân Lục Hàn không hề phòng bị chờ lấy lại tinh thần, đã mất đi cơ hội phản kháng, chỉ có thể để cảm giác nghẹt thở nhấn chìm bản thân từng chút từng chút một.
Cậu thử bẻ tay người kia ra, nhưng hoàn toàn không làm được, trong lòng bỗng bùng lên sự sợ hãi khi cận kề cái chết
Thời Lục nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy đi qua.
"Buông ra cậu ấy ra." Giọng nói của cô rất lạnh.
Nhìn Thời Lục đi đến, gương mặt vốn lạnh lùng của Hứa Túc Dã bỗng trở nên ôn hòa hơn.
Nhưng sau khi nghe được lời cô nói, biểu cảm trên mặt lặp tức bị đau thương che lấp
Hốc mắt đỏ rực, tròng mắt nhìn chằm chằm cô, mang theo bi thương và ủy khuất.
"Buông ra." Thời Lục không kiên nhẫn mà lặp lại, ánh mắt lạnh nhạt như xem anh là người xa lạ.
Trước ngực Hứa Túc Dã phập phồng hai cái, cuối cùng vẫn thất bại mà buông tay.
Anh hơi cúi đầu, đôi mắt không cam lòng.
Vân Lục Hàn đỡ lấy cổ, rồi vội vàng ho khan.
Thời Lục đưa cho cậu một miếng khăn giấy, Vân Lục Hàn duỗi tay nhận lấy, lau đi vết máu trên khóe môi.
Vừa rồi bị đánh một cái, răng cắng mạnh vào miệng rách da trong rất đáng sợ, thật ra tình trạng vết thương không tính là nặng.
Thời Lục nhìn về phía Hứa Túc Dã: "Anh phát điên cái gì?"
Hứa Túc Dã thử nắm lấy tay cô nhưng bị cô né ra, giọng nói mười phần hèn mọn: "Xin lỗi."
Lúc này Vân Lục Hàn lúc mới ngừng ho khan, đứng thẳng dậy, cậu nhận ra người trước mắt.
"Hứa tổng?" Giọng điệu cậu rất kinh ngạc, như thế nào cũng không ngờ tới, người xuất hiện ở chỗ này lại có thể là thần tượng cảu cậu.
Hứa Túc Dã giống như là không nghe thấy anh thanh của cậu, chỉ lo tình huống hiện tại của Thời Lục. Nhưng lúc còn cách cô nửa bước liền dừng lại không dám tiến đến gần.
Thời Lục không nhìn Hứa Túc Dã, mà ánh mắt nhìn về phía Vân Lục Hàn "Có sao không?
"Em không sao. Chị, chị không cần lo lắng." Sau khi bị đánh, Vân Lục Hàn cũng không có oán hận, mà đôi mắt lại trở nên sáng quắc khi nhìn thấy Hứa Túc Dã.
Một mặt muốn hóng hớt, mặt khác thì là kích động. Cậu hoàn toàn không nghĩ tới có thể gặp nhân vật xa xôi này ở ngoài đời.
Nghe Vân Lục Hàn gọi Thời Lục là "Chị", thì ngón tay Hứa Túc Dã khẽ nhích, nhưng cũng rất nhanh ổn định lại.
Thời Lục kêu Vân Lục Hàn trước về nhà nghỉ ngơi.
"Chị, hay là chị cũng đi thôi?" Vân Lục Hàn li3m li3m môi, cẩn thận mà nhìn Hứa Túc Dã nói.
Cảm xúc của Hứa Túc Dã nhìn qua có vẻ không ổn định, cậu sợ Thời Lục ở lại đây sẽ có nguy hiểm.
"Tôi không có việc gì, cậu đi về trước. Về đến nhà thì nhắn tin cho tôi." Dù sao cũng là em trai của bạn tốt, hơn nữa vì cô mà bị thương, dù sao cũng phải quan tâm hai câu.
"Em đi trước." Cuối cùng, Vân Lục Hàn liếc mắt nhìn Hứa Túc Dã một cái, rồi mới xoay người rời đi.
Vân Lục Hàn mới vừa đi, cửa đã bị Hứa Túc Dã dùng sức đóng lại.
Anh và Thời Lục đang đứng bên ngoài lối vào chật hẹp, mặt đối mặt ánh đèn từ trên đầu chiếu xuống. Xương mày của anh hơi đau, ngũ quan ôn hòa đẹp trai của anh ẩn hiện trong bóng tối.
"Nếu anh không đến, thật sự là em sẽ lên giường với cậu ta sao?" Hứa Túc Dã bỗng nhiên mở miệng, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Thời Lục bị câu nói chất vấn của anh làm cho tức giận, vẻ mặt cô không còn kiên nhẫn nữa, lời nói ra cũng mang theo sự châm chọc: "Đúng, anh muốn thử một chút không?"
Hứa Túc Dã nắm lấy bả vai cô, đặt cô lên bức tường phía sau, hơi thở trở nên khó khăn: "Thời Lục, rốt cuộc em lấy anh là vì cái gì?"
Lưng của cô bị ép lên trên bức tường lạnh băng, Thời Lục có chút tránh né: "Buông ra."
"Có phải em cảm thấy là anh không bỏ được em?"
Nghe thấy câu này, Thời Lục bỗng nhiên không giãy giụa nữa.
Cô cong môi lên, cằm hơi hất cao, mắt đào hoa đầy khiêu khích nhìn về phía Hứa Túc Dã "Đúng, tôi cho anh đội nón xanh (câu nguyên bản l
à vậy nha), nếu không lỡ buông tay thì giết tôi đi."
Đồng tử Hứa Túc Dã đen sâu, bị lời nói của cô khiêu khích cúi đầu xuống cắn lên cái cổ thanh tú của cô.
Làn da cô rất mỏng, dễ dàng bị hàm răng anh cắn thủng, dòng máu nóng ấm bị chảy ra bên ngoài.
Sau khi cắn, Thời Lục vẫn không kêu đau, nhưng Hứa Túc Dã đã không chịu nổi.
Ngay cả khi cô đã làm những chuyện rất quá đáng anh vẫn không có cách nào trừng phạt cô.
Hứa Túc Dã há miệng nha, nhẹ nhàng li3m vết cắn vừa nãy anh đã làm ra, mang theo sự áy náy và tự trách.
Thời Lục không thoải mái khi bị hơi thở ấm nóng phả vào cổ, muốn đẩy anh ra.
"Đừng tìm người khác, anh có thể thỏa mãn em." Hứa Túc Dã thuận theo mà ngẩng đầu lên, sau đó giữ môi cô nhẹ nhành vuốt v3 cắn m*t.
Giọng nói của Thời Lục bị chặn bởi môi anh rồi biến mất không gặp.
Cô rất ghét bị ép buộc, vì cô ghét bản thân mình bị lép vế.
Ngay cả mùi máu của mình cũng khiến cô cảm buồn nôn.
Giãy giụa mãi, Thời Lục mới thoát khỏi Hứa Túc Dã, cô rata tức giận. Trong tình trạng cảm xúc của cô không ổn định, cô đã đưa tay ra, rồi cho anh một cái tát.
Hứa Túc Dã rũ lông mi xuống, ánh mắt bị che khuất một nửa, khuôn mặt nhợt nhạt của anh đỏ lên.
Hứa Túc Dã giống như không có cảm xúc, không chỉ không tức giận, mà còn nắm lấy tay Thời Lục, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cô.
Không biết vì sao, Thời Lục rất không muốn nhìn bộ dáng của anh như vậy, lại một lần nữa tức giận.
"Anh thực sự rất phiền."
Hốc mắt Hứa Túc Dã càng đỏ, còn xuất hiện cả ánh nước.
Giọng nói của anh thấp xuống, mang theo sự run rẩy: "Đừng đối xử với anh như vậy, được không?"
"Vậy anh đối xử với tôi thế nào? So với kẻ bi3n thái thì cũng không kém. Suốt 24 giờ đều đi theo giám sát tôi. Tôi cũng nói với anh rất nhiều lần rồi, anh nghe tôi sao?"
Hứa Túc Dã tự biết mình đuối lý, nên anh im lặng không nói gì nữa. Nhưng nhớ lại ngày hôm đó, sự tuyệt vọng của anh khi nhìn thấy Thời Lục, anh cũng không tức giận, nhưng anh vẫn không muốn nhượng bộ.
"Được, tôi sẽ tiếp tục. Lần sau tôi sẽ ngủ với người khác. Nếu anh thích xem thì có thể ở bên cạnh nhìn." Thời Lục giận dỗi nói, rồi đẩy ra, tay cô nắm lấy then cửa, sau đó xoay người rời đi.
Hứa Túc Dã từ sau lưng dùng sức ôm lấy cô, trong lòng anh giãy giụa rất lâu, cuối cùng hắn cũng chịu thua: "Anh sai rồi. Em đừng làm vậy."
Hiện tại, anh không còn nghi ngờ gì nữa, Thời Lục thật sự có thể làm ra chuyện này.
Đó là điều mà anh không thể nào chấp nhận được, còn đau đớn hơn là gi3t chết anh.
Có chất lỏng ẩm ướt rơi lên cổ Thời Lục, không có độ ấm.
Cô từ từ thả tay nắm cửa ra, nhưng vẫn không quay lại.
"Anh sẽ trở lại công ty, sẽ không đi theo giám sát em. Nhưng em phải đồng ý với anh, không được giống như lần trước. Thời Lục, anh cầu xin em, đừng rời khỏi anh." Hứa Túc Dã dùng sức nắm chặt tay cô, giống như hận không thể đem cô bóp nát, hoàn toàn trở thành một bộ phận của cơ thể anh.
Như vậy thì cô sẽ không thể trốn thoát được nữa.
Thời Lục dần dần bình tĩnh lại. Bỗng nhiên cô cảm thấy buồn cười.
Hiện tại, nếu không muốn chia tay, vậy sao bốn năm trước anh lại có thể kiên quyết như vậy.
Trong lòng Thời Lục quay cuồng, rốt cuộc cô không nhịn được mà xé bỏ biểu hiện ôn hòa bên ngoài ra, rồi lộ ra vết thương dữ tợn.
Cô cười lạnh, nói. "Hứa Túc Dã, lúc đầu anh kiên quyết bỏ đi. Hiện tại, anh còn giả vờ thâm tình cho ai xem."
Lần này gặp lại, ngày đó Hứa Túc Dã không từ chối cô, cho nên bọn họ thuận lợi quay lại, cô biết cũng sớm muộn gì cũng sẽ ngày hôm nay.
Chỉ là bởi vì Hứa Túc Dã đã từ chối cô một lần, làm cho Thời Lục càng trở nên điên cuồng, khiến cho ngày đó đến sớm hơn một chút mà thôi.
Tính cách Thời Lục chính là như vậy, cô muốn một tình yêu hoàn hảo, nên cô không cho phép có một chút khuyết điểm nào.
Hứa Túc Dã nghẹn ngào, sau khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi anh hổ thẹn xin lỗi: "Anh xin lỗi, bốn năm trước anh không biết em bị bệnh, nếu như anh biết thì anh chắc chắn sẽ..."
Thời Lục đánh gãy lời anh, ánh mắt nhìn về phía anh giống như là băng lạnh: "Anh đang thương hại tôi?"
"Không có." Hứa Túc Dã lập tức phản bác. Anh biết với sự kiêu ngạo của cô, sự thương hại không khác gì đang sỉ nhục cô.
Thời Lục và Hứa Túc Dã yên lặng nhìn nhau. Lông mi mảnh khảnh dưới mí mắt tạo nên một cái bóng mơ hồ.
Hứa Túc Dã biết chuyện của bốn năm trước là do có hiểu lầm. Anh vẫn luôn biết.
Anh cũng biết, cô cùng anh kết hôn là vì trả thù hắn, muốn nhìn anh hối hận đau khổ.
Nhưng điều đó cũng không sao cả.
Chỉ cần bọn họ có thể bắt đầu lại, chỉ cần bọn họ có thể luôn ở bên cạnh nhau.
Những thứ khác đều không quan trọng.
Hứa Túc Dã xoay người cô lại, đối mặt với cô ánh mắt thành tâm và chuyên chú, từng câu từng chữ nói: "Anh mãi mãi sẽ không rời bỏ em. Thời Lục, em muốn tình yêu, anh đủ khả năng để cho em."
Cho nên, đừng cố ý làm như vậy. Lúc giày vò anh, trong lòng cô cũng chẳng vui vẻ gì.
Thời Lục ngỡ ngàng, sau đó cô cười nhạo, rồi có chút châm chọc mà hỏi lại: "Anh đủ khả năng để cho tôi?"
"Đúng." Hứa Túc Dã đối diện với ánh mắt của cô, không tránh không né, ánh mắt rất kiên định.
Giống như tâm tư cô ẩn giấu bị đâm thủng, cảm xúc Thời Lục lại trở nên không ổn định: "Anh thì biết cái gì? Anh nghĩ anh yêu tôi sao? Hứa Túc Dã, tôi luôn thuần hóa anh. Giống như thuần hóa một con thú cưng, anh hiểu không?"
Đó không phải là yêu, anh chỉ bị cô khống chế mà thôi. Điều này anh cũng có thể phân biệt được sao?
Cô nghĩ rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và đau khổ của Hứa Túc Dã, nhưng lúc cô nói xong, Hứa Túc Dã chỉ dịu dàng nắm lấy tay cô.
"Anh biết, anh vẫn luôn biết."
Trong mắt Thời Lục hơi kinh ngạc, Hứa Túc Dã nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, rũ mi xuống, mắt đen nhánh đầy yêu chiều mà nhìn cô: "Nhưng anh đồng ý làm món đồ chơi của em. Anh tình nguyện. Nhưng không phải anh bị em thuần hóa nên mới yêu em, mà là vì yêu em nên mới nguyện ý để em thuần hóa. Em đối xử với anh như thế nào cũng được, chỉ cần đừng rời xa anh."
Hứa Túc Dã thông minh như vậy, làm sao không nhìn ra rằng Thời Lục luôn khống chế tinh thần anh.
Không cần biết là vô tình hay cố ý, vì sự thật là cô muốn thử thuần hóa anh. Nhưng anh lại không phản khán, anh tình nguyện làm đầy tớ cho cô, mãi mãi quỳ rạp trước mặt cô.
Thời Lục không dám tin anh sẽ nói ra những lời như vậy.
Cô nhìn vào mắt anh, nhưng thông qua anh của hiện tại, cô nhìn thấy cảnh của thiếu niên rất nhiều năm về trước.
Cơ thể ốm yếu của anh cho dù bị ức hiếp như thế nào, thì mãi mãi sẽ không khuất phục xin tha. Chỉ cần vỗ nhẹ đất trên cơ thể, là anh có thể thản nhiên đứng lên chờ đợi cơ hội để phản công trở lại.
Trong trí nhớ của cô, tròng mắt của anh đen nhánh cùng sống lưng thẳng tắp. Anh giống như không ngừng vươn lên, nội tâm thanh cao, không bao giờ cúi đầu với bất kỳ một người nào. Nhưng hiện tại, anh đặt một trái tim chân thành đặt trước mặt cô, gần như khẩn cầu hy vọng cô sẽ ở lại bên cạnh anh.
Nửa ngày sạ, Thời Lục mới lạnh nhạt nói một câu: "Hứa Túc Dã, tôn nghiêm của anh đâu rồi?"
Cô không thể nói cảm xúc trong lòng của mình hiện lại là gì, ngoại trừ cảm thấy kích động, càng nhiều hơn là cảm xúc phức tạp, thậm chí còn có tội lỗi.
Nếu như bọn họ không gặp nhau, thì hiện tại Hứa Túc Dã có lẽ sẽ giống như lúc thiếu niên. Lạnh nhạt mà ưu tú, mãi mãi là loại người ưu tú nhất.
Mà không phải giống như bây giờ, bị cô giày vò chơi đùa, nhưng không thể nào rời xa cô được.
"Tôn nghiêm và vui vẻ, so với em, một chút cũng không quan trọng." Đôi mắt Hứa Túc Dã ôn hòa, giống như đã cất giấu hết tất cả móng vuốt sắt nhọn, không hề nguy hiểm.
Thời Lục muốn thuần hóa anh, muốn để thân thể lẫn trái tim anh đều trở thành đồ vật cá nhân của cô thì anh sẽ làm theo tâm ý của cô.
Vứt bỏ tự do và ý chí, hoàn toàn để mình phụ thuộc vào cô mà sống, chuyện này anh đã làm rất nhiều năm rồi. Không có khó như vậy, ít nhất so với việc mất đi cô thì đơn giản hơn rất nhiều.
Thời Lục đơ người tại chỗ, dùng sức nhìn anh, đôi mắt hạnh nhân khẽ run, yết hầu của cô như bị thứ gì đó vật lấp kín, nói không nên lời.
Hứa Túc Dã cũng trầm mặc xuống, bọn họ mặt đối mặt đứng dưới ánh đèn của lối vào, lặng lẽ nhìn nhau.
Cho dù Thời Lục có máu lạnh đến đâu, cũng rất khó để không bị lời nói của anh làm ảnh hưởng.
Cô sợ sẽ thất vọng một lần nữa, sợ anh sớm muộn gì cũng có một ngày chán ghét cô, bỏ rơi cô.
Nhưng những nỗi sợ hãi đó, cuối cùng đều thua trước mong muốn mạnh mẽ cùng anh ở bên nhau một lần nữa.
Trừ Hứa Túc Dã ra, còn có ai có thể yêu cô như vậy.
Trừ Hứa Túc Dã ra, cô còn có thể ở bên cạnh ai nữa.
Lúc trước anh rời đi, có phải thật sự là tội lỗi không thể tha thứ được hay không?
Thử lại một lần đi, cuối cùng một lần.
Kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ là cô lại thất vọng thêm một lần nữa, kéo anh cùng xuống địa ngục mà thôi.
Cuối cùng, Thời Lục thong thả chớp mắt, cơ thể thu lại từng chút từng chút một, trở nên dịu dàng.
"Tôi biết rồi." Cô nói.
"Thời Lục, chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi." Hứa Túc Dã nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, giọng nói khàn khàn trầm thấp.
Lần này, rốt cuộc anh cũng đợi được câu trả lời của cô. Cô nói: "Được."
Một đời quá ngắn, không có bao nhiêu thời gian có thể lãng phí.
Bốn năm trước, bọn họ ở khách sạn này chia tay.
Bốn năm sau, Hứa Túc Dã muốn tại đây cùng cô bắt đầu lại từ đầu....
Hứa Túc Dã dần dần dùng sức ôm lấy Thời Lục, cằm đặt ở đỉnh đầu cô nhẹ nhàng cọ sát, thấp giọng hỏi: "Muốn về nhà không?"
"Không về. Anh đi tắm trước đi."
"Được." Anh hôn lên má cô, rồi đi vào phòng tắm.
Ban đầu, vốn dĩ căn phòng này là do cô và Vân Lục Hàn thuê, cuối cùng lại thành cô và Hứa Túc Dã ở.
Trong lúc Hứa Túc Dã đi tắm, Thời Lục nhận được tin nhắn của Vân Lục Hàn, cậu nhắn là đã về tới nhà.
Thời Lục: [Mua thuốc chưa?]
Vân Lục Hàn.: [Em đã đi tiệm thuốc hỏi, họ bảo không cần bôi thuốc, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ khỏi]
Thời Lục: [Vậy là tốt rồi, xin lỗi vì khiến cậu bị đánh]
Vân Lục Hàn: [Không sao, thực sự không đau]
Thời Lục đang chuẩn bị nói với Vân Lục Hàn một số chuyện, Vân Lục Hàn lại gửi đến một tin nhắn.
Vân Lục Hàn: [Chị, người kia là ông chủ của Công ty khoa học kĩ thuật Luật Diệp sao?]
Thời Lục: [Ừ, làm sao vậy?]
Vân Lục Hàn xúc động đến nỗi đỏ mặt: [Chị, anh ấy là thần tượng của em. Em học nghiên cứu vì muốn vào công ty của anh ấy, không ngờ tới là bên cạnh em lại có người quen biết anh ấy.]
Thời Lục: [Thần tượng?]
Vân Lục Hàn: [Khoa chính quy của em không phải học ở Kỳ Đại, nhưng em đã đến học nghiên cứu sinh ở Kỳ Đại để được gần anh ấy hơn.]
Vân Lục Hàn: [Chị có thể giúp em có được một tấm ảnh có chữ ký của anh ấy không?]
Cậu vừa mới giúp cô một việc còn bị đánh, tất nhiên Thời Lục sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ bé này của cậu.
Cho nên, sau khi Hứa Túc Dã từ phòng tắm bước ra, Thời Lục liền đem chuyện vừa nãy nói cho anh.
Tóc đen của Hứa Túc Dã nửa ướt nửa khô, đôi mắt như có hơi nước. Anh dừng bước chân lại, nhìn về phía Thời Lục, dò hỏi: "Cậu ta là bạn của em sao?"
Lần này rốt cuộc Thời Lục cũng không gạt anh nữa: "Là em trai của bạn tôi."
Hứa Túc Dã ném khăn lông sang một bên, rồi nhẹ nhàng chậm chạp ngồi xuống bên cạnh Thời Lục:_"Hai người...."
"Là bạn bè bình thường."
Nghe thấy được câu trả lời này, Hứa Túc Dã nhẹ nhàng thở ra, giữa lông mày cũng nhẹ nhàng không ít. "Em kêu cậu ta gửi sơ yếu lý lịch cho HR* của công ty. Anh sẽ sắp xếp để giúp cậu ta có một buổi phỏng vấn."
*HR (Human Resources) là được hiểu ngành Quản trị nhân sự, HR department là phòng nhân sự. Người làm tại bộ phận nhân sự sẽ chịu trách nhiệm: Tuyển dụng, thực hiện các chính sách lao động, lên kế hoạch triển khai chiến lược duy trì và phát triển nguồn lực. (Nguồn google)
Thời Lục đem chuyện này nói lại cho Vân Lục Hàn không quan tâm cậu ấy xúc động như thế nào. Sau đó tắt điện thoại, chủ động ôm lấy cổ Hứa Túc Dã.
Ban đầu Hứa Túc Dã hơi giật mình, sau khi lấy lại tinh thần liền ôm lại cô, đôi mắt đen nhánh tràn ngập kích động.
Anh dần dần ép Thời Lục lên chiếc ghế sofar mềm mại, đôi môi ướt át dọc theo giữa lông mày cô rồi đi xuống cắn m*t.
Trên người anh có mùi sữa tắm mát lạnh, đầu l ưỡi nóng bỏng lại mềm mại.
Ở lúc anh chuẩn bị cởi [email protected] áo của cô, tay của Thời Lục chống lên ngực anh: "Tôi đi tắm trước."
Hứa Túc Dã nắm lấy tay cô rồi hôn, sau đó ép lên đ ỉnh đầu: "Không cần."
Cởi váy màu đen ra, đây là lần đầu tiên bọn họ thân mật sau khi Thời Lục xảy ra chuyện.
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Túc Dã cẩn thận nhìn những vết thương trên người Thời Lục như vậy.
Có vết thương rất sâu, hình thành vết sẹo nhợt nhạt, không biết tương lai có thể biến mất hoàn toàn không.
Hứa Túc Dã thương tiếc mà hôn lên miệng vết thương của cô, thở nhẹ nhẹ: "Về sau đừng như vậy nữa, được không?"
Thời Lục không trả lời lại.
"Em không vui vẻ thì có thể đánh anh, nên đừng làm tổn thương bản thân."
"Có thể vậy sao?" Thời Lục chỉ vào miệng vết thương sâu nhất trên cổ tay.
"Có thể, anh không sợ đau." Hứa Túc Dã nhìn cô thật sâu, trả lời không chút do dự.
Sau đó anh ôm cô thật chặt, cơ thể hai người chìm xuống.
Ghế sô pha cách giường không xa, nhưng Hứa Túc Dã hoàn toàn không muốn chờ thêm nữa.
Anh muốn hoàn toàn sở hữu cô.
"Eo của anh rất cường tráng." Hơi thở Thời Lục không đều mắt hơi khép lại, băng trong mắt hoàn toàn hóa thành nước.
"Ừ." Yết hầu của Hứa Túc Dã chuyển động, có vài giọt mồ hôi theo cằm chảy xuống.
Bắt đầu từ năm cấp 2, Hứa Túc Dã đã biết Thời Lục thích trêu đùa anh. Nguyên nhân là vì rất nhiều bộ phận trên cơ thể anh nhìn đẹp mắt, vóc dáng cũng tốt. Cô không thích người có cơ bắp quá to, cũng không thích người mềm mại, mà chỉ thích người thon gầy và vóc dáng lại sắc nét, rõ ràng.
Vậy nên nhiều năm nay, anh vẫn luôn tập thể để hình rèn luyện, vì sợ bị cô chán ghét.
Làm được một nửa, điện thoại của Hứa Túc Dã bỗng vang lên. Đôi mắt anh nhìn điện thoại, lại nhìn về phía Thời Lục, anh lặp đi lặp lại nhiều lần, rõ ràng là đang rất đấu tranh.
"Làm sao vậy?" Thời Lục có chút khó chịu, dù là ai gặp loại tình huống này thì cũng đều không vui.
"Em nên uống thuốc rồi."
"Đợi chút rồi uống."
Nhưng cuối cùng, Hứa Túc Dã vẫn đi đến để tắt chuông báo.
Sau đó anh đi rửa tay mang thuốc và nước, đút vào miệng của cô.
Thời Lục không muốn phối hợp quay đầu tránh né, nhíu mày, bực bội mà nhìn chằm chằm anh.
"Uống thuốc trước đã, rồi chúng ta lại tiếp tục." Giọng nói của Hứa Túc Dã có hơi khàn khàn.
Thời Lục châm chọc anh: "Anh cũng thật biết nhẫn nhịn."
Hứa Túc Dã kiên nhẫn khuyên cô: "Uống thuốc trước đã, nếu quá giờ thì sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả của thuốc."
Vì không muốn ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc, nên anh luôn mang theo thuốc bên người. Còn cố ý đặt đồng hồ báo thức, vừa đến giờ sẽ nhắc cô uống thuốc.
Thời Lục bất động, Hứa Túc Dã cũng giữ nguyên bất động tư thế cầm nước và thuốc, giống như không biết mệt mỏi, trầm mặt cùng anh.
Thật ra Thời Lục vẫn luôn biết Hứa Túc Dã là một người cố chấp, nhưng là không ngờ anh lại cố chấp đến mức độ này.
Vốn dĩ cô rất tức giận, nhưng nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của Hứa Túc Dã, cũng không dám nhìn xuống cổ cô. Chút tức giận cũng dần tan biến, dù sao bị buộc gián đoạn như vậy người khó chịu hơn vẫn là anh.
Thời Lục thành thật nhanh chóng uống thuốc, đặt ly nước ở một bên.
Hứa Túc Dã cẩn thận từng li từng tí hôn cô, lấy lòng cô.
Được Thời Lục phối hợp, anh mới thả lỏng xuống.
D*c vọng của anh rất lớn, hiếm khi Thời Lục lại nghe lời như hôm nay, nên bọn họ đã lăn lộn đến tận nửa đêm.
Trước khi ngủ, Hứa Túc Dã ôm Thời Lục đi tắm, lúc nước ra, lại nghe thấy cô mơ hồ nói một câu: "Muốn ăn bánh bao ở cổng trường."
"Được, ngày mai anh đi mua cho em." Hứa Túc Dã tắt đèn, ôm cô đi vào giấc ngủ.
Trái tim treo bốn năm, cuối cùng thời khắc này cũng rơi xuống.
Hứa Túc Dã không nỡ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong bóng đêm lặng lẽ nhìn trộm cô.
Đã từng có một ngày giông bão, anh lo lắng một mình Thời Lục sẽ cảm thấy sợ hãi trong mưa đến ở cùng cô.
Cô nằm ở trên giường, anh ngồi ở trước cửa sổ. Trong đêm mưa ồn ào anh lặng lẽ nhìn cô.
Thời Lục luôn không biết, sau khi cô ngủ say anh hôn trộm cô rất nhiều lần. Giống như một kẻ bi3n thái âm u. Làm việc bỉ ổi nhất bằng một lý do quang minh chính đại.
Thời Lục ngủ không quá sâu nửa đêm cô tỉnh lại một lần. Mở mắt ra mơ mơ màng màng hỏi: "Trời mưa rồi sao? Tôi nghe được tiếng sét đánh."
Hứa Túc Dã còn chưa ngủ, lúc anh còn do dự có nên trả lời hay không thì Thời Lục đã một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Thời Lục tỉnh dậy, Hứa Túc Dã không còn ở trong phòng nữa.
Tia nắng ban mai xuyên qua khe hở của rèm cửa tiến vào phòng, vừa mát mẻ vừa yên tĩnh.
Cô nhăn mặt, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh. Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói rất nhỏ.
Hứa Túc Dã mang bữa sáng tiến vào, trên người còn mang theo cảm giác lạnh lẽo của buổi sáng.
Nhìn thấy Thời Lục tỉnh dậy, anh đặt bữa sáng lên trên bàn. Sau đó đi rửa tay rồi đi đến mép giường ngồi xuống.
"Muốn đứng dậy ăn sáng không?"
"Anh mua cái gì?"
"Bữa sáng ở cổng trường."
Tối hôm qua, Thời Lục rất mệt, vừa lúc cô đang muốn ăn.
"Cẩn thận bị bỏng." Hứa Túc Dã cầm lấy túi giấy nhẹ nhàng thổi thổi. Rồi mới cầm một cái bánh bánh bao đưa đến miệng cô.
Thời Lục cắn một miếng, mới vừa nhai hai cái đã dừng lại, hai mắt nhăn lại.
Đã rất lâu cô không ăn bánh bao ở cổng trường, cho nên sớm đã quên mất hương vị của nó.
Trước kia thích hiện tại nếm thử nhưng lại cảm thấy không hợp khẩu vị.
"Không thích sao?" Hứa Túc Dã hỏi.
Thời Lục lắc đầu, nghĩ đến đây là mới sáng sớm anh đi mua về, do dự một chút nói: "Cũng được."
Cô yên tĩnh ăn xong hai cái bánh bao hấp, rồi mới xuống giường đi rửa mặt.
Tối hôm qua không ngủ đủ, ăn xong cơm sáng, Thời Lục muốn về giường ngủ bù.
Hứa Túc Dã ngủ cùng cô.
"Tối hôm qua, tôi mơ thấy trời mưa, còn có sấm rất lớn." Trước khi ngủ, Thời Lục đột nhiên nói.
Hứa Túc Dã yên tĩnh lắng nghe.
"Tôi nhớ ra là anh đã chụp tia chớp cho tôi."
Lúc học cấp 2, Thời Lục sợ sấm sét, nhưng lại tò mò muốn biết tia chớp bên ngoài nó như thế nào. Vì thế Hứa Túc Dã đã đứng ở trên ban công đợi hơn một giờ, khiến cho cả người ướt đẫm chỉ để chụp tia chớp cho cô.
Ánh sáng chói mắt đột nhiên hiện ra trong màn đêm, càng ngày càng lan rộng dữ dội cho đến khi kết thúc.
Khi đó, Thời Lục cảm thấy những tia chớp giống thứ gì đó, nhưng cô không thể hình dung không ra.
Sau này, cô mới dần hiểu ra. Đối với cô mà nói, Hứa Túc Dã giống như tia chớp trong đêm mưa. Anh mang theo tình yêu nóng bỏng và chân thành mà lao vào thế giới của cô, ý đồ cứu vớt lấy cô. Nhưng cuối cùng anh dùng hết sinh mạng của mình, nhưng ngoài những khoảng khắc hiếm hoi làm cô rung động ngoài ra chẳng còn lại gì.
Trong lòng cô chỉ có một mảnh đen tối, lầy lội, hỗn loạn.
"Anh vẫn còn nhớ sao?" Thời Lục hỏi.
"Nhớ rõ." Hứa Túc Dã ôm lấy cô, lông mi rũ xuống, che đi nửa ánh mắt đen tối của anh.
"Anh rất ngốc." Cô chỉ thuận miệng nói ra một câu mà thôi, cũng chỉ có anh để trong lòng, sau đó sẽ thực hiện một cách vô cùng nghiêm túc.
Cô nói muốn xem tia chớp, anh hoàn toàn có thể tìm hình ảnh trên mạng. Nhưng anh chọn cách tự bản thân mình ngớ ngẩn đi chụp ảnh, bị cảm rồi phát sốt. Đó không phải là ngốc chứ là cái gì?
"Ừ." Hứa Túc Dã không phản bác, chỉ ôn hòa ôm lấy cô: "Có thể đồng ý với anh một chuyện không?"
"Chuyện gì?" Thời Lục buồn ngủ mà nhắm mắt lại.
"Có thể đeo nhẫn không?" Anh lấy ra từ trong một chiếc nhẫn trước kia Thời Lục mua. Chiếc nhẫn có màu bạc, ngoài bên trong khắc chữ "sy" ra thì không có bất kì trang trí nào khác.
Chiếc nhẫn này vốn dĩ nên được bọn họ đeo từ bốn năm trước.
"Ừ." Thời Lục đặt bàn tay trái của mình lên lòng bàn tay ấm nóng của anh, để anh đeo chiếc nhẫn vào.
Cô gần đây gầy đi không ít, đeo vào cũng hơi rộng, cuối cùng chỉ có thể đeo lên ngón giữa.
"Khi nào thì chúng ta có thể làm hôn lễ?" Bọn họ lén đi đăng ký kết hôn, đến bây giờ cũng chưa nói cho ai biết.
Thời Lục mơ hồ đáp lại: "Nói sau đi."
Tuy rằng anh cảm thấy tiếc nuối, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì thêm.
Hứa Túc Dã lấy cánh tay mình làm gối cho cô, anh đỡ lấy sau đầu cô, rồi dịu dàng nói: "Ngủ đi."
Thời Lục không nói nữa, hô hấp cô dần trở nên ổn định.
Sau khi tỉnh dậy, Hứa Túc Dã đã đưa cô về nhà. Bản thân anh đã giữ đúng lời hứa là đi đến công ty.