Chương 84: Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Phiên bản 12614 chữ

Hải Tú nho nhỏ bị ép kiểm tra xem có dâm đãng không, bị Phong Phi đè lên giường thân thiết hơn nửa giờ đồng hồ. Lúc đầu cậu chỉ nghĩ là Phong Phi trêu mình thôi, hôn vài cái rồi cho qua, nhưng Phong Phi tỉnh rượu rồi thì tinh thần tốt lắm, liên tục sờ soạng cậu… Dưới sự kích thích của chất cồn còn sót lại, hắn càng hăng hái mà xâm lược hơn.

Hai đứa chà xát nhau một hồi thì giúp nhau giải quyết luôn một lần.

Trán Hải Tú thấm một tầng mồ hôi, hai mắt ướt nhẹp, ánh mắt thì cứ lơ lơ lửng lửng, xấu hổ không dám nhìn hắn. Phong Phi vò vò tóc cậu, cười nói: “Đi tắm không?”

Hải Tú gật đầu, nhưng lại lười đứng dậy. Phong Phi bèn nói: “Tôi ôm cậu đi nhá?”

“Không cần!” Hải Tú vội đứng lên, đỏ mặt ôm quần áo bỏ chạy.

Phong Phi rời giường đi rửa tay, lúc đi ngang phòng tắm còn cố tình gõ cửa một cái, làm Hải Tú bên trong sợ đến run rẩy.

Phong Phi bật cười: “Lại không khóa cửa à?”

Trong phòng tắm, Hải Tú bất an đáp: “Tại… tại không có người lạ.”

Máu nóng Phong Phi lại xông lên, lập tức muốn trêu cậu. Hắn gõ cửa hai tiếng, “Mở cửa ra chút đi.”

Hải Tú đã xấu hổ muốn bốc khói, cậu siết chặt bông tắm, hỏi hắn: “Mở cửa… làm gì?”

“Nhìn cậu chứ làm gì.” Phong Phi dựa lên cửa, mỉm cười nói: “Mở nhanh không thì tôi tự mở đó.”

Hải Tú thực sự muốn chui vào bồn cầu rồi xả nước luôn cho rồi T_T Sao Phong Phi cứ thích ức hiếp cậu thế!!

Phong Phi đứng ngoài cửa đợi, cửa kính mờ mờ hơi nước dần xuất hiện một cái bóng, loáng thoáng thấy Hải Tú thực sự đi đến mở cửa thì bật cười, khẽ nói: “Đùa thôi, tắm nhanh đi! Đừng để bị lạnh.”

Phong Phi xuống lầu.

Đã hơn 12h, đột nhiên hắn lại muốn ăn đêm, hồi tối nay Hải Tú ăn gì nhỉ? Chắc giờ cũng đói bụng rồi.

Phong Phi vào bếp, lấy quyển sách nấu ăn  mua chung hồi đi mua sách tham khảo ra, tìm một món đơn giản nhất rồi bắt tay vào làm từng bước.

Hải Tú tắm xong đi xuống lầu, Phong Phi đã làm xong bữa ăn khuya.

Cậu hít hít mũi, lại gần hỏi: “Cậu gọi bên ngoài à? Giờ này… người ta vẫn giao sao?”

“Bên ngoài cái gì, tôi nấu đó.” Phong Phi mở nồi hấp ra, lấy đồ bắt bếp bưng cái bát sứ bên trong ra.

Phong Phi làm tôm chưng trứng. Trứng gà chưng mềm mềm bên trong có tôm bóc vỏ, bên trên có nấm hương thái nhỏ và hành lá, thơm thật là thơm.

Hải Tú muốn nhỏ nước miếng rồi.

Phong Phi cầm muỗng đưa cho cậu: “Nếm thử xem, lần đầu tôi làm đó.”

Hải Tú múc một miếng nhỏ, thổi thổi cho bớt nóng rồi đút cho Phong Phi. Phong Phi cúi đầu ăn, “Cũng được.”

Hải Tú nếm thử xong thì liên tục gật đầu: “Ngon quá! Lần đầu nấu thật sao? Giỏi quá đi.”

“Lần đầu đó, nên tôi không dám biến tấu gì nhiều.” Phong Phi đắc ý nói: “Có gì mà tôi làm không được không?”

Hải Tú khen hắn không ngừng, liên tục đút cho hắn ăn. Hai đưa thay nhau ăn từng muỗng một, chỉ chốc lát sau là hết nửa bát. Hải Tú thực sự đói bụng, ăn một bát trứng nóng mà hạnh phúc không thôi: “Cậu học lúc nào vậy? Tớ đâu có thấy cậu học…”

Phong Phi cười đáp: “Mua sách dạy lâu rồi mà chưa rảnh để coi, bây giờ bắt đầu luyện là vừa.”

Hải Tú chớp chớp mắt, Phong Phi giải thích: “Hồi trước nói với cậu rồi mà, chừng nào tốt nghiệp rồi lên đại học đó, hai đứa mình ở chung bên ngoài thì ngày nào tôi cũng nấu cơm cho cậu.”

Hải Tú kinh ngạc – lúc đó cậu với hắn vẫn chưa nói lời yêu, Phong Phi chỉ thuận miệng nói, cậu nhớ rất rõ nhưng lại không nghĩ là thật.

Nhưng Phong Phi thực sự không xem mấy lời đó là nói đùa, hắn cười nói: “Cứ từ từ mà tiến, về nhà tôi sẽ học thêm mấy món nữa. Nếu khó quá thì tôi cũng không miễn cưỡng bản thân, muốn ăn thì mình ra ngoài ăn. Tôi chỉ học nấu điểm tâm, nấu mấy món cậu thích, đêm đói bụng thì không tốn kém nữa rồi.”

Đột nhiên, Hải Tú thấy trứng chưng trong miệng ăn ngọt ghê!

Cậu nhẹ giọng nói: “Tớ cũng học… về nhà mình cùng nấu.”

“Cậu hả?” Phong Phi bật cười: “Cậu biết ăn là được rồi.”

Hải Tú tưởng tượng ra khung cảnh sau này thì hưng phấn không thôi – bây giờ dù vẫn là ở chung đó, nhưng mình ở như vậy cũng chỉ coi là ở nhờ. Sau này dọn ra ngoài, thì mới giống như… ở chung.

Đến lúc đó cậu có thể dọn hết đồ đạc của mình vào để chung với Phong Phi, làm thành một căn nho nhỏ của hai đứa.

Quả thật không thể hạnh phúc hơn được nữa.

So với Hải Tú thì Phong Phi còn nghĩ xa hơn, hắn lên kế hoạch: “Để tôi tìm một chỗ thích hợp, để xem thuê hay mua luôn… Ba mẹ tôi đã cho tôi chút tiền, đang đưa ông anh giữ. Hồi đó tôi đã hỏi mẹ rồi, sau này lên đại học mua nhà gần đó cho tiện được không, mẹ nói nếu địa điểm và giá cả phù hợp thì mẹ cho mua.”

Phong Phi tính toán: “Chờ có điểm rồi thì mình cũng quyết định được là vào trường nào, tôi sẽ đi coi nhà… Chuyện này anh hai tôi thành thạo lắm, lúc đó nhờ ổng chọn giùm một chỗ thích hợp, sửa sang lắp đặt lại đồ đạc thiết bị trước, mất công lại lỡ việc.”

Hải Tú cảm động không biết nên nói gì.

Phong Phi xoa xoa tay cậu, nói tiếp: “Đến lúc đó cậu muốn lắp cái gì, muốn mua gì để trong nhà tôi cho cậu quyết định hết. Chờ xong xuôi hết rồi tôi sẽ mời mẹ đến… Mẹ nhìn nhà cửa của tụi mình, thế nào cũng tin tâm ý của tôi thôi.”

Hải Tú gật đầu thật mạnh.

Phong Phi mỉm cười, trong lòng lại âm thầm lên kế hoạch… Cũng nên nói chuyện với ba mẹ hắn rồi.

Trước khi bước vào ngưỡng cửa đại học, hắn muốn làm rõ tất cả những chuyện này. Tương lai sau này… một cuộc sống hoàn toàn mới sẽ nghênh tiếp bọn họ.

“Muốn ăn nữa không? Không ăn nữa thì thôi! Đi ngủ.” Phong Phi đứng dậy.

Hải Tú vội nói: “Tớ ăn tớ ăn mà…”

Cậu không chừa lại chút nào cả, ăn hết rồi đem bát đi rửa.

Phong Phi nhìn cậu dọn dẹp xong thì lôi người lên lầu, chỉnh thấp nhiệt độ điều hoà rồi đắp chăn ôm nhau ngủ.

Mấy ngày chờ có điểm, hai đứa không đi chơi xa mà chỉ lẩn quẩn trong thành phố, ngày nào cũng dính chặt với nhau.

Trời càng ngày càng nóng, hai đứa bèn chuyển sang hoạt động về đêm, ban ngày hưởng thụ cảm giác bên cạnh người yêu, buổi tối mát trời thì cùng đi ăn, ăn xong thì đi dạo phố, mua sắm.

Đi dạo mệt rồi thì đến tiệm bánh ngọt gần đó ăn lặt vặt, hoặc đi xem phim. Bây giờ Hải Tú đã có thể ngồi chung một chỗ với người lạ rất tự nhiên, nhưng Phong Phi vẫn không bỏ được thói quen trước kia là mua hết mấy vé trên dưới trái phải xung quanh. Hải Tú khuyên thế nào hắn cũng không nghe.

Có lần lúc mua vé gặp được một cô gái bán vé khá tò mò, hỏi Phong Phi đi có hai người sao lại mua nhiều vé vậy. Phong Phi nói phét vô cùng thản nhiên: “Phim hoạt hình nước nhà sản xuất, thật khó khăn biết bao! Cô nhìn xem phim này nhỏ nhoi như vậy, bị mấy cái phim Hollywood kia chèn ép thế này, tôi không đành lòng! Chỉ biết ra sức giúp đỡ doanh thu bán vé của sản phẩm nước nhà, đây là nhiệm vụ của mỗi người dân Trung Quốc chúng ta!”

Nhân viên bán vé cảm động không thôi, tặng nguyên một hộp bỏng đầy cho hắn, Phong Phi đưa bỏng cho Hải Tú vẫn còn đang đơ người, không quên dạy dỗ cậu: “Sao lại không lễ phép như thế, nói cảm ơn đi?”

Hải Tú hoàn hồn, vội vàng nói cảm ơn với nhân viên bán vé. Khóe mắt Phong Phi nhếch lên, mỉm cười cầm một xấp vé kéo Hải Tú vào chỗ soát vé.

Vào trong rồi, cái gì mà vì điện ảnh nước nhà Phong Phi đều vứt hết, tâm tư hắn chỉ đặt lên người Hải Tú – hắn cảm thấy xem Hải Tú còn ý nghĩa hơn xem phim.

Xem phim xong đi ra ngoài, hắn cũng không biết nhân vật chính trong phim là ai nữa.

Thường thì buổi tối đi xem phim ra sẽ trễ, vừa đúng thời gian lý tưởng để ăn khuya. Khoảng thời gian này, Phong Phi hay cùng Hải Tú đi loanh quanh gần đó tìm mấy tiệm ăn đêm nổi tiếng ăn thử một lần.

Ăn xong, nếu như mệt thì về thẳng nhà, còn không thì hai đứa sẽ đi bộ một hồi, hưởng thụ đêm hè mát mẽ và tĩnh lặng.

Mấy ngày nay chờ điểm, thế mà Phong Phi và Hải Tú không hề lo lắng, ngày nào cũng cố gắng hưởng thụ hết mấy thú vui tiêu khiển mà trước đây vì học tập mà không thể làm được.

Phong Phi còn đi hỏi bạn bè hắn coi chỗ nào có quán ăn ngon, chủ đề mới mẻ độc đáo, rồi dẫn Hải Tú đi ăn từng chỗ một.

Phong Phi cảm thấy Hải Tú có chút thiệt thòi, quen nhau một năm rồi nhưng hắn vẫn chưa bao giờ thoải mái dẫn Hải Tú đi chơi với thân phận của một người yêu. Thế nên ngày nào hắn cũng cho cậu rất nhiều kinh hỉ – ví tiền Hải Tú đột nhiên xuất hiện vé xem phim suất chiếu mở màn, sáng sớm tỉnh lại thì trên đầu giường có hộp quà rất xinh, về đến cửa thì có hoa tươi và thiệp mà Phong Phi đã chuẩn bị trước.

Nhiều ngày liên tục như vậy, Hải Tú hít thở thôi cũng thấy không khí sao mà ngọt quá!

Có lần Phong Hiên tới lấy đồ, nhìn thấy mấy thủ đoạn dỗ dành người yêu của Phong Phi thì không thể không cảm khái. Phương diện này Phong Phi đúng là trò giỏi hơn thầy rồi, lợi hại hơn anh và ba rất nhiều. Mà cũng không có gì kì lạ – từ nhỏ hắn đã nhìn ba mẹ yêu thương nhau, lớn lên thì cả ngày nhìn anh hai và chị dâu mình ân ân ái ái, nên đã sớm thấm nhuần những cách để cưng chiều người yêu rồi. Chuyện này dễ như trở bàn tay với hắn, đừng nói đối tượng còn là Hải Tú nữa chứ… Dù đã một trăm cách, hắn vẫn sẽ kiên trì và nhiệt tình làm tiếp thôi.

Trước mặt Hải Tú, Phong Hiên mỉm cười trêu chọc: “Ai không biết thì sẽ tưởng hai đứa mới yêu nhau đấy.”

Phong Phi chế nhạo: “Bộ em là người chỉ thích sự mới mẻ sao? Càng lâu thì tình cảm mới càng sâu đậm chứ.”

Điều này thì Phong Hiên rất đồng ý, anh thấy Hải Tú xấu hổ mất tự nhiên thì đi trước.

Trước khi đi, anh thấy trên bàn phòng khách chất đầy giấy tờ gì đó. Phong Hiên tò mò nhìn thử thì nhận ra – đó là những ghi chép phân loại của Hải Tú, đang ước chừng điểm của Phong Phi để chọn trường đại học cho hắn.

Mỗi một trường đại học, Hải Tú đều tra hết dữ liệu trên mạng, cặn kẽ phân tích danh tiếng rồi ngành nghề như thế nào, lĩnh vực nào thì đào tạo ra nhiều nhân tài nhất. Cậu còn ghi lại địa chỉ từng trường, tên giáo sư giảng dạy cũng ghi ra, diện tích bao nhiêu, phương tiên đi lại như thế nào, cả thời gian xây dựng… Không cần biết là gì, cứ ghi lại toàn bộ, thậm chí còn muốn đến tận nơi để khảo sát.

Phong Phi nhìn theo ánh mắt của anh mình, thấy cái đống giấy đánh dấu chằng chịt trên bàn thì bật cười: “Mấy ngày rồi cậu ấy cứ vậy đấy, em xem không nổi nữa thì tự cậu ấy xem. Em đã nói là chờ có điểm rồi tính mà cậu ấy không nghe, sợ em nộp hồ sơ vào trường không tốt nên đòi chuẩn bị trước… Thật luôn, giờ cậu ấy thành nhân viên tư vấn chọn trường luôn rồi, anh hỏi cái gì cậu ấy cũng biết.”

Phong Hiên lắc đầu cười, đột nhiên lại cảm thấy mình đứng ở đây như người thừa vậy, nói thêm hai câu nữa liền đi.

Cứ như vậy, hai đứa vui chơi thoải mái, đến tận lúc có điểm vẫn rất thoải mái.

Ngay trước lúc có điểm, Hải Tú thủ sẵn trước máy tính, đợi từng cập nhật một mà nhập số báo danh của Phong Phi vào.

Phong Phi rất ung dung bình thản, vừa ngồi nói chuyện với bạn bè trên WeChat vừa xoa xoa bóp bóp, quấy rối Hải Tú không ngừng.

“Đừng, đừng quậy…” Hải Tú tập trung hết sức nhìn màn hình, đầu ngón tay nhập dãy số vào thật nhanh, liên tục dò xem.

Phong Phi bất đắc dĩ nói: “Nghỉ một lát đi? Đừng dò nữa, qua đây ăn trái cây này.”

Phong Phi kéo phiếu báo danh qua, im lặng kéo Hải Tú đi, Hải Tú cầu xin hắn: “Lần cuối thôi, một lần cuối cùng…”

Phong Phi đành phải để cho cậu tra, Hải Tú đã thuộc luôn dãy số rồi, cậu không nhìn phiếu báo danh nữa, nhanh tay nhập số vào. Phong Phi cầm chuột, nhấp vào nút tra cho cậu.

Hải Tú không mấy hy vọng, nhưng cửa sổ chỉ load một giây, rồi hiện ra bảng điểm.

Hải Tú: “!!”

Suýt chút nữa là Hải Tú nhảy thẳng vào màn hình rồi – cậu nhìn tổng điểm 622 của hắn, lại nhìn lên xem phải số chứng minh của Phong Phi không, nhìn mấy lần mới xác nhận đây là Phong Phi. Hải Tú hưng phấn cầm lấy tay hắn, lắp bắp la to: “Sáu trăm hai mươi hai!! Sáu trăm hai mươi hai!! Năm nay ai học khá cũng khó mà được trên sáu trăm điểm đó a a a a a tớ muốn nhảy cửa sổ a a a…”

Phong Phi cười to, ôm Hải Tú đang muốn nhảy lầu hôn mạnh một cái, nói: “Yên nào, để tôi tra cho cậu.”

“Lát nữa lát nữa đi…” Hải Tú chiếm lấy cái màn hình, tỉ mỉ xem điểm từng môn của Phong Phi, vui vẻ nói: “Tiếng Anh 141 điểm! A a a cậu làm sao a a a ….”

Phong Phi cười nói: “Lần này thi tôi đã phát huy nhiều hơn bình thường, mà đề năm nay đâu có khó, phần viết luận thì nhờ vào cậu bắt tôi viết mãi, vừa hay trúng đề thôi… Được rồi tránh ra, để tôi tra cho cậu.”

Hải Tú còn muốn phân tích thêm mấy môn nữa, nhưng Phong Phi đã bắt cậu qua một bên, đọat lấy máy tính nhập vào số báo danh của Hải Tú.

Ngay cả Phong Phi cũng không phát hiện – đầu ngón tay hắn đang khẽ run lên.

Các thí sinh chắc là có điểm hết rồi, tất cả đều đang tra điểm, màn hình hiện ra chữ đang kiểm tra. Phong Phi nhìn chằm chằm, mấy giây sau, bảng điểm của Hải Tú cũng hiện ra.

Thí sinh: Hải Tú.

Giới tính: Nam.

Dân tộc: Hán.

Tổng điểm: 722

Kì thi đại học năm đó, Hải Tú cao hơn Phong Phi 100 điểm, cao hơn người đứng nhì 17 điểm, trở thành người đầu tiên trong nhiều năm qua không được điểm cộng mà giành thủ khoa khối khoa học tự nhiên.

Bạn đang đọc Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!