Chương 1: Nhóc Khóc Nhè Thật Thơm

Trước

Tiếp

Phiên bản 10387 chữ

Gió đêm thoảng qua, lay động đến những ngọn cây bên đường, cũng khiến những ngọn tóc của cậu thiếu niên bay bay, thiếu niên mặt mũi vui tươi, cùng đám bạn vừa nói vừa cười đi trên đường phố dưới ánh hoàng hôn.

Cách đó không xa có một đám người vây quanh, bàn tán xôn xao, không nghe rõ đang có chuyện gì.

Người luôn không thích hóng chuyện như Kha Ngải, hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào lại không cưỡng lại được sự tò mò, cũng không quan tâm ý kiến của Hà Tân lôi kéo cánh tay hắn chen vào.

"Ngại quá, nhường một chút" Kha Ngải còn kẹt ở trong đám người liền nghe được một nam một nữ tranh chấp.

Nam nhân đang to tiếng với nữ nhân, mặt nổi gân xanh, bàn tay nắm chặt như chuẩn bị động thủ.

Hà Tân thấy tình hình có vẻ không ổn, liền lao ra khỏi đám người, không chút suy nghĩ mà cho nam nhân kia một đấm.

Xung quanh bỗng tĩnh lặng.

Tất cả đều đứng hình, chính Hà Tân cũng ngẩn người ra.

Ở trước nhiều người như vậy bị người lạ đấm, thật mất mặt, nam nhân mặt mũi vặn vẹo, liền hung hang đá Hà Tân: "Vợ chồng tao cãi nhau liên quan đéo gì đến mày hả thằng chó kia."

"Kha Ngải chạy mau!"

Nghe thấy Hà Tân hô to, Kha Ngải nhanh chóng quay đầu chạy.

Có lẽ không hiểu ý nhau, hai người mỗi người chạy một hướng.

Nam nhân kia đương nhiên không chịu buông tha, nâng tay ra lệnh cho 2 vệ sĩ phía sau đuổi theo Kha Ngải.

Kha Ngải bị rượt đuổi khá lâu, mắt thấy 2 vệ sĩ kia sắp đuổi kịp, nếu nói không hoảng sợ thì là nói dối

Cậu vừa liều mạng mà chạy vừa khấn ông trời phù hộ.

Chẳng qua lần này ông trời phù hộ cậu cũng có chút miễn cưỡng, thiếu chút nữa là cậu bị xe tông chết!

Kha Ngải chật vật ngồi dưới đất, là bị chiếc Maybach trước mắt dọa sợ.

Hai vệ sĩ kia đuổi tới, nhưng có lẽ do nhìn thấy chiếc xe này, nghĩ rằng người trong xe không phải tầm thường nên cũng không có lại đây mà đứng ở cách đó không xa quan sát.

Cửa xe mở ra, người bước xuống là một bác trung niên tóc trắng xóa.

Ông vừa nâng cậu dậy, vừa lo lắng hỏi: "Bạn nhỏ này, cậu không sao chứ?"

"Không,không ạ, cháu không sao ạ." Kha Ngải âm thanh có chút run rẩy, chính cậu cũng cảm nhận được lúc này bản thân có bao nhiêu kinh hoảng sợ hãi.

Nhưng cậu vẫn lễ phép nói: "Thật sự không có việc gì đâu ạ, bác không cần lo lắng ạ."

Thấy Kha Ngải nói xong, chuẩn bị rời đi, phía sau 2 vệ sĩ Alpha kia liền đi tới.

"Lên xe!"

Người vẫn luôn ngồi ở ghế sau chiếc Maybach đột nhiên lên tiếng.

Kha Ngải liền chú ý tới anh, người này như có như không mà đánh giá mình.

Nhưng so với 2 tên Alpha đang truy đuổi cậu, Kha Ngải vẫn ngoan ngoãn lên xe.

Cửa xe đóng lại, anh lạnh lùng nói: "Cắt đuôi bọn họ"

Kha Ngải đây là lần đầu tiên lên xe người lạ!

Lại còn là một Alpha trẻ tuổi, nếu anh trai mà biết cậu-một Omega dám lên xe của một Alpha, nói không chừng sẽ dạy dỗ cậu nửa ngày.

Âm thanh "Lên xe" vừa nãy của anh thật sự lạnh thấu xương, cho người ta cái cảm giác lạnh đến mức không len nổi 1 tia ấm áp nào, cũng khiến cho Kha Ngải cảm thấy người này có chút đáng sợ.

Cậu trộm nhìn sườn mặt của anh, tuy rằng lạnh lùng nhưng lại có diện mạo rất đẹp.

Hơn nữa, trên người lại mang tây trang xa xỉ, như vậy đi ra ngoài sẽ hấp dẫn mọi ánh nhìn đi.

Cũng không biết tin tức tố của anh là mùi gì, tin tức tố của cậu là mùi sữa, tuy rằng ngày thường đều dán miếng ngăn mùi, trên cơ bản cũng không có ngửi thấy, nhưng cậu vẫn không thích mùi hương của chính mình, quá trẻ con.

Có lẽ ánh mắt của Kha Ngải quá lộ liễu, anh không thể coi như không biết, quay đầu nhìn Kha Ngải, lạnh lùng nói "Trên mặt tôi có gì sao?"

"A? A không, không có, là do anh đẹp trai quá!" Kha Ngải bị chính chủ phát hiện nhất thời hoảng hốt, cũng không ý thức được mình đang nói gì.

"Vậy em thích sao?" Anh thuận miệng hỏi.

Kha Ngải không chút do dự nói ra: "Thích!"

Kha Ngải mới vừa nói xong, xe liền phanh gấp một cái, làm cậu suýt đâm đầu vào ghế phía trước, cũng nhờ cái phanh gấp này cậu mới tỉnh táo lại, đột nhiên ý thức được mình vừa mơ màng nói ra những lời mất mặt.

Khuôn mặt lập tức ửng đỏ, còn thẹn thùng mà lấy tay che mặt kín mít.

"Chú Vương, lái xe phải cẩn thận, loại tình huống này không thể có lần sau!" Ngữ khí có chút lạnh.

"Vâng, cậu chủ, sẽ không có lần sau!"

Tài xế Vương mặt ngoài xin lỗi nhận sai, nội tâm lại không ngừng oán giận: Còn không phải bởi vì thiếu gia ngài, trước kia chưa bao giờ đối Omega cảm thấy hứng thú, hôm nay thế nhưng phá lệ lại đùa giỡn tiểu Omega!

Đúng lúc Kha Ngải cho rằng chuyện lúc nãy qua đi rồi thì người ngồi bên cạnh đột nhiên lại nói: "Thỏ con tai đỏ".

Thỏ con!

Thỏ con a a a!

Nội tâm Kha Ngải lại lần nữa gợn sóng, không, là sóng lớn!

Càng thẹn thùng! Tai càng đỏ!

"Bạn nhỏ này, đánh nhau sao?"

"A?" Đột nhiên bị người bên cạnh hỏi đến vấn đề này, Kha Ngải liền nhanh chóng đáp, "Không có, tôi chưa bao giờ đánh nhau!"

Nói xong, thấy anh nghiêng đầu nhìn về phía mình, Kha Ngải cho rằng anh ta không tin, cái miệng nhỏ phồng lên: "Là sự thật! Tôi là thanh niên gương mẫu!"

Người bên cạnh nhìn Kha Ngải thanh minh cho bản thân, cảm thấy cậu đáng yêu không chịu được, muốn nhéo má cậu một cái, nhưng lại lo cậu bị dọa sợ, kiềm chế không động thủ.

Từ cái nhìn đầu tiên, anh đã biết, anh thích bé Omega này.

Lúc bị chiếc xe của anh dọa sợ, hay ở trên xe thẹn thùng nói những lời vô thức,hay vừa mới mạnh dạn thanh minh mình là bé ngoan, từng chút từng chút gãi ngứa nội tâm anh.

Đặc biệt là đôi mắt, anh rất thích đôi mắt của cậu, sáng long lanh nhìn về phía anh, không biết có phải do ánh sáng phản chiếu không mà anh cảm thấy trong đôi mắt đó như có ngôi sao nhỏ.

Thấy Kha Ngải không muốn kể nguyên nhân mình bị truy đuổi, anh cũng không truy cứu thêm.

"Được rồi, em là bé ngoan," anh mỉm cười dịu dàng "Nhà em ở nơi đâu? Tôi đưa em về nhà?"

"Cậu chủ, nửa tiếng nữa hội nghị bắt đầu".Lái xe Vương nhắc nhở.

Người này có vẻ mất hứng: "Tôi biết"

Kha Ngải cảm nhận được bầu không khí có phần căng thẳng, liền tự giác mà ngại ngùng nói với anh: "Cái này......Mấy người kia cũng không đuổi theo tôi nữa, với lại nhà tôi cũng gần đây thôi, cho tôi xuống ở chỗ này là được rồi ạ."

Anh nhìn chằm chằm Kha Ngải, mặt không biểu cảm, Kha Ngải không nhìn ra cảm xúc hiện tại của anh, cũng không dám nói nữa.

Cứ im lặng như vậy trong chốc lát, người này mới chậm rãi lên tiếng: "Xuống xe đi."

Kha Ngải như trút được gánh nặng, luống cuống tay chân mở cửa xe, suýt chút nữa tự mình làm kẹt tay mình

Có thể do hoảng loạn nên không kiểm soát được tin tức tố của bản thân, để thoát ra một ít, chính cậu cũng không có nhận ra, nhưng anh lại ngửi được, là mùi sữa.

Hóa ra vẫn là một bé thỏ con không kiểm soát được tin tức tố của mình, nếu không may gặp phải Alpha gây rối thì phải làm sao? Anh liền thấy hối hận khi để cậu xuống xe.

"Chú Vương, đến công ty".

Ngữ khí lại càng lạnh xuống

Chú Vương thầm thề, về sau chỉ cần cậu chủ không cho hắn nói chuyện, hắn một câu cũng sẽ không nói.

Đợi chiếc Maybach đi khuất, Kha Ngải mới nhớ tới Hà Tân đáng thương.

Lấy di động ra gọi cho Hà Tân, vừa mới kết nối, bên kia liền truyền đến tiếng Hà Tân: "Bạn yêu, cậu không sao chứ? Bọn họ không bắt được cậu chứ?"

"Tớ không sao, cậu cũng không sao chứ?"

"Cậu yên tâm đi, tớ hơi bị lợi hại đấy nhé, làm sao mà bắt được tớ,kaka"

"Vậy tớ yên tâm rồi, cũng muộn rồi, cậu về nhà nhanh đi, tớ cũng về nhà luôn đây"Kha Ngải nhìn bầu trời.

"ok!"

Kha Ngải cúp điện thoại, đi về nhà.

Nhưng cậu không biết rằng, có cái gì đang đợi cậu.

Trên đường về nhà Kha Ngải buồn bã ỉu xìu, giống như cây cải héo vậy.

Kha Ngải ngoan ngoãn như mọi ngày, chào chú bảo vệ, chạy về biệt thự nhà mình.

Cậu vừa mới tới cửa, một chú lông xù liền bổ nhào vào lòng ngực cậu, Kha Ngải không cần nhìn cũng biết, là thú cưng của cậu Đậu Đậu.

"Đậu Đậu, mày có nhớ tao không hở? Mày phải nhớ tao đó,tao nhớ mày lắm đó."

Đậu Đậu là một chú chó Alaska, là món quà sinh nhật năm 14 tuổi anh trai tặng cho Kha Ngải.

Chớp mắt đã 4 năm rồi, trước đây nó còn là cục lông xù nho nhỏ, giờ đã 4 tuổi, thành 1 cục lông to lớn rồi.

"Kha Ngải, em về vừa đúng lúc, ba có việc muốn nói với em."

Kha Ngải nhìn anh trai Kha Mặc, là một Alpha, làm mặt quỷ.

"Ba ba tìm em chắc chắn là chuyện không tốt, em không đi đâu."

Kha Mặc từ nhỏ đã cưng chiều cậu em trai này, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.

"Em không đi cũng phải đi, ba đang ở thư phòng tầng 2, em mau lên tìm ba đi."

Kha Ngải miệng thì nói không đi,nhưng lại ngoan ngoãn đi lên.

"Anh ơi, nhìn biểu cảm này của anh, không phải ba muốn đem em bán đi đấy chứ?" Kha Ngải đi ngang qua Kha Mặc đột nhiên hỏi.

"Bé ngoan, em nói gì vậy? Đã 18 tuổi rồi, mà vẫn như trẻ con vậy."

Kha Ngại liền làm biểu cảm đáng yêu với anh trai, Kha Mặc xoa xoa đầu cậu rồi mơi đẩy cậu lên tầng.

Kha Ngải đi qua phòng khách, đi vào thư phòng, trực tiếp đẩy cửa vào, hướng tới ba ba đang ngồi sau bàn làm việc.

"Ba ba, con rất nhớ ba nha!" Kha Ngải đeo bám ba Kha giống một con koala.

"Đã thành niên rồi, còn thô lỗ như vậy!"

Ba Kha tuy miệng thì ghét bỏ, nhưng vẫn để mặc Kha Ngải ôm mình: "Để ba xem bé cưng của ba nào, con đấy, ba bảo con đừng trọ ở trường, con cứ muốn ở, nhìn xem, giờ gầy như thế này đây."

"Không có gầy mà ba!" Kha Ngải giơ cánh tay lên cho ba Kha xem: "Có thịt, ba ba nhìn này!"

"Đúng rồi, ba tìm con có chuyện gì thế ạ?"

Ba Kha nhìn Kha Ngải, trên mặt biểu cảm của một người cha hiền từ, chậm rãi nói: "Kiều gia, con biết không? Chính là chú Kiều hay chơi với ba.

Nhà chú có một đứa Alpha, tên là Kiều Lâm Triệt, hơn con 8 tuổi, ba ba đã bàn với chú Kiều về hôn sự của 2 đứa..."

"Ba ba, con không muốn đâu! Con không biết anh ta, cũng không thích anh ta, con không muốn kết hôn với anh ta, hơn nữa, con đã có người mình thích rồi ba ơi" Kha Ngải làm nũng kéo tay ba ba hòng muốn từ chối hôn sự này.

Thực ra, cái tên Kiều Lâm Triệt không phải lần đầu tiên Kha Ngải nghe nói, ở A thành ai không biết Kiều Lâm Triệt chứ! Mới 25 tuổi đã bắt đầu tiếp quản công ty.

Hơn nữa tập đoàn Kiều Thị ở trong tay của anh ta không ngừng mở rộng, hai năm gần đây, tập đoàn Kiều Thị đã tham gia rất nhiều lĩnh vực, tốc độ phát triển làm cho mọi người đều ngạc nhiên, ở trong mắt các công ty khác, anh ta chính là cái người vì ích lợi mà không từ thủ đoạn, nhưng không ai có thể làm lại anh ta.

Người giống như vậy, khiến Kha ngải có chút sợ hãi, sao có thể đồng ý liên hôn!

- ---------------------------------

Nếu có chỗ nào chưa ổn, hay lỗi ở đâu, mn bình luận cho mình biết nha, cảm ơn mn nhìu ạ.

Mọi người nếu có hứng thú với truyện thì để lại cho mình 1 chú bình luận làm động lực nha, cảm ơn mn nhìu..

Bạn đang đọc Nhóc Khóc Nhè Thật Thơm

Trước

Tiếp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    15

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!